Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vây trói?

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

Diệp Lăng đón gió mà đi, thi triển Ngự Phong Thuật, xông vào cánh đồng bát ngát dưới bầu trời sao mênh mông! Chỉ vì đuổi theo một con tiểu linh điêu kỳ dị!

Linh điêu chạy rất nhanh, Diệp Lăng tự nhiên tản mát ra khí tức Luyện Khí trung kỳ, tăng tốc ra sức đuổi theo.

Thật lâu sau, khoảng cách giữa Diệp Lăng và tiểu linh điêu càng ngày càng xa, mắt thấy tiểu linh điêu hóa thành một điểm trắng, biến mất khỏi tầm mắt của hắn, vô luận như thế nào cũng đuổi không kịp.

Diệp Lăng không cam lòng thở dài một hơi, trong lúc lơ đãng quay đầu, thình lình nhìn thấy cánh đồng rộng lớn sau lưng, dưới ánh trăng như sương, rõ ràng có một bóng hình nữ tử xinh đẹp đứng thẳng!

Bóng hình xinh đẹp yểu điệu mà lại lịch sự tao nhã, làm cho Diệp Lăng không khỏi động tâm.

“Ai?”

Cách rất xa, nhưng Diệp Lăng càng xem càng cảm thấy quen thuộc, thầm nghĩ: "Hơn nửa đêm rồi, khắp Trường Khê Nguyên đều là Yêu thú ẩn hiện, nữ tử này rốt cục là từ đâu tới? Chẳng lẽ là Tử San đi theo? Bằng không thân ảnh sẽ không quen thuộc như vậy.”

Diệp Lăng mang theo lòng tràn đầy hiếu kỳ, tung lên Ngự Phong Thuật, bay vút về phía bóng hình xinh đẹp của nữ tử kia!

Dưới ánh trăng, nữ tử cũng nhìn thấy Diệp Lăng chạy tới, vội vàng rời đi!

Chờ đuổi tới cách xa hai trăm trượng, Diệp Lăng dưới ánh trăng thấy không rõ quần áo đối phương, nhưng mơ hồ có thể trông thấy bóng hình thon dài của nữ tử này, tư thái cao gầy thướt tha, không khỏi thì thào thở dài: "Tử San xinh xắn lanh lợi, ôn nhu đáng yêu, cái này rõ ràng không phải! Sẽ không phải là Tử Đàn a?”

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng đột nhiên dừng lại, quyết định không đuổi theo nữa! Hắn vội vàng thu liễm khí tức Luyện Khí tầng bốn, giống như không nhìn thấy gì cả, giống như không có gì xảy ra, bước lững thững trên ánh trăng quay về.

Nữ tử phía trước chạy một hồi, ngoái đầu nhìn lại thấy Diệp Lăng cũng không có đuổi theo, hết sức tò mò, dứt khoát đứng dưới ánh trăng, đưa lưng về phía Diệp Lăng, lẳng lặng chờ.

Diệp Lăng đi tới gần, ánh mắt ngưng tụ, nhìn dáng người quen thuộc, làn váy, khuyên tai, quả nhiên là Tố Cầm không thể nghi ngờ! Da đầu Diệp Lăng không khỏi có chút tê dại, nhưng bảo trì thần sắc tự nhiên vẫn là có thể, bất động thanh sắc đi vòng qua.

Tố Cầm thấy hắn căn bản không để ý tới, hơi ngẩn ra, trong lòng tức giận, kêu lên. "Này! Ngươi là người chết à?”

Diệp Lăng dừng bước, lạnh lùng nói. "Là ngươi? Hơn nửa đêm, đi theo ta tới nơi hoang vu bát ngát này làm gì?”

Tố Cầm ngẩn ngơ, đang muốn hỏi hắn, ai ngờ bị hắn trực tiếp hỏi ngược lại, tức giận đáp.

“Ta vừa muốn nghỉ ngơi, liền nghe được bên kia lều vải có tiếng vén rèm, cho rằng xảy ra chuyện gì. Ai ngờ vừa đi ra nhìn, nhìn thấy một bóng người lén lút từ trong lều vải chui ra, chạy về phía đồng bằng, hết sức kỳ quái, vì thế liền đuổi theo.”

“Ồ! Thì ra là thế, xem ra ngươi coi ta là cảnh đẹp gì, không trách được.”

“Ngươi có ý gì?” Tố Cầm cau mày lại, trừng mắt nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng cũng hận nàng lòng hiếu kỳ quá nặng, hơn nửa đêm không ngủ, một đường theo dõi mình, đều bị nàng nhìn ở trong mắt, đồng dạng tức giận nói:

“Ta là kẻ nghèo hèn, không bằng Hà Cảnh Thăng xuất thân danh môn, lại càng không anh tuấn bất phàm khí vũ hiên ngang bằng hắn. Nếu không phải ngươi nhận lầm người, sao lại trông mong đuổi theo ta đến? Ta còn chưa hiểu vì sao.”

Mặt Tố Cầm đỏ lên, mắng: "Nói bậy! Cẩn thận ta vả miệng ngươi. Hừ! Ngươi nửa đêm chạy ra ngoài phát điên làm gì?”

Diệp Lăng vừa bực mình vừa buồn cười, nữ tử ngày bình thường bình tĩnh nở nụ cười, lạnh lùng như băng này, thế mà cũng sẽ đỏ mặt. Bất quá xem tình hình, dường như Tố Cầm không phát giác được tung tích của tiểu linh điêu, Diệp Lăng cũng không có ý định nói cho nàng biết, nhàn nhạt nói:

“Ta đi ra đạp trăng ngắm hoa, liên quan gì đến ngươi? Ngược lại là ngươi khiến ta bị dọa giật nảy mình, xa xa nhìn qua phảng phất như Nguyệt Cung tiên tử, lại hoảng hốt nhìn lên, cho rằng là mỹ nữ nhà ai? Ai ngờ chờ đuổi tới phụ cận, lại là ngươi!”

Ban đầu nghe qua thì tưởng hắn khen Tố Cầm rất đẹp, vừa tiên tử lại vừa mỹ nữ, nào biết hắn vừa chuyển chủ đề, khẩu khí giống như rất khinh thường, Tố Cầm không khỏi cắn môi son cố gắng khắc chế, hừ lạnh một tiếng, thở phì phò phất tay áo mà đi.

Hai người đều mang ý xấu, một trước một sau duy trì khoảng cách, yên lặng không nói gì trở về.

Ô

Tiếng sói tru kéo dài mà thê lương cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh.

Tố Cầm rùng mình một cái, gấp thêm mấy bước, đuổi kịp Diệp Lăng, oán giận nói: "Đều trách ngươi! Nửa đêm chạy tới đồng hoang gào khóc thảm thiết, đều gọi Yêu Lang tới!”

“Ta tình nguyện! Ngươi quản được sao? Ai bảo ngươi theo tới?”

Một câu nói lạnh như băng của Diệp Lăng, khiến cho Cầm khí của Tố Loan rụt rè.

“Ngươi!”

Đang định phát tác, chợt thấy dưới đêm trăng lóe ra vô số lục quang yếu ớt, lốm đa lốm đốm, vây quanh hai người.

Đàn lang yêu!

Tâm tư của Tố Cầm vô hạn trầm xuống, hận thấu Diệp Lăng, cuống quít từ túi trữ vật đánh ra hơn mười tấm Hàn Băng phù cấp một, lại cầm Băng Linh Toa nơi tay! Sau đó nàng liên tiếp đánh mấy đạo truyền âm phù, thông báo cho bọn người Hà Cảnh Thăng đang ở doanh địa biết.

Diệp Lăng không có thất kinh như Tố Cầm, tay dời về phía túi trữ vật, trấn định nhìn bốn phía.

Chỉ thấy phía ngoài hơn trăm trượng hơn, khắp nơi đều là Yêu Lang cấp một! Nhất là trong đó có một con Yêu Lang có hình thể đặc biệt lớn, thân thể cường tráng như trâu, mắt sói không giống với Yêu Lang nhất giai bình thường, lập loè chính là huyết hồng chi mang yêu dị!

Bạn đang đọc Tiên Phủ Làm Ruộng (Bản Dịch). của Tư Đồ Minh Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VanTrinhTuan97
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.