Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thạch hóa!

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Hai người Dương Phàm ở lại Hà Uyên Đình hai ngày, rốt cuộc quyết định cáo từ. Trước khi đi, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, vung tay lên trước người xuất hiện hai băng quan thủy tinh. Trong hai băng quan thủy tinh phân biệt là một nam tử trung niên cùng một nữ tử tư sắc bình thường. Bộ dạng nam tử trung niên có bảy phần tương tự Dương Phàm chính là Ám Thiên Quân Vương. Dương Thiên. Người sau là một nữ tử bình thường, chính là tỷ tỷ Thương Vân.

- Ngươi có ý gì?

Hà Lạc khó hiểu hỏi. Dương Phàm đáp:

- Hai người này đều đã chết mấy chục năm nhưng thi thể đều bảo tồn tốt. Xin hỏi Hà Lạc tiền bối có biện pháp nào làm bọn họ sống lại?

Hà Lạc thông xưa hiểu nay gần như không gì không biết. Dương Phàm liền thỉnh giáo lão chuyện này.

- Sống lại?

Hà Lạc nhướng mày lên lộ vẻ kinh ngạc tiếp đó thần sắc lại ngưng trọng.

- Chẳng hay có hy vọng gì không?

Dương Phàm có chút chờ mong, ngữ khí thoáng gấp gáp, ở giai đoạn hiện giờ hắn thật sự bất lực với Hồi Hồn Thuật. Có thể thăng cấp trình tự càng cao hơn còn có cơ hội thi triển, nhưng tỷ lệ thành công sợ rằng rất thấp. Dương Phàm tĩnh tu ở Vụ Liễu trấn mấy ngày, từng tìm hiểu Hồi Hồn Thuật. Thuật này phức tạp huyền ảo, mạnh mẽ tụ tập mảnh nhỏ tàn hồn đã tán đi gần như nghịch thiên mà đi không phải người đại thần thông không dám thử.

- Điều này... Sợ rằng rất khó.

Hà Lạc lắc đầu.

- Rất khó?

Trong lòng Dương Phàm nhất thời mát lạnh ngay cả Hà Lạc cùng nói khó có thể tưởng tượng được độ khó của nó.

- Lẽ nào không có một chút cơ hội hay sao?

Dương Phàm có chút không cam lòng hỏi.

- Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Nếu có tiên nhân hạ phàm lại có Thiên Nhất Hồn Thủy trong truyền thuyết ít nhất còn có cơ hội thành công.

Hà Lạc trầm ngâm nói.

- Thiên Nhất Hồn Thủy?

Dương Phàm nao nao.

- Đúng. Thiên Nhất Hồn Thủy, vật này có thần hiệu phi phàm gần như có thể chữa trị linh hồn trong nháy mắt. Dù là linh hồn tàn phá cũng có thể mạnh mẽ đoàn tụ tu bổ. Nếu có vật ấy tương trợ. lại thêm pháp lực tiếp cận tiên nhân ít nhất có năm phần cơ hội sống lại.

Hà Lạc giải thích.

- Ngay cả linh hồn tàn phá cũng có thể mạnh mẽ đoàn tụ tu bổ. Thiên Nhất Hồn Thủv này quả thật thần diệu vô hạn.

Dương Phàm mừng rỡ nói. Nếu có vật này tương trợ, hắn thi triển Hồi Hồn Thuật, xác xuất thành công sẽ tăng lên rất lớn. Đồng thời hắn không cần pháp lực tiếp cận tiên nhân gì cả, chỉ cần cảnh giới tiến lên một tầng, việc này liền có hy vọng.

- Vậy xin hỏi tiền bối. Thiên Nhất Hồn Thủy có ở nơi nào?

Dương Phàm vội hỏi.

- Điều này lão hủ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có thể khẳng định nơi Bắc Tần hẳn không có.

Hà Lạc lộ vẻ mặt cổ quái:

- Vật ấy thật là trân quý hiếm thấy coi như là tu sĩ đỉnh cấp thấy được cũng sẽ tranh giành đến đầu rơi máu chảy. Tác dụng của nó không chỉ là tu bổ linh hồn khôi phục linh hồn lực còn có tác dụng trọng yếu hơn nữa.

- Bắc Tần không có?

Dương Phàm nhướng mày.

- Chẳng qua lão hủ có thể chỉ cho ngươi một phương hướng chung chung.

Hà Lạc nói.

- Tiền bối cứ nói.

Dương Phàm mắt sáng lên.

- Thiên Nhất Hồn Thủy, lúc Tiên Tần cổ quốc còn đó từng có chút ít, tuy nhiên bị hoàng tộc Tiên Tần giữ lấy. Sau này Tiên Tần cổ quốc diệt vong, vốn bảo vật bất tận rất nhiều tài liệu xói mòn đồng thời cũng có một chút cực trân quý bị niêm phong vào bảo tàng Tiên Tần trong truyền thuyết.

Hà Lạc cười nói.

- Bảo tàng Tiên Tần? Điều này sợ rằng có chút xa xôi

Dương Phàm vẻ mặt trầm tư. Mở ra bảo tàng Tiên Tần cần tụ tập đủ Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí đó là chuyện xa xôi cỡ nào. Hoàng tộc Tiên Tần giữa Đông Thắng Đại Lục mênh mông muốn tìm ra một người mang huyết mạch này, phải trắc trở ra sao.

- Còn nữa. ngươi có thể đi nội hải, cực bắc vương triều Đại Tần... xem thử, cố gắng tìm được một chút đầu mối.

Hà Lạc mĩm cười nói.

- Tạ ơn tiền bối chỉ điểm.

Dương Phàm lộ vẻ cảm kích. TUY rằng hiện nay còn không biết hạ lạc Thiên Nhất Hồn Thủy, nhưng Hà Lạc vẫn chỉ cho hắn một phương hướng, không tới mức chạy loạn như con ruồi không đầu. Đầu tiên, có thể bài trừ Bắc Tần. Nội hải, cực bắc, vương triều Đại Tần những nơi này đều có khả năng có. Thiên Cầm Nội Hải, hải vực vô biên vô tận, thiên tài địa bảo vô số kể nói không chừng cũng có Thiên Nhất Hồn Thủy. Vương triều Đại Tần là quốc gia vạn quốc trong truyền thuyết vô số tài nguyên, ở trung bộ Đông Thắng Đại Lục cách nơi này rất xa xôi, về phần cực bắc Dương Phàm nghe nói qua ở vùng bắc bộ xa nhất đại lục càng xa phương bắc Bắc Tần đó là một mảnh đóng băng, cùng ẩn chứa rất nhiều bảo vật. Chuyện có liên quan tới Thiên Nhất Hồn Thủy, sau khi thỉnh giáo xong Dương Phàm đứng dậy cáo từ với Hà Lạc, lão yêu.

Trước khi chia tay, Hà Lạc nói với Dương Phàm:

- Dương đạo hữu, công phép ngươi tu luyện hết sức kỳ lạ. ba mươi năm trước dưới tình huống ngẫu nhiên câu thông thiên địa thật là đáng quý.

- Ngài nói là lần đốn ngộ của vãn bối?

Dương Phàm hỏi.

- Đúng vậy, nếu như một ngày nào đó ngươi có thể chân chính tìm hiểu cảnh giới này, tiên đạo trường sinh bất tử khoảng cách với ngươi sẽ không quá xa xôi.

- Tạ ơn tiền bối chỉ điểm.

Dương Phàm thản nhiên chân thành nói. Vị lão nhân Hà Lạc này, tuy rằng không phải nhân loại. nhưng tính tình hết sức ôn hòa, bình dị gần gũi. Hai ngày này ở Hà Uyên Đình Dương Phàm từ Hà Lạc biết được rất nhiều bí ẩn, mặc kệ vấn đề gì Hà Lạc này đều biết là đáp, ở một bên. Hồ Phi cùng lão vêu có chút lưu luyến không rời. Lão yêu lộ vẻ mặt chờ mong, đề nghị:

- Hồ Phi. ngươi mới vào Nguyên Anh Kỳ, sao không lưu ở chỗ này củng cố tu vi, cùng ta tham thảo tâm đắc tu luyện một chút.

Hai người có thể nói đồng mệnh tương liên vừa gặp đã quen rất là hợp ý. Đối mặt với lão yêu giữ lại Hồ Phi có chút do dự:

- Điều này...

Hắn chuyển ánh mắt sang Dương Phàm. Dương Phàm mĩm cười:

- Không bằng ngươi cứ ở lại đây một thời gian chờ ta trở về Vụ Liễu trấn thì tới tìm ngươi.

Hắn cũng đề nghị Hồ Phi ở lại Hà Uyên Đình. Một là Hồ Phi mới vào Nguyên Anh, củng cố cảnh giới, càng có thể tham thảo tâm đắc tu luyện cùng lão yêu. Hai là Dương Phàm đi Dược Tiên cốc, gặp lại người âu yếm, không thích cả ngày có một cái đuôi bên cạnh.

- Được rồi. ta ở lại đây chơi một thời gian ngươi ngàn vạn lần đừng quên đến lúc đó tới tìm ta.

Hồ Phi lộ vẻ vui mừng. rốt cuộc quyết định lưu lại. Trong lòng Dương Phàm thở phào một hơi cáo biệt với ba người, rời khỏi Hà Uyên Đình.

Ầm xoạt-

Dương Phàm phá vỡ nước sông, hóa thành tia sáng xanh lục bay về phía chân trời. Lần này tới Hà Uyên Đình làm khách, thật có thể nói là là một chuyến không uổng. Dương Phàm từ Hà Lạc biết được rất nhiều bí mật. Mặc kệ là phương phép luyện hóa Chí Bảo Long Khí hay là phương pháp sống lại phụ thân. Dương Phàm đều có phương hướng cố gắng, ít nhất thì không cần mò kim đáy bể, chạy loạn như ruồi không đầu.

Mấy ngày sau, Dược Tiên cốc.

Khe sâu dãy núi bị một mảnh sương mù bao phủ mơ hồ không rõ. Bỗng nhiên, một thanh niên nam tử mặc cẩm bào xanh ngọc thân hình trầm ổn đi tới Dược Tiên cốc. So sánh với ba mươi năm trước, nơi này không có bao nhiêu thay đổi, Dương Phàm khẽ thở ra một hơi ánh mắt nhìn về phía cửa cốc, ở cửa vào Dược Tiên cốc, một con mãng xà màu xanh dài mấy chục trượng đang chiếm cứ. Mãng xà miệng máu răng nanh làm cho người ta phát lạnh trên người tản mát ra một cỗ khí tức máu tanh nguy hiểm. Đặc biệt nhất chính là con mãng xà màu xanh này, trên đầu rắn có ba con mắt. Tuy nhiên, con mắt thứ ba khép kín.

- Ha ha. ba mươi năm không gặp tiểu súc sinh ngươi thăng cấp bậc cao rồi.

Dương Phàm cười ha ha nói. Thì ra mãng xà ba mắt chiếm giữ trước cửa cốc, chính là linh thú hộ sơn Dược Tiên cốc - Tam Mục Thông Linh Mãng. Nghĩ tới năm đó vì tiến vào Dược Tiên cốc gặp Vân Vũ Tịch. Dương Phàm từng xung đột với con linh mãng này. Cuối cùng vẫn là Lưu Ly Hàn Tinh Xà ra tay, đóng băng con Tam Mục Thông Linh Mãng. Nghĩ tới những chuyện trải qua ở Dược Tiên cốc năm đó. Dương Phàm cười nhẹ nhàng như không.

"Chỉ tiếc Dược Vương tiền bối bất hạnh qua đời. Nghe lão sư nói. Dược Vương chết có chút kỳ quặc còn có hai ba người đau khổ truy đuổi Vũ Tịch ta muốn xem cuối cùng xảy ra chuyện gì..."

Ý cười trên mặt Dương Phàm bỗng nhiên biến mất.

Vù-

Nghĩ tới đây, thân hình hắn chợt lóe thẳng đến cửa cốc. Hắn vừa tới gần cửa cốc, Tam Mục Thông Linh Mãng chiếm giữ ở đó liền nhảy dựng lên thần sắc toàn lực đề phòng. Không hổ là linh vật hiếm thấy cảm quan thật mạnh. Tuy nhiên, khi Tam Mục Thông Linh Mãng nhìn rõ bộ dạng người tới nhất thời rùng mình một cái trong ánh mắt lộ ra thần sắc thù hận, kiêng kỵ. Hiển nhiên, linh mãng này vẫn còn nhớ rõ hắn.

- Tiểu linh mãng nhiều năm không gặp ngươi đã thăng cấp bậc cao, đã lâu rồi...

Dương Phàm vẻ mặt ý cười. nhàn nhã nói.

Ngao tê-—

Tam Mục Thông Linh Mãng trong ánh mắt lóe ra huyết quang thù hận rít gào một tiếng, nhào về phía Dương Phàm.

- Tiểu linh mãng, ngươi hoan nghênh lão bằng hữu như thế sao?

Dương Phàm cưỡi khẽ thân hình chợt lóe dễ dàng tránh né yêu thú bậc cao tập kích.

Vù!

Tia sáng xanh lục chợt lóe Dương Phàm lướt qua trước người nó cười nhạt nói:

- Không chơi với ngươi, ta đi tìm Vũ Tịch đây.

Tam Mục Thông Linh Mãng giận dữ đột nhiên mở ra con mắt thứ ba. Một cỗ dao động vô hình vô chất truyền đến.

Vù-

Con mắt thứ ba của Tam Mục Thông Linh Mãng lóe ra một tia quang mang kỳ dị, không khí bỗng chấn động. Đây là thần thông bản mạng ẩn chứa trong con mắt thứ ba của Tam Mục Thông Linh Mãng - Thạch hóa.

Khi đó ở ngoài Dược Tiên cốc, độc sư áo tím kiêu ngạo vô cùng chính là bị thần thông này hóa đá trong nháy mắt không có chút năng lực chống cự.

- Thạch hóa? Ha ha ha...

Dương Phàm bình thản như không đứng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Đồng thời tâm thần hắn tập trung cao độ quan sát nguyên lý thần thông Thạch hóa này. Ba mươi năm trước, hắn thấy qua loại thần thông này, từng dò xét được chút manh mối. Loại công kích thần diệu này, là dung hợp công kích phép thuật cùng công kích linh hồn sinh ra một loại thần thông cường đại đến mức gần như không nhìn phòng ngự cùng cấp.

Oong-

Trên người Dương Phàm phóng ra một cỗ tinh quang vàng nhạt thân thể nháy mắt như hóa thành tinh thạch.

Vù phèo-

Thần thông Thạch Hóa của Tam Mục Thông Linh Mãng đánh trúng Dương Phàm. Trong khoảng khắc thân thể hắn ngưng từng chút trở thành một pho tượng đá.

Hóa đá thành công?

Lẽ nào thần thông Thạch hóa của Tam Mục Thông Linh Mãng cường đại đến mức có thể giết địch vượt cấp?

Sau khi thi triển xong thần thông Thạch hóa con mắt thứ ba của Tam Mục Thông Linh Mãng đột nhiên ảm đạm nguyên khí hao tổn uể oải không ít. Nó nhìn chằm chằm nam tử bị hóa đá trước mắt trong mắt lộ ra mấy tia trào phúng hả hê.

Răng rắc-

Đột nhiên, bước tượng đá kia bong ra từng mảng, lộ ra nam tử bình yên vô sự. Dương Phàm đứng tại chỗ nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích, dường như đang rơi vào cảm giác kỳ dị. Tam Mục Thông Linh Mãng rùng mình một cái trong mắt lộ ra hoảng sợ không dám động đậy. Chỉ là cảm giác nói cho nó nam tử cường đại trước mắt tuyệt đối không phải mình có thể trêu chọc được.

- Thì ra là thế...

Một lúc lâu sau. Dương Phàm chậm rãi mỡ mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời sau đó hắn như cười như không nhìn về phía Tam Mục Thông Linh Mãng. Bỗng nhiên, trong miệng Dương Phàm phun ra hai chữ:

- Thạch hóa-

Một cỗ dao động kỳ dị đáng sợ dâng lên từ mặt đất. Tam Mục Thông Linh Mãng lộ vẻ mặt kinh hãi thân thể xơ cứng một chút, cứng đờ, cuối cùng hóa thành một bức tượng mãng xà khổng lồ...

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 187

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.