Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Gặp gỡ"

Tiểu thuyết gốc · 2939 chữ

Phía trên dải rừng xanh bạt ngàn đang là tiết trời nắng gắt. Thế nhưng, có bóng dáng một thiếu niên chỉ tầm mười lăm tuổi, bật nhảy phi tốc trên các ngọn đại thụ, nhanh chóng phi về một phía như rượt đuổi cái gì đó. Chỉ thấy thân ảnh đáp nhẹ trên thân ngọn cây, hạ người bật mạnh, khiến cho đại thụ rung lắc dữ dội.

Bóng hình bật mạnh lên không trung rộng lớn tạo thành một vòng cung dài hẹp, trong lúc thân thể lộn vòng như con quay, dưới sự căn chuẩn chính xác, thiếu niên giáng mạnh một cước từ trời cao trúng ngay huyễn ảnh lam thẫm.

‘Gáào.’ Tiếng kêu thảm vang xa trong không gian bị quẩy đục toàn là khí bụi.

Khi lộn xộn lá cây tán đi, thiếu niên mới quay mình quan sát lại phía sau, hắn có chút không khỏi ngoài dự tính.

Cách xa vậy ư, cũng không uổng cho loài có tốc độ nhanh nhất đây!

“Tứ Nhĩ Thú” thuộc nguyên bản giống như loài báo, thân hình lam thẫm nhạt dần về phần đầu cùng cao ngang với người trưởng thành, đặc trưng cho tên gọi này là vì bốn cái tai dài nhọn đen láy ở trên đầu.

Thở ra hít vào, nhân ảnh lại chuyển hướng, loay hoay đi hái linh quả gần đó, chốc lát lại trở về. Tại một bên tay cầm lấy túi da có chứa nhiều loại linh quả sắc màu sặc sỡ, tay kia thô kiện vác lên thân hình to lớn nặng khoảng hai ba trăm cân nhẹ như bâng, lặng lẽ đi về một phía. Sau chừng nửa canh giờ, trước mặt thiếu niên xuất hiện một đại thụ sừng sững gần bên suối nhỏ, chỉ thấy thân ảnh bật nhảy lên dần mất hút qua các cành lớn, lại ít lâu sau, lưng hắn đeo túi lớn từ lối cũ mà nhảy dần xuống dưới.

Trong không gian tĩnh lặng của đêm tối, hỏa quang bập bùng hắt lên thân hình vạm vỡ nhưng mang nhiều vết sẹo lớn, đôi tay thoăn thoắt trình diễn kĩ năng cắt xẻ, thành quả là từng tảng thịt đỏ tươi to bằng bàn tay được ném lên trên đống lá lớn đã xếp gọn gần bên. Một ngụm thở phào, đưa lên cánh tay lau nhẹ vệt máu hiện ra khuôn mặt anh tuấn có phần hơi nghiêm túc. Trong khi nồi canh lớn đang khói trắng bốc lên nghi ngút, hắn tranh thủ gieo mình tắm rửa trong dòng suối. Dựa lưng vào mỏm đá, đầu ngẩng lên thở phào, để cho hai mắt bị quang nguyệt tinh tú thu hút. Trăng hôm nay nhè nhẹ quang vụ lại làm cho hắn nhớ về một đêm trăng khác, nhà hắn cũng chỉ một đêm trăng mà chẳng còn một ai ngoại trừ hắn, nhớ lại nỗi buồn khiến cho mắt ánh sáng ngời chuyển thành lạnh lẽo, rồi bàn tay nắm chặt siết lại. Cuối cùng cũng chỉ là nhớ lại, hắn vẫn tự nhủ nên thả lỏng bản thân một chút.

Cùng cảm giác thoải mái mà rời đi làn nước nhỏ, hắn đến ngồi cạnh đống lửa, xiên từng que lớn vào tảng thịt. Phần vỏ linh quả hắn gom lại bóp nhuyễn trong chiếc lá lớn, lại từng nhúm tay quét lên.

Nhiêu đây chắc được rồi. Quét lấy một nhúm bầy nhầy lên thịt tươi nhưng vẻ lại lại có chút cau mày như sợ rằng bị thiếu bị thừa.

Tuy qua nhiều lần nướng thịt là vậy, nhưng dạo gần đây hắn mới phát hiện ra vỏ của linh quả có thể dùng theo phương thức này. Cắm từng que thịt xung quanh đống lửa, âm thanh thịt nướng‘xèo xèo’ lâu lâu lại ‘bộp’ lên một tiếng nghe có phần vui tai.

Trong nhân sinh, chuyện gì mà không có! đầy rẫy chiến tranh giết chóc, lừa lọc hại người chuyện thương thiên hại lý gì cũng có thể xảy ra chỉ vì tư lợi. Mặc cho góc tối cuộc đời có thể đến được chuyện gì, nhưng ai có thể nghĩ, một thân hài tử từ tám tuổi đã ngày ngày một mình đối mặt với sinh tử, bệnh nặng không người biết, thương thế không người hay, ăn ngủ không yên ổn, tinh thần luôn tập trung căng cứng bởi đầy rẫy những trận đột kích mà yêu thú gây ra, bọn nó đem cho hắn nhiều đau đớn thể xác minh chứng là chằng chịt vết sẹo ở trên người, quá trình mài dũa ý chí bằng phương thức cực đoan đã khiến cho khuôn mặt anh tuấn ngày nào thêm đậm đà lãnh khốc. Có thể nói, đau khổ thể xác cùng tinh thần mà thiếu niên phải chịu, kì thực rất bất thường.

Cùng đem lên bàn cân với tu chân giả tại luyện khí, mỗi ngày chỉ vận chuyển vòng chu thiên mà thổ nạp cùng phục dụng đan được của môn phái thì thực sự thiếu niên có phần được thiên nhiên ưu đãi hơn. Mỗi ngày hắn đều được ăn linh quả, lại còn săn bắt yêu thú để làm lương thực.

Sức ăn của thiếu niên khủng khiếp khiến cho từng que lớn thơm phức dần biến chuyển trống trải, thế nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Hắn nào biết trong những năm qua thân thể hắn cường cỡ nào. Những cây trái linh thảo, luôn cả yêu thú trong dị lâm đều vì ở trong môi trường linh khí sung túc, dần dần có nhiều dị biến, có một số nhỏ còn sinh ra chút linh trí sơ khai. Không như những người tu luyện trong các môn phái, được luyện khí theo công pháp để hấp thu và luyện hóa tinh hoa linh chất. Những năm qua dù sống trong môi trường sung túc linh khí thì hắn cũng không có cách nào tận dụng điểm này, linh nguyên-phần nguyên tố của căn cơ tu luyện, trong một thời gian dài đã bị bóc tách từng chút một dùng để hòa tan những dưỡng chất tu luyện trong cơ thể hắn nếu không thì giờ đây có lẽ hắn đã bị tắc nghẽn kinh mạch hoặc thân thể quá tải mà chết. Dù linh nguyên vẫn được phục hồi qua việc ăn linh quả uống linh tuyền, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi kết cục linh nguyên bị bào mòn hết. Bù lại, nhục thân xương cốt thì cứng cáp phi thường, cả tốc độ và giác quan phản ứng đều bạo tăng nhạy bén, điều đó đã vô tình khiến thiếu niên có một thế giới quan khác người, nếu như hắn thấy mình chậm vậy thì khi một trúc cơ sơ kì chứng kiến tốc độ tối đa mà hắn thi triển sẽ há hốc mồm, nếu nhục thân tại trúc cơ sơ kỳ đã được tái bồi lại trở nên mạnh mẽ thì so ra chỉ có thể áp đảo nhục thân của thiếu niên một chút mà thôi.

Như thường lệ, hắn hay dành ra thời gian rảnh rỗi để minh ngộ, trong đầu hiện lên về những hình ảnh giao chiến với yêu thú nơi đây xâu chuỗi lại và tích lũy kinh nghiệm cho chính bản thân. Hiện nay, hắn đã luyện “Uyển Thủy Bộ” tới mức thanh thuần. Trong đợt săn giết Tứ nhĩ thú vừa rồi hắn đã nhận ra vài hình thức vận dụng cước lực khi di chuyển, biến bộ pháp thành vũ khí chứ không còn là để tránh né như nguyên bản vận dụng của võ học này. Từ kinh nghiệm vận dụng cước lực sẵn có, “Thốn Kình Pháp” chuyên dùng để tấn công nay lại được cải tiến thêm một chút. Để kiểm tra suy đoán cùng lĩnh hội của bản thân, hắn liền đi đến bên cạnh một thân cây cứng cáp. Một tay đặt lên phía trên thân thụ, một tay ngang hông nắm lại thành quyền chỉ nhô ra khớp ngón tay giữa. "Vục..Ầmm." tiếng động thanh thoát như cầm lấy một cái que vụt nhanh trong không khí, chỗ bị đánh vừa rồi để lại dấu vết hoắm sâu vào trong.

Buổi tối chỉ quanh quẩn có nhiêu đó, chàng trai trẻ đã dọn dẹp xong xuôi mà phóng mình lên cành cây lớn nghỉ ngơi. Vào tư thế lưng rộng tựa thân gỗ sần sùi trong khi tay trái gác ra sau đầu, thiếu niên lại trong vẻ nghĩ ngợi liền từ vị trí ngay sườn bên trong y phục lấy ra một ngọc lệnh. Ngọc lệnh tinh xảo có ngấn lớn bao quanh cùng ba chữ xanh thẫm xếp dọc “Phách Hà lệnh”. Yên Lão từng nói với hắn, khi ngọc lệnh phát sáng chính là cái này Phách Hà Đảo đang tiến hành chiêu thu đệ tử khắp nơi Bắc Địa.

Linh căn ta có..ngọc lệnh lại tại trong tay, chỉ cần một chút kiên nhẫn nữa thôi… Ánh mắt nhìn vào tấm lệnh mà suy tư nhưng nhanh chóng sau đó lại cất về vị trí cũ cùng nhắm mắt chìm vào màn đêm.

Tại bên trong một cung điện tinh xảo, ngự giữa không gian yên lắng một thạch khối lớn màu lá chuối non. Cách đó ba trượng, tại ngai vàng chủ tọa trong điện, một lão nhân y phục đen xám bình phàm đang thiền định như tượng đá, đột nhiên hai mắt lão lập tức mở ra, tay phải lão đưa ra cùng nhất chỉ bắn ra nhàn nhạt pháp lực tiến về phía kia thạch khối, quang vụ hiện lên xung quanh dần chuyển động tạo thành pháp trận quỹ tích cùng chớp sáng ba cái rồi phục hồi dáng vẻ trước. Lão giả lại chuyển tay, đẩy mạnh một cái, pháp lực như gió lớn ập tới tất cả bị trận pháp hấp thu.

“Thất đại hộ pháp..tiến hành 'Phách Hà Lệnh Hội' sớm hơn dự kiến. Điều động toàn bộ tu lão Linh Đan môn phái, đi đến tất cả thế gia Bắc Địa một chuyến. Xuất động!” âm thanh vang xa như khắp cả thiên địa nhưng chỉ truyền đến bảy thân ảnh xếp bằng tu luyện trong mật thất.

Tại từng động phủ núi non, bảy vị trung niên nhân đồng thời từ trong chỗ sâu tối bước ra. Mắt họ cùng nhìn về phía cung điện trên đảo đồng thời ôm quyền cúi nhẹ đầu.

“Tuân lệnh, nhị đảo chủ.” Tiếng nói như đồng thanh cất lên cùng cường độ chỉ bọn họ nghe thấy, bảy thân ảnh hôi bào lại lập tức biến mất tại chỗ.

“Đại huynh vì sao sớm như vậy gia tăng số lượng..ta đoán chừng trăm năm nữa Đông hải mới có dị biến a.” Thanh âm trầm thấp cất lên trong đại điện, lại phân biệt một thanh âm khác tiếp đến vang lên.

“......không cần Nguyệt Kiếm trận, thực lực hai chúng ta...đông hải yêu thú không đủ khó dễ, nhưng..là Mộc Gia.” Chủ nhân của hai giọng âm như vô vùng hiểu ý nhau liền không nói thêm từ nào.

Lão giả trong cung điện đứng hẳn dậy bước đi chậm rãi ra hành lang,ngắm nhìn trời trăng tinh tú đến thở dài một tiếng

Bọn họ khẩn trương như vậy...phong mang loạn thế sắp đến ư?

Tờ mờ sáng trong Dị Lâm, bóng dáng thiếu niên từ sớm đã không còn trên cành cao nữa. Hắn thu dọn hành lý thành túi lớn khoác sau lưng, trong tay nắm lấy ngọc lệnh phát sáng. Trong lúc nghỉ ngơi ở trạng thái vô ý thức chính vì có vài âm thanh lạ khiến cho thiếu niên phải hé mắt kiểm tra nhưng ánh quang xanh nhạt lóe ra từ tấm lệnh trong áo khiến cho hắn tỉnh táo lại mà mừng rỡ không dứt. Cơ hội đã đến, vẫn còn nhớ rõ bản thân hắn khi gặp tình cảnh này phải nhanh chóng trong một năm men theo suối nhỏ mà đi về phía đông, tại đó sẽ có đáp án. Thời khắc đã đến khiến cho thiếu niên chuyển biến suất ra tốc độ cực nhanh chạy theo con nước mà đi, thân ảnh phóng nhanh trong rừng rậm không ngừng nghỉ đi về phía đông xa xôi. Khát thì uống nước, đói thì ăn linh quả cùng săn lấy một vài yêu thú vừa nhỏ lót dạ.

Chỉ vì sự mạnh mẽ mà hắn đạt được khiến cho thời gian di chuyển chỉ mất một tháng. Thiếu niên lúc này đã tiến gần đến chỗ bìa rừng nhưng bất giác, vài âm thanh cực nhỏ đã bị tai hắn bắt lại.

có tiếng người?

Suy nghĩ một chút những lưu ý cũ, hắn đã nhận ra vụ việc mà nhanh chóng lao ra khu vực bên ngoài. Trước mắt hắn là một mảnh đất bằng khá lớn hiện ra cạnh biển xanh sóng vỗ. Trên biển nổi lấy một chiếc thuyền lớn bắt mắt nhưng lạ thay lại không có cánh buồm.

“Ngươi đến rồi.” Thanh âm trung niên từ trên thuyền thu hút lấy sự chú ý của thiếu niên. hắn liền chắp tay hành lễ, hắn đã hiểu bằng một phương pháp nào đó có tiên gia cao thủ đã biết được vị trí của hắn mà tại chỗ này chờ lấy. Nhưng một suy đoán tức thì được nghĩ đến, nguyên nhân đến từ cái ngọc lệnh kia trong áo.

"Bái kiến sứ giả đại nhân.”

"Lệnh bài…đưa cho ta kiểm tra!" Sứ giả dứt câu, thiếu niên nhanh chóng lấy từ trong áo ra một vật ném về phía trung niên nhân. Vị này sứ giả chẳng chút động đậy, ngọc lệnh vừa bay tới trước mặt liền ngự không dừng hẳn chuyển động, thế nhưng ánh mắt lão ta nhíu lại cùng một chút nhếch miệng, nhìn lại cái kia thiếu niên.

“Hừ…gan nhỉ tiểu tử, ta bảo ngươi đưa qua ngươi lại ném qua, bây giờ ta nên làm sao với ngươi.” Phản ứng với lời của vị sứ giả, thiếu niên vội bỏ túi hành lý xuống, hai tay ôm quyền, nhanh chóng cúi người tạ lỗi.

Hắn biết có chuyện lại tới, liền nhanh trí cử động “Sứ giả đại nhân..ta nhất thời không hiểu chuyện, mong ngài rộng lượng bỏ qua, tiểu nhân xin bái đầu tạ tội ngài.” Câu từ vừa hết, thân ảnh mờ mờ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn liền một chưởng đánh tới thượng đan điền vị trí.

'Ách… Ầm.' Thân hình thiếu niên bay xa liền va phải cây lớn, nặng nề rơi trên nền đất thô ráp, phía trên thân cây vừa đỡ lấy thiếu niên đã phải xuất hiện nhiều vết nứt lún vào trong, điều đó cho thấy lực đạo thiếu niên phải chịu mạnh như thế nào. Nóng rực trong người mà ho sặc sụa, một tay hắn ôm bụng chật vật từ mặt đất bò dậy. Đôi nhãn như bốc lên nộ hoả, hắn ngửa mặt trừng mắt đến vị kia sứ giả nhưng nhìn khi thấy cái kia ánh mắt, thân hình sứ giả lại nhanh chóng biến mất.

Vô Niệm không biết, lão chết bầm này muốn thương tổn hắn..là vì trịch thượng thân phận của lão trong mắt chúng nhân. Nhưng hắn nào chịu thua chưa kịp nói lời chất vấn lại bất quá, một cước thình lình quét đến sau lưng..nhưng hắn lập tức đã suy nghĩ xong đối sách trong đầu. 'Uyển Thuỷ Bộ' thi triển ra..nhất cước mang theo lực lượng vô cùng từ vị sứ giả đá văng hắn ra. Trông thì có vẻ đau đớn nhưng kỳ thực hắn đã có bộ pháp nương theo cú đá mà diễn trò thụ thương, khiến cho lực công kích giảm mạnh, lực đạo còn thừa truyền vào cơ thể hắn nhưng lại bị nhục thân mạnh mẽ giằng xuống. Thân ảnh chịu công kích phải lăn xa vài vòng chật vật trên nền đất một chút mới chững lại, lúc này sứ giả mới nhìn về đám người rồi tiếp tục dụng ngữ thông cáo…

“Bổn sứ giả thông qua các hộ pháp, lĩnh lệnh của Phó đảo chủ làm việc. Bất kính với lão phu chính là bất kính với Phách Hà Đảo, hãy xem ở tiểu tử này là ví dụ..các ngươi..rõ chưa.” Quần chúng một mặt sợ sệt, liền bày lễ đáp lại “Đã rõ, thưa sứ giả đại nhân!”

Thế nhưng sứ giả nào biết, hắn đã có tên trong danh sách đen của thiếu niên này “Lão chết bầm..hai kích này, ta nhất định trả gốc lẫn lãi cho ngươi.” Nghĩ thầm trong đầu là thế nhưng ở trên khuôn mặt hắn, lại bày ra vẻ nhăn nhó như đau đớn không chịu nổi mà giả vờ ngất đi, cơ bản là hắn phải giấu đi thực lực nhưng cũng muốn không bị tiếp tục làm khó dễ, cho nên thuận theo tình huống mà dùng mánh khóe này là tốt nhất. Trung niên nhân nói xong lại bay lên trên thuyền, cùng lúc ấy tay hắn lại một vẫy nhẹ, liền có quang mang xanh nhợt bao phủ khắp người thiếu niên và túi hành lý lớn trong lùm cây, từ từ đưa cả hai lên trên thuyền sau đó cùng tất cả nhanh chóng bay đi trên đại hải mất dạng.

Bạn đang đọc Tiên Luyện Trường Sinh sáng tác bởi dogiatieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dogiatieutu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.