Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 1067 chữ

Bà Từ vừa hái rau từ sân sau vào, liền thấy một đám người đang vây trước cửa nhà mình, thím hai Trương nói liên mồm khiến nước miếng bay tứ tung, lúc này bà ta đang cùng với mấy bà thím khác tranh cãi ồn ào, bà Từ thấy vậy không khỏi buồn bực hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không có gì đâu ạ.” Từ Đóa đáp: “Con đánh chết được một con gấu đen, tất cả đang tụ lại chia thịt ấy mà.”

Bà Từ nhìn theo hướng cô chỉ, quả nhiên nhìn thấy người nhà mình đang chỉ huy cho mấy thanh niên trong thôn treo thứ gì đó lên cây đại thụ cách đó không xa.

Da đã được lột sạch, mỡ cũng bị lọc sạch sẽ, mấy người đang vây quanh để cắt thịt thành từng khối.

Từ Đóa cũng cười nói với người trong thôn: “Hôm nay mọi người ở đây đều có phần cả. Trời nóng nên đồ ăn cũng không để lâu được, trừ bỏ bốn cái chân, còn lại những chỗ thịt khác chúng ta đều không cần.”

Bà Từ vội vàng lôi kéo cô: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy hả?”

Từ Đóa chầm chậm kể lại chuyện mình gặp gấu đen, bà Từ nghe vậy lập tức vỗ nhẹ vào lưng cô: “Con bé này sao lại gan lớn như vậy? Còn dám chạy vào trong núi sâu! Đã vậy còn giết gấu đen! Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

Nhà họ Từ có ba nam ba nữ, lão đại cưới vợ từ sớm, hiện giờ đã có hai trai một gái, con trai cả còn đang học trung học.

Con gái lớn gả ở trong thôn, cho nên bà Từ kêu người vào núi tìm Từ Đóa, em trai Từ mới phải đi tìm anh rể cùng em của hắn tới giúp một tay.

Con trai thứ và con gái thứ hai cũng bắt đầu tự lập từ sớm và đã có gia đình riêng.

Chỉ có Từ Đóa và em trai Từ là lúc bà Từ trên 40 mới sinh ra được, cho nên từ nhỏ bọn họ đã được chiều chuộng, bằng không nguyên chủ cũng sẽ không đến nỗi ham ăn biếng làm như hiện tại.

Vì vậy bà Từ cũng không đánh Từ Đóa để răn dạy mà chỉ sợ hãi vì quá lo lắng.

Trong lòng Từ Đóa cũng hiểu rõ điều này, vì vậy liền luôn miệng nói: “Đã biết đã biết, lần sau con sẽ chú ý.”

Cuối cùng bà Từ cũng bị cô dỗ cho hết giận, thím hai Trương không mắng lại mấy người kia nên cũng đen mặt bỏ về.

Những người vây xem thấy vở kịch hạ màn nhưng cũng không rời đi, bởi vì bọn họ còn phải ở lại chờ chia thịt!

Thời buổi này nhà nào cũng thiếu ăn thiếu mặc, thôn Dương Thụ lại thuộc vùng núi hẻo lánh, thiếu thốn vật tư, bình thường cũng chỉ có ngày lễ tết thì mọi người mới được nếm chút đồ ăn mặn.

Vào các dịp lễ như mùng 1 tháng 5, Tết Trung thu và Tết Dương lịch, mỗi người chỉ được chia phiếu thịt nửa cân, riêng lúc ăn tết mới được chia một cân. Mọi người khi cầm phiếu đi mua thịt đều chọn loại còn cả da lẫn xương nên nặng kí, thành ra cuối cùng chả ăn được bao nhiêu thịt.

Cho nên Từ Đóa nói muốn chia thịt cho bọn họ, không những không có ai bỏ đi mà bọn họ còn nhiệt tình ở lại khen cô một hồi.

Lúc dâu cả Từ mang theo ba đứa con về nhà chồng, thịt gấu còn chưa được chia xong, Từ Đóa còn đang đứng ở kia dặn dò dân làng: “Mọi người về nhà phải đem thịt nấu ăn liền nhé, để lâu sẽ thiu ăn vào đau bụng đấy.”

Nghe được cô em chồng giết được gấu, còn đang chia thịt cho dân làng, chị ta không nhịn được nói thầm: Chia cho mấy người đó làm gì? Cho dù nhà mình ăn không hết thì đem chia cho bà con họ hàng cũng được mà.

Vừa nghĩ tròng mắt chị ta vừa xoay chuyển, cũng không biết trong lòng đang toan tính gì.

...

Sau khi thịt được phân chia xong, Từ Đóa nhanh chóng lấy những phần tốt rồi mang về sân nhà cô.

Mấy nhóm thôn dân vây quanh nhà họ Từ thấy thịt đã được chia xong thì không còn náo nhiệt ồn ào nữa, lục tục rời đi.

Khi anh rể Từ đang định dẫn theo em trai về thì Từ Đóa mang một cái túi ra, nói với cả hai: “Anh rể, anh Bổn Nghĩa, cám ơn hai người đã giúp đỡ em hôm nay, đây là một cái chân gấu, hai anh mang về cho chú Vương, thím Vương ăn đi nhé.”

Từ gia chỉ có bốn cái chân gấu, anh rể Từ sao chịu nhận được, huống hồ bộ phận trân quý nhất trên người con gấu để nấu ăn là chân gấu, Từ Đóa lại đem cho bọn họ.

Anh rể Từ vội vàng từ chối: “Không cần đâu Từ Đóa, một cái chân là quá nhiều rồi, em chỉ cần tặng nhà anh chút thịt để cha mẹ anh nếm thử là được.”

“Chỗ nào mà nhiều? Nhà anh còn có chị cả em và mấy đứa cháu ngoại của em sao? Chúng ta đều là người nhà mà.” Từ Đóa cười nói, cô mạnh mẽ mà nhét cái túi vào tay anh rể Từ, “Anh cứ nhận lấy đi, sắc trời cũng sắp tối rồi, anh rể vẫn nên nhanh chóng trở về, nếu không chú thìm cùng chị cả lại lo lắng.”

Nguyên chủ là một tiểu mỹ nhân vừa yếu ớt lại mềm mại, cô có làn da mịn màng trắng sáng, mắt to long lanh, từ làng trên xóm dưới đều tìm không ra một cô gái có thể xinh đẹp hơn cô.

Lúc này Từ Đóa đã rửa mặt sạch sẽ, cô cười, đôi mắt to long lanh cũng cong thành vầng trăng non nhỏ xinh, bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Nhìn cô như vậy, không ai nỡ lòng cự tuyệt.

Bạn đang đọc Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70 (Dịch) của Yên Mộng Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 285

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.