Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 992 chữ

Từ Đóa cười cười mà nhận tờ giấy có số điện thoại, cô cũng đưa cho anh ta hai bình dầu gấu, nói: “Thứ này trị phong thấp, nứt da.”

Dương Thạc không nhịn được sự tò mò trong lòng mà hỏi cô: “Con gấu chó này là do hai người giết à? Là chú giết phải không?”

Từ Đóa: “Không, là tôi giết.”

Dương Thạc: “…”

Em gái à, cô nghiêm túc sao? Cô cũng biết nói đùa à haha.

Sau khi bán xong mật gấu, cả hai cha con đến Cung Tiêu Xã mua ít đồ, rồi đến bưu điện để gửi thư, sau đó cả hai liền trở về thôn Dương Thụ.

Về đến cửa nhà, hai cha con Từ Đóa thấy bà Từ đang nói chuyện với người khác: “Sao cháu lại khách sáo như vậy? Đều là hàng xóm láng giềng, tặng nhau chút đồ ăn thôi mà, sao còn đáp lễ làm gì? Cháu vừa tặng quà vừa nói lời cảm ơn, như vậy không phải là quá khách sáo với nhà thím sao?

Từ Đóa nhìn thấy, liền nhận ra đây là vợ của Chu lão tam, ngày hôm qua con trai của cô ta khóc nháo vì nồi thịt nhà cô mà không thèm về, nên cô ta đến hỏi Từ Đóa cách nấu thịt gấu hầm.

“Đây đều là dưa muối nhà cháu làm, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, thím đừng ghét bỏ là được.”

Vợ của Chu lão tam cũng xua tay, cười nói tiếp: “Em gái Tiểu Đóa còn chỉ dạy cháu cách hầm thịt gấu mà, sau đó cháu trở về làm thử, Tiểu Hổ cùng cha nó đều khen ngon, cháu phải cảm ơn em gái thật tốt mới được.”

Cả hai đang nói chuyện, thì thấy ông Từ và Từ Đóa trở về, cô ta tiến lên chào hỏi hỏi: “Chú Từ và em gái Tiểu Đóa đã trở lại rồi à?” Sau đó bọn họ lại nói chuyện vài câu, cô ta luôn miệng cảm ơn Từ Đóa, rồi mới chào tạm biệt về nhà.

Cô ta vừa đi, thì bà Từ vừa cười vừa thở dài nói: “Đây là lần thứ năm nhà mình được tặng quà trong hôm nay đấy, mỗi người đều mang quà qua đây để cảm ơn Tiểu Đóa nhà chúng ta, mẹ từ chối cũng không được, trứng vịt dưa muối trong nhà nhiều đến nỗi ăn không hết.”

Ông Từ nghe thấy con gái bảo bối của ông được người khác cám ơn còn tặng quà như vậy, ông cũng cảm thấy vui vẻ, ông để chiếc xe cẩu vào một góc sân nhà, rồi mang theo lá trà mà Từ Đóa mua cho ông vào nhà pha trà uống.

Từ Đóa lấy trong túi ra lọ kem bảo vệ da cũng lọ kem dưỡng tay đưa cho bà Từ, cô cười nói với bà: “Mẹ, đây là quà con tặng mẹ.”

Bà Từ khi nhận được quà từ cô liền kinh ngạc lẫn vui mừng, nhưng bà vẫn bối rối mà từ chối: “Con bé này lại tiêu tiền lung tung rồi, mật gấu thì có thể bán được bao nhiêu tiền chứ, sao con lại mua nhiều đồ vật như vậy? Con giữ lại để bản thân dùng đi, mẹ lớn tuổi rồi, còn dùng mỹ phẩm bảo vệ da làm gì.”

Từ Đóa định trả lời bà là mật gấu bán được hơn 400 đồng, có thể để gia đình họ dùng một thời gian dài, cô chưa kịp nói thì ngoài cửa có người gọi: “Ôi chao, con bé Tiểu Đóa về rồi à?”

Cô còn tưởng rằng có người lại đến cám ơn tặng đồ, không ngờ người đến là mẹ Thiết Trụ, sống cách vách phía đông nhà cô.

Nếu cô nhớ không lầm, thì hôm qua người này cùng thím hai Trương gia đại chiến 300 hiệp bằng cách đấu võ mồm, cô nghe nói họ còn cược sẽ ăn khung cửa xem thử có phải cô là người giết gấu hay không.

Từ Đóa bình tĩnh hỏi: “Thím tìm cháu?”

“Đúng vậy!” Mẹ Thiết Trụ đưa một cái rổ lớn đến trước mặt cô, “Thím tới, là muốn cám ơn thịt gấu chó ngày hôm qua của cháu.”

Từ Đóa nhìn cái rổ trước mặt, khóe miệng cô hơi giật giật.

Trong cái rổ chỉ có bốn trái trứng gà không lớn lắm, dùng một tay là có thể cầm được, bà ta dùng một cái rổ lớn có đường kính nửa thước để đừng mấy trái trứng nhỏ này sao?

Mẹ Thiết Trụ thấy cô không nhúc nhích, liền đẩy rổ lên người cô, vừa nói: “Cháu mau nhận lấy đi, mọi người đều là hàng xóm với nhau, cháu còn khách sáo với thím làm gì? Thím thấy từ nhỏ cháu đã là người không bình thường, tương lai chắc chắn sẽ có triển vọng phát triển, không ngờ thím đoán đúng rồi…”

Đây là lời dạo đầu rất quen thuộc, thậm chí Từ Đóa còn nhìn thấy hình bóng chị dâu cả Từ trên người bà thím đang nói chuyện với cô. Cô không kiên nhẫn mà nói: “Thím, cháu mới đi bán mật gấu trên huyện về, đồ đạc còn chưa thu dọn xong, thím chờ cháu chút được không?”

Bà ta nghe thấy cô đã bán mật gấu, cũng không tỏ vẻ thất vọng, còn xua tay để cô đi, “Cháu đi đi, thím chờ cháu.”

Lúc này Từ Đóa đoán không ra mục đích mà bà ta đến tìm cô.

Cô nhìn bà ta có thể đoán được bà ta không phải người hào phóng, sao có thể vì chút thịt gấu mà đến đây tìm cô để cảm ơn chứ? Nếu muốn tìm cô để cầu sự giúp đỡ, hoặc nhờ cậy chuyện gì đó thì cô có thể tin một chút.

Bạn đang đọc Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70 (Dịch) của Yên Mộng Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.