Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc Sứ Của Tiên Đế

1567 chữ

So với sự thống khổ của Lý Thành Trụ thì Tiểu Ảnh luyện khí ngày càng thuận lợi hơn, trung phẩm phi kiếm ngày càng hiếm khi xuất hiện. Tiểu Ảnh vui vẻ lắm, trong lòng thậm chí đã ảo tưởng, nghĩ đến một ngày giới chỉ của mình sẽ đầy ắp thượng phẩm thạch.

Hàng ngày, sau khi luyện khí hoàn tất, Tiểu Ảnh đều đi gặp đại lão bản Lý Thành Trụ.

Nếu hắn chịu không nổi thống khổ, chết đi thì không phải toàn bộ số phi kiếm sẽ lọt vào tay mình hay sao? – Tiểu Ảnh đôi khi cũng có những ý nghĩ ác độc như thế này.

Lý Thành Trụ tuy chưa chết nhưng phần lớn thời gian lại rơi vào hôn mê.

Ngày hôm nay, Tiểu Ảnh luyện khí xong thì tiến vào phòng Lý Thành Trụ. Cổ Linh Lung đã thu công. Lý Thành Trụ chống một tay xuống đất, cả người run rẩy liên tục.

Tiểu Ảnh nhìn hắn, trong mắt có chút không đành lòng, tuy nhiên lại nhìn thấy Cổ Linh Lung, lời vừa định nói ra đã nuốt trở vào bụng.

Cổ Linh Lung mở mắt, lạnh lùng liếc nhìn Lý Thành Trụ một cái, đoạn đi ra ngoài.

Tiểu Ảnh đi đến bên Lý Thành Trụ, ôm hắn đặt lên giường, trong lòng âm thầm bội phục sức chịu đựng của Lý Thành Trụ.

Quá trình rút khí của Cổ Linh Lung đã tiến hành được một tháng, không ngờ nam nhân này vẫn có thể chống chọi được. Tiểu Ảnh biết được ý nghĩ của Cổ Linh Lung, nàng biết vị tỷ tỷ của mình rất coi trọng tiên linh khí đã bị mất đi. Cho nên mới cẩn thận giảm tốc độ hấp thu, bảo toàn tính mạng cho Lý Thành Trụ mà thôi.

Nếu một ngày nào đó Lý Thành Trụ sắp chết, Tiểu Ảnh tin rằng tỷ tỷ của mình dám chắc sẽ bất kể hậu quả gì, cũng sẽ tìm mọi cách để rút hết tiên linh khí trong người Lý Thành Trụ ra.

Tiên nhân không có khát khao gì lớn hơn việc đề thăng thực lực của mình.

Tiểu Ảnh thầm nghĩ:

- Không biết mai này bản thân tu luyện thành tiên có trở nên giống tỷ tỷ không nữa!

Lý Thành Trụ đã không còn run rẩy như lúc nãy, song vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Tiểu Ảnh đang muốn đi ra ngoài, chợt Lý Thành Trụ xoay người sang, ôm lấy Tiểu Ảnh, thấp giọng gọi:

- Tiểu Lệ! Đừng đi.

- Tiểu Lệ? – Tiểu Ảnh nghi hoặc:

- Không lẽ là người yêu của hắn tại phàm giới?

Tình yêu đối với tu tiên giả rất nhạt nhẽo, ngay cả Tiểu Ảnh cũng không biết mùi vị tình yêu là gì. Lúc này nhìn thấy bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của hắn lại nảy sinh sự hiếu kỳ. Nàng cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, bất giác tò mò muốn tìm hiểu xem tư tình nam nữ nó như thế nào.

Nắm bàn tay Lý Thành Trụ vuốt ve, Tiểu Ảnh quyết định đóng giả làm Tiểu Lệ, bèn dịu dàng nói:

- Em sẽ không đi!

Lý Thành Trụ hai mắt nhắm nghiền, tùy ý để Tiểu Ảnh vuốt ve bàn tay mình, trong miệng lẩm bẩm:

- Tiểu Lệ, anh rất nhớ em. Em có nhớ anh không?

Tiểu Ảnh ngẩn người, khuôn mặt nóng bừng, không biết nên nói gì nữa.

Lý Thành Trụ chậm rãi nói từng chữ:

- Tiểu Lệ, anh yêu em! Anh sẽ không đi, sẽ không rời đi lần nữa.

Tiểu Ảnh nhìn hắn si tình, trong lòng cảm động, nhẹ nhàng nói:

- Ngoan.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Thành Trụ đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt, âm thanh run rẩy nói:

- Tiểu Lệ, anh đang sợ. Anh mơ thấy mình đi đến Tiên giới, ở đó có một ả điên cả ngày hành hạ anh. Anh sắp chết, anh thực sự sắp chết.

Tiểu Ảnh nhìn nước mắt hắn lăn dài trên gò má, khẽ thở dài. Xem ra tỷ tỷ hành hạ hắn thật thê thảm. Ngay cả trong mơ cũng vẫn còn bị ám ảnh. Đoạn vươn ngọc thủ, dịu dàng lau nước mắt cho hắn.

- Tiểu Lệ…anh muốn ôm em! – Lý Thành Trụ miệng nói, mắt vẫn lệ rơi tuôn trào.

Nhìn vị đại lão bản lộ ra chân tình, Tiểu Ảnh cảm thấy không đành lòng:

- Cũng được, để hắn có thể ngủ ngon một giấc vậy!

Tiểu Ảnh chuyển động thân thể nóng bỏng, ôm lấy đầu Lý Thành Trụ đặt lên đùi mình.

- Tiểu Lệ, anh muốn em hôn anh!

Trống ngực Tiểu Ảnh đột nhiên đập loạn, nhìn khuôn mặt anh tuấn nhưng mang vẻ đau thương của hắn, trong lòng nàng chợt cảm thấy yêu thương. Bèn vươn ngọc thủ, vuốt ve khuôn mặt hắn, cúi người, áp sát vào thân thể hắn.

- Tiểu Lệ, anh muốn… “ăn con mèo nhỏ” của em!

Bộ ngực căng tròn của Tiểu Ảnh nhấp nhô mãnh liệt, nàng phẫn nộ đánh ra một quyền thẳng vào mắt Lý Thành Trụ.

Ngày hôm sau, Lý Thành Trụ tỉnh lại, hắn cảm thấy mắt mình rất đau. Cầm lấy gương soi, chỉ thấy hốc mắt của mình đã tím bầm lên, trong lòng nhịn không được bực tức, chửi tổ tông mười tám đời Cổ Linh Lung. Ả điên đó đã hành hạ hắn một tháng, hại hắn ngủ không ngon, mắt bây giờ đã sưng vù lên.

Cổ Linh Lung đã bước vào phòng, sắc mặt lạnh như băng:

- Ngồi xuống, bắt đầu.

Lý Thành Trụ nhăn khóe miệng, gắt giọng nói:

- Có thể buông tha cho ta một ngày được không? Bị ngươi hành hạ suốt một tháng như vậy, cho dù thần tiên cũng không thể chịu nổi!

Cổ Linh Lung nghiêm mặt, đang định lên tiếng thì Tiểu Ảnh tiến vào.

- Sớm vậy Tiểu Ảnh? – Lý Thành Trụ mỉm cười chào hỏi.

Tiểu Ảnh không để ý đến Lý Thành Trụ, quay sang nói với Cổ Linh Lung:

- Tỷ tỷ, Đặc Sứ của Tiên Đế đã đến.

Cổ Linh Lung sững sờ, hỏi:

- Hắn đến làm gì?

Tiểu Ảnh lo lắng nói:

- Hình như là vì chuyện Thiên Sứ quân đoàn của Tây Phương.

Nghe xong những lời này, đôi mi thanh tú Cổ Linh Lung cũng nhíu lại, một lúc sau mới nói:

- Đi xem sao đã.- Đoạn đi ra ngoài. Lý Thành Trụ cũng theo sát sau.

Trong đại sảnh, Lý Thành Trụ đã được nhìn thấy vị Đặc Sứ của Tiên Đế. Thằng nhãi này toàn thân tỏa ra tiên linh khí dày đặc, so với Cổ Linh Lung thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Gã mặc trường bào trắng, tay cầm dương chi ngọc như ý, dáng vẻ thập phần cao ngạo. So với Lý Thành Trụ thì oai phong hơn không biết bao nhiêu lần.

- Tham kiến Đặc Sứ đại nhân. – Cổ Linh Lung cung kính chắp tay nói. Lý Thành Trụ một phen tròn mắt, không ngờ Cổ Linh Lung lại cung kính như vậy. Xem ra địa vị của thằng nhãi này thật không nhỏ!

Đặc Sứ nét mặt không đổi, cao giọng đáp lễ:

- Thành chủ đại nhân!

Cổ Linh Lung lên tiếng:

- Không biết lần này Đặc Sứ giá lâm là vì chuyện gì?

Đặc sứ lấy ra một khối ngọc bài tỏa ra tiên khí tinh thuần, nói:

- Đây là Chinh Triệu lệnh của Tiên Đế, hạn cho ngươi trong vòng hai tháng phải tuyển được một trăm cao thủ Phân Thần kỳ đến Hồng Nham Thai Địa nghe hiệu lệnh.

Cổ Linh Lung ngần ngừ:

- Đặc sứ đại nhân. Ngài cũng biết tu tiên giả không hề có hứng thú với chiến tranh. Tiểu nhân sợ rằng khó có thể triệu tập được nhiều người như vậy.

Đặc Sứ hừ lạnh một tiếng:

- Lần này Thiên Sứ quân đoàn của Tây Phương kéo đến, khí thế lớn mạnh vô cùng. Không ai có thể ích kỷ được. Nếu không nghe lệnh, lập tức giết không tha!

Cổ Linh Lung cau mày, song vẫn ứng tiếng:

- Tuân lệnh! – Đoạn tiếp nhận Chinh Triệu lệnh.

Đặc sứ lại lấy ra một giới chỉ:

- Trong này có hai ngàn khối thượng phẩm thạch. Mỗi cao thủ tuyển được đều được cấp hai mươi khối thượng phẩm thạch. Nay giao cho ngươi cất giữ.

Đợi Cổ Linh Lung tiếp nhận giới chỉ, Đặc sứ tiếp tục nói:

- Mệnh lệnh ta đã truyền xong. Nếu trong vòng hai tháng, ngươi chưa đến Hồng Nham Thai Địa. Tiên Đế trách tội, mọi người sẽ không gánh nổi. Hy vọng thành chủ hiểu rõ. Cáo từ!

Nói xong, lập tức thuấn di biến mất.
P/s: các bạn đọc nếu thấy hay thì vui lòng cho mình một phiếu nhá. Rất vui khi nhận được sự ủng hộ của các bạn...!!!.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Tiên Giới Tu Tiên của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 436

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.