Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lư hương

Phiên bản Dịch · 2484 chữ

“Sao lại thế này?” Viên Minh sợ hãi trong lòng, vội vàng nhìn xuống chỗ nóng lên trên cánh tay phải.

Nửa tháng này, hắn vẫn luôn ở trong hoàn cảnh tối tăm, hai mắt cũng dần dần thích nghi với bóng tối, chỗ nóng lên có một cái ấn ký màu xanh nhạt, nhìn dáng vẻ hơi giống cái lư hương.

Ấn ký vốn dĩ cực kỳ nhạt nhưng lúc này bằng mắt thường lại có thể nhìn thấy rõ ràng, nhè nhẹ tản ra hào quang mỏng manh.

“Hả, trên cánh tay ta khi nào lại nhiều ra cái ấn ký cổ quái như vậy?” Viên Minh ngạc nhiên, dùng ngón tay chạm nhẹ vào, ấn ký màu xanh nhạt sờ lên không đau không ngứa, cũng không có gì khác thường.

Hắn hơi trầm ngâm, thử điều động một tia pháp lực bên trong đan điền, ngưng tụ đến đầu ngón tay, điểm lên trên ấn ký màu xanh nhạt.

Ấn ký phát ra hào quang tuy rằng mỏng manh nhưng lại mang theo một tia pháp lực dao động như có như không, khiến trong lòng hắn sinh ra một sự xúc động không lý do.

Ấn ký màu xanh nhạt đột nhiên phát ra một lực hút, “Phụt” một cái cắn nuốt tia pháp lực kia!

Viên Minh vô cùng sợ hãi, tia pháp lực này chính là do hắn vất vả nửa tháng, thật vất vả mới tích tụ ra, thế mà một buổi sáng đã mất hết.

Hắn hoảng loạn, vận chuyển Huyết Khí Pháp muốn hút pháp lực từ trong ấn ký trở về, nhưng lại không hút ra được, lòng hắn chìm thẳng xuống.

Tích góp pháp lực vốn là khó khăn, bây giờ hoàn toàn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Ngay lúc Viên Minh mắng thầm trong lòng, trong ấn ký màu xanh nhạt xuất hiện một luồng nhiệt, ngay sau đó một luồng hào quang mông lung trên cánh tay hắn sáng lên.

Hai mắt Viên Minh trừng lớn nhìn luồng hào quang kia.

Ngay sau đó, hắn kinh ngạc thấy bên trong luồng hào quang kia bất ngờ có một lư hương màu xanh nhạt lớn bằng bàn tay hiện ra, dưới sự nâng lên của hào quang, vững vàng dừng ở trước người hắn.

Lư hương kia thoạt nhìn giống như là thố đất nung có ba chân hai lỗ tai nhưng không có nắp, một mặt có khắc đồ án Âm Dương Song Ngư Thái Cực, một mặt khác thì có khắc các ngôi sao tạo thành một trận đồ tinh không.

Đồ án Âm Dương Thái Cực rực rỡ lấp lánh, thoạt nhìn rất là thần bí.

Phía trên lư hương còn bất ngờ cắm ba cây nhang màu đen, một ngắn hai dài.

Viên Minh bị cảnh tượng kỳ dị này dọa sợ, ngây người mấy hơi thở, lúc này mới giơ bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve lư hương một lát, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm tinh tế chân thật.

“Không phải ảo giác.”

Viên Minh ngồi thẳng người, lại nhẹ nhàng vuốt ve ba cây hương màu đen kia một hồi, chỉ cảm thấy chất liệu dường như cũng không khác biệt với các loại hương bình thường, chỉ là càng vuốt càng bóng loáng thêm một ít.

Hắn lại cúi đầu nhìn cánh tay của mình, ấn ký nơi đó đã không còn, chỉ còn lại cảm giác hơi nóng.

“Kỳ lạ, lư hương này rốt cuộc từ đâu tới? Làm sao lại chạy từ cánh tay ta ra?”

Giữa lúc Viên Minh đang kinh ngạc, bỗng nhiên trong đầu bùng lên một đoạn ký ức, trong thoáng chốc nhớ lại chính mình rơi xuống giữa sông, trong sóng nước cuồn cuộn quay cuồng va chạm, cuối cùng bị mạch nước ngầm cuốn vào đáy nước.

Trong lúc hỗn loạn, ở đáy nước hắn thấy được một đoàn hào quang, đưa tay giãy giụa sờ vào một vật.

Vật kia chính là lư hương này.

Trong nháy mắt, đồng tử Viên Minh co rút lại, lúc nhìn về phía lư hương, ánh mắt trở nên càng thêm ngạc nhiên.

Tuy rằng còn không biết lư hương này đến tột cùng là cái gì, nhưng vật ấy đã có thể phụ thể mình, tuyệt đối không phải vật phàm tục.

Viên Minh dán lòng bàn tay lên trên lư hương, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt thẩm thấu vào, rồi nhanh chóng truyền vào trong não.

Hắn chỉ cảm thấy trong đầu hiện lên một cảm giác mát lạnh, sự mệt mỏi tích lũy do tu luyện không biết ngày đêm mấy ngày qua biến mất không còn, tinh thần phấn chấn dị thường.

“Lư hương này quả nhiên là thần vật, vậy mà có công hiệu có thể nâng cao tinh thần.” Viên Minh vui sướng tự lẩm bẩm.

Hắn nhìn ba cây hương màu đen đứng yên trong lò, hơi trầm ngâm, lần nữa dùng cách thức khoan gỗ để tạo ra lửa, đốt một miếng vải thô.

Tay hắn bưng miếng vải thô đang cháy thật cẩn thận đưa đến gần lư hương, đốt một cây hương màu đen trong đó.

Đầu hương bốc cháy lên một chấm lửa, ở trong hầm ngầm tối tăm có một đốm sáng bé nhỏ bừng lên, phía trên bốc lên làn khói lượn lờ.

Viên Minh lập tức ngửi được một mùi hương độc đáo chưa từng có trong trí nhớ, đan xen giữa mùi đàn hương và tùng hương, chỉ nhẹ nhàng ngửi một chút đã khiến cho ý thức của hắn muốn hôn mê, hai mắt trở nên mơ hồ.

“Mê hương?”

Trong đầu Viên Minh vừa mới hiện lên một ý nghĩ như vậy, lập tức đã rơi vào trong một vùng tăm tối, mất đi tất cả ý thức.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ý thức hắn dần dần khôi phục, tiếng ồn ào ở bốn phía vang lên một hồi.

“Không tốt, có dã thú đột kích!” Viên Minh sợ hãi trong lòng, mở hai mắt.

Nhưng ánh vào tầm mắt không phải là hầm ngầm tối tăm, mà là một mặt bàn vô cùng to rộng được phủ vải lụa thêu hoa màu vàng kim.

Trên bàn trưng bày văn phòng tứ bảo chỉnh tề và một chồng sách có bìa màu vàng gấm, nghiên mực là điêu long, bút lông là bút lông sói cán ngọc, mỗi một kiện đều tinh xảo hoa mỹ.

“Nằm mơ?”

Viên Minh bừng tỉnh cảnh giác, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện chính mình thế mà đang ở trong đại điện tráng lệ huy hoàng.

Bên dưới đại điện còn có bốn người mặc cẩm y màu trắng, hai nam hai nữ, chia ra đứng cúi đầu ở hai bên.

“Bệ hạ, ngài đã thức dậy?” Lúc này, bên người đột nhiên có tiếng nói lanh lảnh truyền đến.

Viên Minh mới chú ý còn có một thái giám trung niên mặc áo gấm đứng bên cạnh, tay cầm phất trần, mặt trắng không râu.

“Bệ hạ?” Đôi mắt Viên Minh nheo lại, người này đang gọi mình sao?

Nhìn vẻ mặt hắn cười nịnh nọt, Viên Minh nhăn chặt mày, tầm mắt dừng trên tấm gương đồng ở bên cạnh bàn khắc hoa, bên trong vậy mà chiếu ra hình ảnh của hắn, là một thiếu niên mặc kim bào hoa lệ, ngực thêu hình ảnh rồng vàng năm móng.

Thiếu niên kia xấp xỉ tuổi hắn, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn khác biệt!

Thân thể Viên Minh không khỏi giật mình ngả lưng về phía sau, đập vào chỗ dựa lưng của long ỷ.

“Ôi, nô tài đáng chết, kinh động đến bệ hạ.” Thái giám hoảng sợ, sợ hãi vội vàng quỳ xuống, miệng hô lên.

Bốn người bên dưới cũng bị giật mình, dồn dập quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Trong lòng Viên Minh nhấc lên sóng to gió lớn, không để ý đến đám người thái giám.

Chính mình vừa mới rồi còn ở hầm ngầm tối tăm, làm sao đột nhiên lại đi vào một nơi như thế này, nếu nói nằm mơ, xung quanh cũng quá chân thật, bất luận là xúc giác, thính giác, khứu giác đều không khác gì ngày thường.

“Chẳng lẽ, cái lư hương kia đưa ta tới nơi này?” Viên Minh nhớ lại hành vi lúc trước, bỗng nhiên toát ra suy nghĩ này, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

“Ta…… Ta không có việc gì, các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, chậm rãi nói.

“Vâng!”

Thái giám hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn vội vàng đồng ý, mang theo mọi người lui ra khỏi cung điện.

Chờ đến khi toàn bộ người trong điện xuống dưới hết, Viên Minh mới từ trên long ỷ đứng lên, đi tới trước gương đồng nhìn xung quanh đánh giá, rốt cuộc xác nhận thân thể này không phải chính mình.

Nơi nơi trong đại điện khắc rồng vẽ phượng, màu sắc cũng lấy màu vàng kim đại biểu ngôi cửu ngũ chí tôn làm chủ đạo, kết hợp với cách thái giám kia vừa xưng hô với hắn, cùng với long bào màu vàng kim trên người, thân thể này chắc hẳn là một hoàng đế trẻ tuổi.

“Ta là bị lư hương kia giết chết, sau đó lại đầu thai sao? Nhưng đầu thai cũng nên là đầu thai thành trẻ sơ sinh mới đúng chứ? Làm sao lại đầu thai thành một thiếu niên?” Trong lòng Viên Minh nghi hoặc không thôi.

Hắn ở phòng trong đi dạo một lát rồi trở lại ngồi xuống sau bàn, bình tĩnh một hồi, trong lòng không khỏi toát ra một suy nghĩ cổ quái: “Chẳng lẽ là thần hồn ta xuất khiếu rồi nhập vào cơ thể của người khác?”

Trừ cái này ra, hắn không thể tưởng được đáp án đáng tin cậy hơn.

Nhưng vào lúc này, Viên Minh ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt, lần theo mùi hương tìm kiếm, nhìn thấy trên một góc bàn có một hộp vuông bằng sứ màu xanh lá, mặt ngoài khắc hoa văn chim chóc hoa lá.

Hắn vội vươn tay mở nắp hộp, mùi thơm lập tức xộc lên mũi.

Trong hộp bất ngờ hiện ra các món bánh ngọt có nhiều hình dạng tinh xảo khác nhau, có loại hình tròn, còn có tạo hình đóa hoa, còn đang bốc hơi nóng hổi.

Những ngày qua Viên Minh đều ăn thịt sống, hơn nữa vì tiết kiệm đồ ăn, mỗi ngày đều ăn rất ít, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, không nói hai lời đưa tay cầm một miếng bánh nửa trắng như bạch ngọc nửa trong suốt nhét vào miệng, nhai ngồm ngoàm.

Một vị ngọt thanh, hòa quyện giữa vị táo và hương hoa quế lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng.

“Ngon quá!”

Hắn không đợi nuốt hết hoàn toàn phần đồ ăn trong miệng, mà không ngừng lấy một miếng bánh có hình hoa sen nuốt vào, thật là vô cùng thơm ngọt.

Viên Minh dứt khoát đứng lên, dùng cùng lúc cả hai tay, như gió cuốn mây trôi quét sạch sành sanh đồ ăn trong hộp, rồi sau đó quơ lấy ấm trà bên cạnh đổ vào miệng uống ừng ực cho đến khi hết sạch.

“Bịch”

Viên Minh ợ một cái, đặt mông ngồi trở lại long ỷ, đưa tay áo lên lau miệng, sờ sờ cái bụng, thỏa mãn nói không nên lời.

Cảm giác no bụng thật tốt, hắn đã lâu không được ăn uống thỏa thích như vậy!

Sau khi cơm no rượu say, Viên Minh mới một lần nữa bắt đầu suy xét mọi chuyện trước mắt.

Có phải chính mình bị lư hương kia đưa tới nơi này hay không? Nếu thật là, có lẽ có thể tìm được một chút dấu vết để lại.

Hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm cái lư hương kia, trên chiếc bàn trước mặt cũng có bày biện một cái lư hương, nhưng lại là màu đồng cổ, vẻ ngoài cũng khác nhau rất nhiều so với cái lư hương vừa bay ra từ ấn ký trên cánh tay.

“Ấn ký trên cánh tay!” Viên Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội kéo tay áo ở cánh tay phải lên, đôi mắt lập tức trừng lớn.

Ở vị trí gần khủy tay trên cánh tay phải của hắn, bất ngờ xuất hiện một cái ấn ký màu xanh nhạt, giống như đúc cái ấn ký trên thân thể vốn có, bên trong thấp thoáng luồng nhiệt chuyển động.

Viên Minh thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là như thế.

Bây giờ đại khái xác định được hắn là bị lư hương kia đưa tới nơi đây, vậy còn có thể trở về hay không?

Thân thể này tuy rằng là hoàng đế, tuổi cũng không khác bản thân lắm, nhưng hắn vẫn muốn trở về với thân thể của mình.

Viên Minh dùng ngón tay sờ vào ấn ký màu xanh nhạt kia, nhưng không hề có phản ứng.

Hắn lại lấy những thứ khác chạm thử, ấn ký vẫn như vậy không hề động tĩnh.

“Đáng tiếc tiểu hoàng đế này không phải là người tu tiên, trong cơ thể không có pháp lực, bằng không có thể thử triệu hoán lư hương.” Viên Minh bất đắc dĩ từ bỏ, thầm than một tiếng.

Viên Minh thu lại suy nghĩ vừa rồi, sau đó xoay chuyển ánh mắt, dừng lại ở chồng sách có bìa lụa màu vàng ở trên bàn.

Bây giờ không biết có thể trở về thân thể ban đầu hay không, vẫn là nên biết rõ ràng tình huống trước mắt, sắm vai nhân vật tiểu hoàng đế cho tốt, tránh bị người khác nhìn ra sơ hở.

Nghĩ đến đây, hắn lấy một quyển sách mở ra, là một quan châu bẩm báo chuyện trong hạt bị lũ lụt, khẩn cầu hoàng đế khai ân, chấp thuận mở kho lúa châu phủ cứu tế.

Vốn dĩ là mấy câu báo cáo sự việc vô cùng đơn giản, quan châu này lại nói đến vô cùng rườm rà, đầu tiên là vội vàng xin lỗi trời cao, lúc sau lại nói trời không rủ lòng thương, sau đó lại dùng một đoạn lớn miêu tả, tường thuật cảnh tượng khu vực thiên tai.

Sau mấy ngàn câu lưu loát, tới cuối tấu chương mới trình báo cụ thể tình hình gặp tai hoạ và biện pháp cứu tế, Viên Minh đọc mà đau cả đầu.

Bạn đang đọc Tiên Giả (Bản Dịch) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.