Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gỡ bỏ bí mật của bức tranh.

Phiên bản Dịch · 2040 chữ

Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía trước, dần dần bay lên.

- Đi xuống… Van xin ngươi… Đi xuống… …

Bên trong nguyên thần, thanh âm nữ tử kia lần đầu tiên mang theo vô tận cảm xúc.

Vương Lâm dừng lại.

- Van ngươi, đi xuống....mang ta đi xuống....

Trong giọng nói này thể hiện một nỗi bi thương, van nài khẩn thiết.

Vương Lâm trầm ngâm. Âm thanh này đã biến mất mười ba năm lại quanh quẩn trong tâm thần hắn một lần nữa. Nữ tử này thủy chung không nói gì, đến giờ lại mở lời, nhưng trong lời nói so với trước kia có nhiều tâm tình biến hóa hơn

Tay phải hắn vuốt lên túi trữ vật một cái, bức tranh liền bay ra. Bên ngoài nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Lực hút đối với nó không có chút tác dụng nào. Bức tranh mở ra, dần dần lộ ra bóng lưng nữ tử nọ.

Vương Lâm lần đầu tiên nhìn chăm chú vào nữ tử trong tranh nọ. Nữ tử này chỉ lộ ra bóng lưng nhưng cũng đã toát lên một vẻ hấp dẫn vô cùng.

- Van ngươi, mang ta đi xuống.... Ta không ra khỏi bức tranh này được, ngươi cũng không gặp phải gì nguy hiểm đâu, ta chỉ muốn......chỉ muốn nhìn một lần........

Vương Lâm trầm ngâm, không nói lời nào.

- Ta không thể giúp ngươi được gì, cũng không có gì cho ngươi. Nhưng ta van ngươi, van ngươi mang ta xuống một lần thôi.

Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới. Nơi đó đen kịt, khí tức âm hàn tỏa ra, ẩn chứa sương khói dày đặc.

- Ta không giúp được ngươi. Nếu ngươi muốn rời đi thì đi đi.

Vương Lâm lắc đầu, không nhìn bức tranh nữa mà bay lên. Hắn có rất nhiều chuyện lớn cần phải hoàn thành. Trước khi đám người Thiên Vận Tử tới vùng đất yêu linh này, hắn cần phải phá giải toàn bộ cấm chế trong động phủ, tiến vào động phủ chính thức.

Hắn tuy không biết chính xác khi nào đám người Thiên Vận Tử sẽ tới nhưng lần trước khi nói chuyện với Diêu Tích Huyết hắn đã có chút manh mối. Sợ rằng chẳng bao lâu nữa họ sẽ tới nơi này.

Trước khi bọn họ tới, Vương Lâm muốn chuẩn bị thật cẩn thận. Thời gian lúc này đây đã rất gấp rút, hắn không còn tâm trí đâu mà hiếu kỳ.

Hơn nữa hắn còn phải nghĩ biện pháp khiến Thiên Vận Tử không lần ra được manh mối, như thế mới thuận lời rời khỏi vùng đất yêu linh này. Nếu chuyện này mà có chút sai lầm thì hẳn sẽ phải trả giá cực đắt, thậm chí là mất mạng.

Thời gian, đối với hắn mà nói lúc này quá ít.

Thân thể nử tử trong tranh run nhẹ. Nàng muốn xoay người nhưng thân thể như bị phong ấn, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xoay lại.

Mắt thấy Vương Lâm càng lúc càng lên cao, chỉ chút nữa sẽ biến mất, nữ tử này hình như cắn răng một cái, nhẹ giọng nói:

- Ngươi....ngươi không muốn biết lai lịch thực sự của hạt châu trong nguyên thần của ngươi sao.....

Tiếng nói của nàng tuy nhỏ nhưng vẫn khiến Vương Lâm nghe rõ ràng như trước. Âm thanh này rơi vào tai hắn tựa như mười vạn tiếng sấm động, ầm ầm quanh quẩn, khiến thân thể Vương Lâm đột nhiên dừng lại.

- Ngươi không muốn cho tàn hồn của nữ tử trong hạt châu đó sống lại sao....

Nếu lời nói vừa rồi chỉ là mười vạn tiếng sấm thì lời này là trăm vạn, ngàn vạn tiếng, chấn động thân thể Vương Lâm không ngừng, động cả tới nguyên thần của hắn.

Nguyên thần của hắn, trí nhớ của hắn, tất cả ngay khi câu nói thứ hai này vang lên, trong nháy mắt liền như bị sóng thần đánh tới, dường như khiến cho thiên địa sụp đổ, khiến cho thân thể Vương Lâm không kiềm chế nổi mà run lên không ngừng. Hắn xoay người lại, chằm chằm nhìn vào nữ tử kia. Ánh mắt hắn lúc này trông hệt như dã thú, không còn chút tỉnh táo nào của hơn tám trăm năm tu đạo. Giờ phút này dù là Thiên Vận Tử, dù là động phủ, Huyết Tổ, vùng đất Yêu Linh, toàn bộ đều chẳng còn gì. Trong thiên địa chỉ còn một ánh mắt điên cuồng. Ánh mắt ấy là của Vương Lâm đang nhìn nử tử kia.

- Ngươi, ngươi vừa nói cái gì.......

Một giọng nói khàn khàn chưa bao giờ từng xuất hiện từ trong Vương Lâm lúc này vang lên.

Chỉ mấy tiếng giản đơn nhưng lại lộ ra một loại tâm tình khó có thể hình dung nổi. Lúc này đây dường như là có một tiếng khóc cả ngàn năm không ngừng nghỉ đang vang lên.

- Ta có thể nói cho ngươi lai lịch thực sự của hạt châu nọ, ta có thể cho ngươi phương pháp làm sống lại linh hồn trong đó, thậm chí ta có thể cho ngươi cả cơ hội rời khỏi nơi này.....

Nữ tử nhẹ giọng nói.

Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Hắn không muốn suy nghĩ xem lời nữ tử này là thật hay giả, lại càng không muốn biết vì sao nàng lại biết hết thảy mọi chuyện của hắn. Lúc mở mắt ra, Vương Lâm không nói một lời, từng bước bước tới, cầm lấy bức tranh, hướng thẳng xuống dưới đáy hố sâu kia nhanh chóng bay đi.

Dù chỉ có một tia hi vọng hắn cũng muốn thử.

Thân ảnh ngươi ấy cả đời luôn trong lòng hắn. Dù hắn có thông minh thế nào, có tỉnh táo ra sao thì trong nháy mắt cũng đều vứt bỏ cả. Dù là đối mặt vô tận nguy hiểm, dù là vào sinh ra tử hắn cũng chấp nhận. Vương Lâm cuối cùng vẫn không phải là một tiên nhân lãnh khốc vô tình. Tu đạo hơn tám trăm năm, Vương Lâm sự bình tĩnh tới lạnh lùng của hắn đã thâm nhập tận cốt tủy, dường như đã trở thành bản năng. Hắn có thể bình tĩnh tới vậy chính là vì ở Chu Tước tinh hắn đã lưu lại một túi trữ vật vô tình, chờ ngày được mở ra.

Hắn có thể tỉnh táo đối mặt với tất cả địch nhân, dù là địch nhân cường đại cũng tuyệt đối không thể dao động đạo tâm của hắn một chút nào.

Nhưng có một loại lực lượng có thể đánh tan thứ bản năng này! Chỉ có khi mất đi rồi người ta mới càng muốn có được. Chỉ có sau khi mất đi mới biết hóa ra mình trước đây vẫn chưa biết quý trọng.......

Một người cả cuộc đời này vẫn tỉnh táo, vẫn lý trí, không bao giờ biết rung động thì hắn không thể không thể gọi là người mà phải gọi là nhân yêu. Vương Lâm không thể làm được.

Hắn cầm bức tranh, ánh mắt lộ vẻ bi ai, giống như lưu tinh phóng thẳng tới đáy của hố sâu kia. Giờ phút này hắn không có bất kỳ suy trước tính sau chút nào.

Nữ tử trong bức tranh thầm thở dài, nhẹ giọng nói:

- Ngươi yên tâm, ta không lừa ngươi đâu. Ta có thể nói ra những lời này cũng là phải hạ quyết tâm rất lớn....

Vương Lâm không nói gì. Chẳng qua nắm tay hắn nắm bức tranh càng chặt. Dường như trong tay hắn không phải là một bức tranh mà là một phần hy vọng.

Vách đá ở một bên, sương khí càng ngày càng đậm, mơ hồ lộ ra ánh sáng. Lực hút cũng lớn hơn rất nhiều.

Vương Lâm không biết đã qua bao lâu. Cái hố này dường như không có đáy, mặc cho hắn bay thế nào thì phía trước vẫn là một vùng đen tối vô hạn.

- Gần tới....gần tới rồi....

Tiếng nói của nữ tử trong bức tranh trở nên run rẩy.

Ở vị trí này lực hút đã vô cùng mạnh mẽ, thân thể Vương Lâm ầm ầm lao tới, nương theo lực hút lao xuống. Rất lâu, có lẽ là một ngày, cũng có lẽ đã qua một tháng, thậm chí...là một năm, trong vùng đen tối này xuất hiện một hành lang ngắn ngủi.

Ở nơi này có một dòng xoáy cực lớn, chậm rãi xoay tròn. Lực hút chính là từ trong này truyền ra....

Điều rất kỳ dị chính là lực hút dường như bị phong ấn, không có nửa điểm cảm giác giằng xé, chỉ mãi tới sau khi vào trong một phạm vi nhất định thì lực hút mới đột nhiên lớn lên.

Trong nháy mắt khi Vương Lâm thấy dòng xoáy nọ, một cỗ lực lượng kỳ dị từ trong bức tranh truyền ra, chui vào trong cơ thể Vương Lâm, ngưng tụ tại hai mắt hắn. Trong nháy mắt này, hắn dường như có thể nhìn xuyên qua dòng xoáy, thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Đó là một mảnh tinh không, vô số tu chân tinh.... Giống như một thế giới khác vậy.

- Đây là.....

Vương Lâm nhìn dòng xoáy nọ, nét mặt vừa biến đổi trong tích tắc này liền khôi phục tỉnh táo.

- Quê hương ta.... La Thiên tinh vực ...

Nữ tử trong bức tranh nhẹ giọng nói.

Lực hút cực lớn từ bên ngoài khe truyền lại đã cuốn lấy Vương Lâm. Cái khe kia giống như cái miệng âm u của một con thú muốn nuốt lấy Vương Lâm.

Lực hút rất mạnh, khiến cho quần áo Vương Lâm dính sát vào sau lưng, bay phần phật về hướng cái khe, ngay cả tóc của hắn cũng nhất tề bị cuốn về hướng cái khe kia. Trên làn da Vương Lâm có thể nhìn thấy mọi chỗ đều lồi lõm không ổn định, hiển nhiên là huyết nhục đang lưu chuyển hết sức dưới tác dụng của lực hút.

Vương Lâm khoanh chân ngồi ở chỗ này đã bảy ngày. Trong bảy ngày này, hắn dần dần thích ứng với lực hút ở mức độ này. Lúc này, hắn mở đôi mắt, đứng dậy lại bước tới một bước nữa.

Một bước này, hắn đã trực tiếp đi vào trong vòng mười trượng sát miệng khe.

Trong nháy mắt lực hút khổng lồ bao phủ, thân mình Vương Lâm thậm chí bắt đầu xiêu vẹo, cứ như có một đôi bàn tay to lớn vô hình gắt gao túm lấy.

Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, thân mình chậm rãi ngồi xuống, điều hòa nội tức, chống cự lại lực hút.

Máu trong cơ thể hắn gần như đã ngừng chảy, nếu không có tiên lực vận chuyển, chỉ sợ lập tức sẽ khiến cho cơ thể nhiều chỗ bị thương.

- Vẫn không đủ!

Vương Lâm trầm mặc ít lâu, buông lỏng tiên lực. Cả người hắn lập tức bị cái khe hút đi.

Ngay khi thân mình đi tới miệng khe, bỗng nhiên Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức Thất Tinh Kiếm Trận hóa thành bảy đạo cầu vồng bay ra, giống như những mũi tên nhất tề hạ xuống, trong tiếng bang bang, vờn quanh bốn phía Vương Lâm đâm thật sâu trên mặt đất.

Từng đạo điện quang từ trên bảy thanh kiếm lần lượt đan xen liên tiếp, giữ cho Vương Lâm cố định trên mặt đất. Từng trận điện quang kia không ngừng ngày càng nồng đậm, cuối cùng hình thành một bức màn điện quang, bao vây lấy Vương Lâm.

Vương Lâm chậm rãi ngồi xuống bên trong Kiếm Trận. Lúc này vị trí hắn ngồi đã ở bên cạnh cái khe, hàn khí nồng đậm tràn ngập, thanh âm gào thét kia vang vọng.

Quyển 2: Tu Chân Huyết Ảnh

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 56
Lượt đọc 3156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.