Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết cá ăn thịt

Phiên bản Dịch · 1770 chữ

Buổi sáng theo thói quen, Trương Dật Đông đi theo các đồng học đến dã ngoại chơi. Phía bắc của làng có một nhánh dòng suối nhỏ, bốn phía cỏ dại xanh tươi, đồi núi trập trùng, phương bắc của dòng suối nhỏ có một cái thôn là Khê Bắc Thôn.

Khe suối nước rất cạn, Trương Dật Đông liền theo bọn họ cùng nhau chơi đùa, chơi trên bờ cát, mọi người rất vui vẻ.

Các đồng học nhìn thấy Mạnh Yên Phi cùng Trương Dật Đông tình cảm vô cùng tốt, tựa như một đôi phu thê nhỏ vậy, vì thế có người luốn lấy hai người bọn họ làm trò cười, ép hai người bọn họ bái đường thành thân.

Điều này làm cho Mạnh Yên Phi cùng Trương Dật Đông đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, chết sống cũng không chịu, sau cùng dưới sự bức áp dụ lợi của mọi người, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn đồng ý.

Các đồng học tích cực chuẩn bị vật phẩm bái đường thành thân, lấy một ít hoa dại, Trương Dật Đông dùng mấy thứ này kết thành một cái vòng hoa, mang trên đầu Mạnh Yên Phi.

Mạnh Yên Phi vẻ mặt tươi cười, các đồng học cũng thấy phi thường cao hứng.

Nếu là bái đường thành thân, liền phải bái thiên địa, đây cũng là một màn mà các đồng học khát vọng được nhìn thấy nhất.

Một cái tiểu hài tử cao gầy, trên mặt mang dáng vẻ tươi cười, hô:

- Nhất bái thiên địa, nhị bái cái gì nhỉ?

Gương mặt Tiểu hài tử cao gầy mê manđồng học bên dưới cười hét lên:

- Nhị bái cái gì không quan trọng rồi, trực tiếp phu thê giao bái là được.

Tiểu hài tử cao gầy hô:

- Phu thê giao bái.

Đối diện che mặt, quỳ bái một cái, chợt nghe "Phanh" một tiếng, Trương Dật Đông cùng Mạnh Yên Phi mỗi người sờ sờ đầu mình, bộ dạng rất là vui vẻ, các đồng học thấy thế phình bụng cười lăn lộn trên mặt đất.

Sau khi cười xong, tiểu hài tử cao gầy hô:

- Đưa vào động phòng.

- Nga, cùng đưa vào động phòng nào.

Các đồng học cùng ồn ào đi theo.

Sau khi mọi người đều vui đùa xong rồi, cũng không ly61 hắn ra làm trò cười nữa.

Trương Dật Đông đang cùng đám đồng học vui đùa cao hứng thì bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì tại kéo y phục của hắn, nhìn lại thấy Mạnh Yên Phi bộ dáng rất là gấp gáp, liền hỏi:

- Làm sao vậy?

- Nhanh đi theo ta.

Mạnh Yên Phi kéo tay Trương Dật Đông vội vã rời đi.

Khi bọn hắn đi tới một địa phương không người thì Mạnh Yên Phi buông tay Trương Dật Đông ra, vội vội vàng vàng chạy đến một địa phương người ta không nhìn thấy ngồi xổm xuống.

Trương Dật Đông cảm thấy Mạnh Yên Phi cử chỉ rất là kỳ quái, liền đuổi theo, hỏi:

- Ngươi đang làm gì đấy?

- Ta đi tiểu một chút, không được tới, không cho phép nhìn lén.

Mạnh Yên Phi vừa thẹn vừa vội, thanh âm tự nhiên nói nhỏ.

Trương Dật Đông nhức đầu, dường như có nhiều chuyện không nghĩ ra, nói:

- Đi tiểu một không phải là đứng sao, ngươi như thế nào lại ngồi xổm xuống? Hình như là đại tiện nha.

Lúc này, Mạnh Yên Phi đã đi ngoài hoàn tất, vừa ngượng lại xấu hổ nói:

- Ngươi mới đi đại tiện ấy. Nam nữ không giống nhau, nam là đứng đi tiểu, nữ chính là ngồi xổm xuống đi tiểu, ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết.

Trương Dật Đông cười khúc khích, lắc lắc đầu nói:

- Ta không hiểu, làm sao ngươi biết nhiều như vậy nha?

- Cái này. . . Cái này. . . Ngươi đừng hỏi nữa.

Mạnh Yên Phi bộ dáng xấu hổ.

Không hiểu ra sao, suy nghĩ nữa ngày. Trương Dật Đông nhãn tình sáng lên, nói:

- Nga, ta đã biết, do ta là nam, cho nên đứng đi tiểu, vì thế ngươi có nhìn thấy qua hình dạng ta đi tiểu, ngươi là nữ, cho nên ngồi lấy đi tiểu, bất quá ta còn không nghĩ ra, nữ hài các ngươi tại sao phải ngồi đi tiểu? Tiếp theo ta nhất định phải nhìn ngươi đi tiểu a.

- Ngươi dám, ta liền. . .

Mạnh Yên Phi vẻ mặt đỏ bừng thở hổn hển.

Trương Dật Đông vui tươi hớn hở nói:

- Không dám, không dám.

- Hừ, ta cho ngươi mượn mười cái gan ngươi cũng không dám.

Mạnh Yên Phi đem mặt chuyển qua một bên, ngẩng đầu nhìn trời.

- Đúng đúng đúng, dù cho cho ta mượn mười cái gan ta cũng không dám.

Trương Dật Đông trang làm ra bộ dạng mềm yếu.

Thấy Trương Dật Đông đã cúi đầu hứa hẹn, Mạnh Yên Phi tâm tình tốt lên, nói:

- Được rồi, chúng ta mau trở lại.

- Ân.

Trương Dật Đông gật đầu.

Mạnh Yên Phi kéo tay hắn, theo con đường cũ trở về.

Dòng suối chảy róc rách, đá cuội trong khe suối lớn nhỏ, đủ mọi màu sắc, nhìn qua vô cùng đặc biệt, bên bờ cát cạnh dòng suối trên lưu lại một vết chân song song nho nhỏ, những người vừa rồi chẳng biết đã đi đâu.

- Người đâu?

Mạnh Yên Phi vẻ mặt mờ mịt.

Trương Dật Đông lắc đầu, nói:

- Không biết, khả năng về nhà.

- Mặc kệ bọn họ, chúng ta cùng nhau đắp người cát có được không, di, ngươi đang nhìn cái gì?

Mạnh Yên Phi nhìn theo ánh mắt Trương Dật Đông.

Nhìn thấy trong nước có một con cá lớn, Trương Dật Đông sớm đã xông lên, muốn đem con cá bắt lại, lại không ngờ rằng bị đuôi cá đánh rơi xuống nước, cả người ướt đẫm.

Tại trên bờ Mạnh Yên Phi hét lớn:

- Dật Đông ca ca cẩn thận.

Có lẽ cá lớn thấy Trương Dật Đông là một tiểu hài tử dễ khi dễ, liền xông lên. Dưới tình thế cấp bách, Trương Dật Đông nhớ đến thanh kiếm gia gia đã đưa cho hắn, vừa lúc cần sử dụng, vì vậy từ trong lòng ngực xuất ra một cái túi vải thô, lấy thanh kiếm ra. Cá lớn vừa nhìn thấy thanh kiếm trong tay Trương Dật Đông vừa nhỏ vừa ngắn, nhất thời cảm thấy buồn cười, hét lớn:

- Tiểu nhi vô tri, lại dám đắc tội gia gia ngươi, ta liền ăn ngươi.

Cái miệng như chậu máu mở ra, hàm răng nhọn dày đặt dữ tợn dị thường, Trương Dật Đông dùng thanh kiếm chỉ vào cá lớn, hô:

- Ngươi có dũng khí ăn ta? ai ăn ai còn chưa biết được, hôm nay ta sẽ giết cá ăn thịt, bắt ngươi về nhà làm canh cá ăn.

Trên bờ bỗng nhiên truyền đến Mạnh Yên Phi tiếng kêu sợ hãi.

- Dật Đông ca ca cẩn thận, nó là cá chép tinh.

Trương Dật Đông vừa nghe, nhất thời hưng phấn, nói:

- Thì ra là một con cá chép lớn nha, nếu làm canh uống thì mùi vị tuyệt đối ngon, ân, là cực phẩm a.

Cá chép tinh lại càng hoảng sợ, mắt mở thật to, nói:

- Ngươi không sợ ta?

Trương Dật Đông mặt không đổi sắc nói:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, mau để mạng lại, ta còn phải về nhà làm canh cá uống.

Một kiếm chém xuống, cá chép tinh đến không né tránh, hai cây râu cá bị chém rơi, nhất thời nó nổi trận lôi đình, trở nên hung mãnh dị thường, Trương Dật Đông lại là một kiếm, đem đuôi cá chém xuống.

Cá chép tinh thấy tiểu quỷ này lợi hại như vậy, thủ đoạn đáng sợ làm trái tim băng giá, cá tinh bất động dường như đã chết, Trương Dật Đông đang muốn một kiếm kết thúc tính mạng của nó thì, xa xa truyền tới tiếng một cô gái cầu xin.

- Tiểu Thần tiên, van cầu đại hiệp thủ hạ lưu tình , đừng giết cha ta, do cha ta không biết trời cao đất rộng. Ta đây đây liền quỳ xuống thay hắn hướng ngài bồi tội, chỉ cần ngài không giết hắn, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ, cả đời phụng dưỡng ngài, để báo đáp đại ân đại đức ngài a.

Trương Dật Đông nhìn lại, nhìn thấy một con cá chép nhỏ từ đi xa đến, tốc độ cực nhanh, như tên rời cung vậy.

Trương Dật Đông hưng phấn dị thường, hét lớn:

- Thật tốt quá, đến một con giết một con, đến hai con giết một cặp, nếu như vậy, giết chúng đoạn tử tuyệt tôn, cả đời cũng không lo không có canh cá uống, ha ha ha.

Đại khái là Trương Dật Đông hưng phấn quá ..., bộ dạng trở nên dị thường cuồng ngạo, thậm chí có chút khác thường, bên trong tiếng cười điên cuồng có một loại cảm giác âm u làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Cá chép tinh bơi tới trước mặt, hóa thành một luồng khói xanh, trong làn khói mơ hồ nhìn thấy có một nữ tử xinh đẹp, thân thể chuyển động nhẹ nhàng, như múa trên mặt nước vậy, nhẹ nhàng tự nhiên, đẹp như tiên thiên. Chỉ thấy đôi mắt nàng trong sáng dịu dàng, xiêm y trắng nõn mỏng như cánh ve, da thịt như băng tựa ngọc, tuổi chừng mười lăm mười sáu, Du Du quỳ gối xuống, đồng thời lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ.

- Tiểu nữ tử quỳ xuống, mặc cho ngài xử trí.

Trương Dật Đông nhìn đến trợn tròn mắt, chảy cả nước miếng nói thầm:

- Oa, mỹ nữ à nha, quá đẹp.

Bỗng nhiên sắc mặt hắn tái nhợt, cả người cảm thấy băng lãnh, run rẩy liên tục, vừa nhìn lại, thấy một tên quái vật vừa già lại xấu đứng phía sau, trên người có rất nhiều vẩy cá, trên mặt chòm râu hình như mới vừa bị cắt mất, hai bàn chân huyết nhục mơ hồ, đang thống khổ rên rỉ, bộ dạng rất là kinh khủng.

Bạn đang đọc Tiên Hiệp Càn Khôn (Dịch) của Mực Nghệ Phong Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.