Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỏ Đá Tử Ngọc, Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn (2)

1841 chữ

"Đại nhân." Trần Lâm cư sĩ vừa thấy Cổ Linh Lung đến, liền không dám chậm trễ tiến lên tiếp đón.

"Làm phiền cư sĩ rồi." Cổ Linh Lung khẽ gật đầu.

"Ngài đừng nói vậy, được đại nhân giúp đỡ giải nạn, thực sự là vinh hạnh của ta." Trần Lâm cư sĩ vỗ mông ngựa rất thuần thục, làm cho Lý Thành Trụ ở một cũng phải bĩu môi.

"Xuống phía dưới trước rồi hãy nói." Cổ Linh Lung mỉm cười đáp lời.

"Mời Đại nhân đi trước." Trần Lâm cư sĩ tránh sang một bên, nghiêng người nói.

"Ân." Cổ Linh Lung gật đầu, sau đó dẫn theo mọi người phi thân đáp xuống mặt đất.

Nhìn không khí tấp lập của khu khai thác tử ngọc, Cổ Linh Lung mở miệng hỏi: "Cư sĩ, mỗi ngày có thể khai thác được bao nhiêu tử ngọc?"

"Mỗi ngày đều có thể khai thác được mười giới chỉ tử ngọc." Tài thúc đã sớm ở dưới mặt đất tiếp đón, thấy Cổ Linh Lung hỏi vậy liền vội vã đáp lời.

Mười giới chỉ, chính là một trăm hình khối, Lý Thành Trụ ở một bên so sánh, như vậy cũng rất không tồi rồi. Tuy rằng tử ngọc chẳng bao nhiêu tiền, nhưng số lượng như vậy cũng là khá nhiều.

Cổ Linh Lung vui mừng gật đầu. Có thể phát hiện ra mỏ tử ngọc này thật sự là phúc khí của Thải Hồng thành. Hơn nữa ở trong mỏ tử ngọc này còn có thể phát hiện một ít tài liệu phụ trợ luyện khí khác, thậm chí còn có thể phát hiện Thiên Cơ thạch nữa.

Lý đại lão bản bất chợt nhìn thấy nữ nhân làm cho hắn phải đau đầu- Vũ Xuân đang tươi cười hướng bên này chạy tới, còn Nguyên Mộc thì đang bám sát phía sau nàng.

"Tiểu Ảnh." Vũ Xuân hớn hở giang tay ôm lấy Tiểu Ảnh.

Hung hăng nhìn chằm chằm bộ ngực đối lập của hai người ở cùng một chỗ, Lý Thành Trụ bĩu môi, bao giờ thì bộ ngực của nữ nhân này mới lớn lên được? Bộ ngực như vậy thì làm được gì.

"Nàng sao lại ở đây?" Lý đại lão bản đi tới bên người Nguyên Mộc, hạ thấp giọng hỏi.

"Nàng là nữ nhi của Trần Lâm cư sĩ, ngươi nói nàng tại sao lại ở đây?" Nguyên Mộc cũng hạ giọng quay lại đáp lời.

Lý đại lão bản thiếu chút tắt thở, nhìn lại thì thấy Trần Lâm cư sĩ thân hình khô quắt, trong lòng nhất thời hiểu rõ mọi chuyện liền bật cười thật to.

Thật đúng là cha nào con lấy a.

"Còn ngươi sao lại ở đây?" Lý Thành Trụ kín đáo liếc mắt nhìn Nguyên Mộc, vẻ mặt có chút bỡn cợt.

"Ta thích đi đâu thì đi." Nguyên Mộc đỏ mặt lên nói.

"Ngươi sẽ không “nhất kiến chung tình” (một lần gặp đã yêu) chứ?" Lý Thành Trụ giật mình hỏi, nữ nhân này không có một chút nữ tính, sao Nguyên Mộc lại coi trọng nàng vậy?

Nhìn thấy Vũ Xuân cầm tay Tiểu Ảnh đung đưa liên tục, Lý Thành Trụ thậm chí còn có ý niệm xông tới một quyền đập bẹp hai cái tròn tròn của nàng.

Lý đại lão bản ghé sát tai Nguyên Mộc, cười xấu xa trêu trọc: "Ta có dâm tiên tán a."

Nguyên Mộc há mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Thành Trụ.

Cổ Linh Lung quay đầu lại trừng mắt oán trách Lý đại lão bản, đưa tay nhéo thật mạnh lên cánh tay Lý Thành Trụ một cái.

"Hắc hắc." Lý Thành Trụ ngượng ngập nở nụ cười.

"Chi chi!" Tiểu Vật vẫn yên lặng trong lồng ngực Cổ Linh Lung đột nhiên nhảy ra, nhìn chằm chằm vào trong mỏ quặng kêu lên.

"Làm sao vậy?" Tiểu Ảnh mượn cơ hội thoát khỏi Vũ Xuân, đi tới vuốt vuốt đầu Tiểu Vật hỏi.

"Chúng ta vào xem." Lý Thành Trụ nhìn về phía mỏ quặng, sau đó đưa ra đề nghị.

"Đại nhân, trong mỏ quặng đầy bùn đất, dơ bẩn lộn xộn đến cực điểm, ta nghĩ, hay là chúng ta cử vài người xuống đó xem xét là được rồi." Trần Lâm cư sĩ tiến lên trước mặt mọi người nói.

"Không sao." Cổ Linh Lung phất tay nói, "Chúng ta chỉ xuống dưới đó xem xét một chút thôi." Ở cùng với Tiểu Vật một thời gian dài, Cổ Linh Lung biết Tiểu Vật kỳ thực là một Tầm Bảo Thử hiếm có, nếu nó đã phát ra chỉ thị, thì chắc chắn đã phát hiện phía dưới có đồ vật gì đó.

Lý đại lão bản lạnh lùng nhìn Trần Lâm cư sĩ, Cổ Linh Lung đã trải qua bao đợt sóng to gió lớn, tại Hồng Nham Thai Địa máu tanh đầy đất, nơi nơi đều là đoạn chi tàn thể, nàng còn có thể bình tâm xử trí, còn sợ cái mỏ quặng nho nhỏ đầy bụi đất này sao? Hơn nữa Lý Thành Trụ cũng chưa thấy một tia thần trí hoảng loạn trong mắt Trần cư sĩ, xem ra cho dù bên trong có bảo khố, bọn họ cũng chưa có phát hiện ra.

Lý Thành Trụ tiến lên phía trước Trần Lâm cư sĩ nói: "Trần huynh cứ ở bên ngoài trông chừng là được rồi, nếu ở đây không có ai trông coi, ta sợ bọn họ lười biếng không chịu làm việc, đến lúc đó chẳng phải thu hoạch của cư sĩ ngươi sẽ ít đi hay sao?" Vừa nói vừa lặng lẽ đưa tay về phía sau ra dấu cho Cổ Linh Lung.

Cổ Linh Lung hiểu ý, vội nói: "Cư sĩ cứ ở bên ngoài, chúng ta vào một lúc rồi sẽ ra." Sau đó không để ý đến phản ứng của hắn, dẫn mọi người hướng cửa động đi tới.

Thành chủ đại nhân đã lên tiếng, Trần Lâm cư sĩ đành phải tuân theo phân phó, đứng tại chỗ nhìn mọi người tiến vào trong mỏ quặng.

Vừa vào trong mỏ quặng, Lý Thành Trụ ngay lập tức trở lại với thân phận “chủ gia đình” của mình, liền tiến lên đi ở phía trước mọi người. Thật ra chủ yếu là sợ bên trong động ánh sáng quá mờ, nói không chừng lại nhảy ra một vài con rắn chuột làm hai vị phu nhân sợ hãi. Tuy rằng hai vị phu nhân tu vi không thấp, trong đó Cổ Linh Lung còn có cấp bậc tiên nhân, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân, sợ những thứ dơ bẩn vốn là thiên tính không có ngoại lệ.

Quay đầu lại phía sau, Lý đại lão bản nhất thời lại một trận buồn bực.

Con quỷ nhỏ Vũ xuân lại đi theo phía sau, xem ra bỏ rơi lão đầu còn dễ hơn bỏ rơi tiểu nhân a.
"Ngươi theo bọn ta làm gì ?" Lý Thành Trụ cố tình đi chậm lại hỏi.

"Như thế nào? Đi xem một chút không được sao? hơn nữa đường đi trong mỏ quặng rất phức tạp, ta quen thuộc hơn các ngươi nhiều." Vũ Xuân trợn mắt lạnh lùng nhìn Lý Thành Trụ.

Lý Đại lão bản nhìn Tiểu Ảnh, rồi lại nhìn Nguyên Mộc, hai người đều tỏ ra bất lực không giúp gì được.

"*, ta nguyền rủa tiểu JJ của ngươi ngày mai lộ hết cả ra". Lý đại lão bản thấp giọng nguyền rủa, đoạn quay đầu lại suy tính làm thế nào để thoát khỏi cái đuôi này.

Trong mỏ quặng dùng Thải Quang Thạch để chiếu sáng, loại đá này tại tiên giới đi đâu cũng có thể tìm được, ngoại trừ tác dụng ban ngày hấp thu ánh mặt trời, đến tối chiếu sáng, thì không còn tác dụng nào khác. Nhưng giờ phút này mà không có Thải Thạch Quang chiếu sáng phía trước dẫn đường, chỉ sợ đi được nửa bước đã bị đụng cho to đầu rồi.

Lý Thành Trụ sớm biết trong mấy quyển sách nói người tu chân ban đêm có thể nhìn rõ ban ngày thực ra chỉ là lời bịa đặt của mấy tên văn nhân để lừa gạt người.

Nếu không nhờ có ánh sáng chiết xạ, lại một tia sáng cũng không có, lúc đó có thể nhìn thấy cái rắm a. Mặc dù người có tu vi cao thâm có thể nhìn rõ được quang cảnh cách khá xa, nhưng cũng phải có một chút ánh sáng chiếu vào mắt mới được, bằng không người nào lại có thể dùng mắt của mình mà chiếu sáng?

Dù sao với tu vi của Lý Thành Trụ lúc này mà nói, chỉ cần đi sâu vào trong mỏ vài dặm, khi đó ánh sáng hoàn toàn tách ra, hắn chắc chắn không nhìn thấy được đường đi.

Con đường dưới mỏ quặng thẳng tắp có chiều rộng đủ cho hai người đi, đi được chừng một phần ba nén hương, Lý Thành Trụ mới phát hiện một lối rẽ. Có thể nghe thấy từng âm thanh khai thác quặng "Đinh đinh đang đang" từ hai phía truyền đến.

Người tu tiên mặc dù có năng lực mượn thiên địa linh khí, nhưng khi khai thác cũng dùng phương pháp thủ công để khai thác. Thứ nhất là để bảo trì đầy đủ tính chất của khoáng thạch, thứ hai là muốn trong quá trình khai thác mỏ quặng phát hiện một chút đồ vật hữu dụng khác nữa.

Nếu không lấy thủ đoạn của người tu tiên, trực tiếp đem mỏ khoáng này nổ nát, sau đó chỉ cần ngồi chồm hổm trên mặt đất thu hoạch chẳng phải tốt hơn sao?.

Tuy rằng khai thác thủ công như vậy rất tốn công, nhưng tại một nơi khuyết thiếu tài liệu như tiên giới, lại có thể có được một mỏ khoáng lớn như vậy, mọi nhười cũng không ngại chút phiền phức đó.

"Đi đường nào bây giờ?" Lý Thành Trụ quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Vật trong ngực Cổ Linh Lung.

"Chi chi." Tiểu Vật không tình nguyện thò đầu lên kêu một tiếng, sau đó liền chui vào trong lòng Cổ Linh Lung nhắm mắt lại.

Đối với loại thông linh linh thú như Tiểu Vật, Cổ Linh Lung cùng Tiểu Ảnh cũng không hiểu nó muốn nói cái gì, duy chỉ có Lý đại lão bản tâm lý tương thông mới hiểu được ý tứ của nó.

Quả nhiên, vừa nghe thấy Tiểu Vật chỉ thị, Lý Thành Trụ liền rẽ sang hướng bên trái, dẫn theo mọi người tiếp tục đi đi đến.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bạn đang đọc Tiên Giới Tu Tiên của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 406

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.