Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại bạn cũ (1)

Phiên bản Dịch · 629 chữ

"Cố tiên sinh, tiểu nữ tử thất lễ, mong tiên sinh đừng trách." Ngô cô nương cúi người xin lỗi.

Cố Ninh An khẽ gật đầu: "Không có gì, nói cho ta biết ngươi kêu ta làm gì?"

Ngô cô nương nghe xong thì tiến lại gần Cố Ninh An, sau đó lại nhìn xung quanh, xác định trong quán trà không có người chú ý bọn họ, nàng hạ giọng hỏi: "Cố tiên sinh, ngươi có phải là tiên nhân không?"

Cố Ninh An dứt khoác trả lời: "Không phải."

"Vậy ngoại hình của ngươi..." Ngô cô nương miễn cưỡng nói: “Hơn hai mươi năm, sao ngươi vẫn trẻ như vậy…”

Cố Ninh An cười đáp: “Ta mặc dù không phải tiên nhân nhưng có học chút thuật pháp cho nên nhìn trẻ như vậy đó.”

” . . . " Ngô cô nương cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên: "Tiên sinh, ngươi gặp ta lúc nhỏ, như vậy ngươi cũng gặp mẫu thân của ta đúng không?"

Cố Ninh An gật đầu: "Ừ."

“Thật sự!" Ngô cô nương nắm lấy cánh tay Cố Ninh An, vẻ mặt có chút kích động: "Cha ta nói nàng là người kiên nghị nhất trên thế giới, nhưng dù ta có hỏi thế nào thì hắn cũng không nói cho ta biết lý do tại sao hình dung mẫu thân như vậy.”

"Tại sao cha lại hình dung mẫu thân như vậy? Tiên sinh biết không? Không nên hình dung một nữ tử bằng hai chữ kiên nghị chứ?”

Cố Ninh An nghe xong sửng sốt một chút rồi nói: "Ngô chưởng quỹ không nói đương nhiên là có lý do tại sao không nói ra... nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi là người kiên nghị nhất trên đời."

Vừa nói, ánh mắt Cố Ninh An rơi vào tay Ngô cô nương đang bám lấy tay mình.

Nhìn thấy vậy, Ngô cô nương giật mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhanh chóng đặt tay xuống, nhìn quần áo trên tay Cố Ninh An bị mình nắm nhăn lại.

Trong lúc do dự, nàng đang định đưa tay ra giúp hắn vuốt phẳng thì Cố Ninh An lay tay áo, nếp nhăn trên tay áo lập tức trở nên phẳng phiu.

"Cha không muốn nói, tiên sinh ngài cũng như vậy... tại sao lại như vậy?" Ngô cô nương vẻ mặt u sầu, nghiêng người về phía quầy, vẻ mặt chán nản.

Nhìn thấy nàng như vậy, bàn tay trái đang rũ xuống của Cố Ninh An khẽ kết động, khi ngón trỏ dừng lại ở dậu vị, hắn nói: "Ba ngày nữa là sinh nhật của ngươi, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”

Có lẽ là không có được câu trả lời mình muốn, Ngô cô nương không hứng thú đáp lại: "Tiên sinh, không cần tốn tiền, son phấn, ta cũng không thiếu thứ gì."

Cố Ninh An bất đắc dĩ cười: "Ba ngày sau, buổi sáng ngươi thức dậy lúc giờ thìn và ăn một bát mì trường thọ... ăn xong thì đi ngủ lúc giờ Dậu ba khắc."

Ngô cô nương như rơi vào trong sương mù, bối rối hỏi: "Tiên sinh, món quà này rốt cuộc là gì?"

"Cứ làm theo lời ta nói thì ngươi có thể nhận được." Vừa nói, Cố Ninh An cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, khi giơ lòng bàn tay lên nhìn, hắn nhìn thấy một tia Hồng Trần Khí quanh quẩn trong lòng bàn tay.

Ngón tay cong lại khẽ chạm vào Hồng Trần Khí, Cố Ninh An tựa hồ nhìn thấy một bóng người đang chăm chỉ xào trà, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trà.

Bạn đang đọc Tiên Nhân Phủ Ta Đỉnh, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch] của Phong Khởi Trọng Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thutinhcuoimuathu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.