Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MƯỢN THẾ

Phiên bản Dịch · 2631 chữ

Viên Minh lắc đầu, đang muốn tiếp tục đi tới, thì sâu trong bụi hoa đột nhiên vang lên tiếng gào thét của đàn rắn, cùng với một trận tiếng chim kêu hỗn tạp, tựa hồ vừa rồi con bạch điêu cùng với con lục xà trong bụi hoa nổi lên tranh đấu, sương mù trong bụi hoa bắt đầu dâng trào không thôi.

Chỉ có điều, nơi hai con điêu xà tranh đấu tựa hồ ở sâu trong bụi hoa, cách phía bên ngoài khá xa, không thấy rõ tình huống cụ thể.

"Con bạch điêu kia giống như bay thẳng đến bụi hoa, chẳng lẽ là muốn bắt mấy con Thanh Xà để lót dạ sao?" Viên Minh nheo mắt lại, vận chuyển Minh Nguyệt quyết, thần hồn ly thể mà phiêu phù, hướng sâu trong bụi hoa mà bay tới.

Thần hồn chính là âm thể, ban ngày trốn ra khỏi thân thể có hơi không thoải mái, nhưng khoảng cách không xa còn có thể chịu đựng được.

Hiếm khi gặp được một đầu hung thú không tồi, bỏ qua cơ hội này quả thật không cam lòng.

Độc phất hoa có hại cho cơ thể con người, nhưng không thể nào ảnh hưởng đối với hồn thể, thần hồn của Viên Minh không có bất kỳ ảnh hưởng nào, liền bay tới vị trí bụi hoa khá sâu kia, rồi ngừng lại.

Đây đã là giới hạn của thần hồn ly thể, không thể tiếp tục di chuyển xa hơn, cũng may đã có thể nhìn thấy bạch điêu cùng lục xà.

Hắn chăm chú nhìn, nhịn không được khẽ ồ một tiếng.

Con bạch điêu kia lượn lờ ở độ cao thấp, thỉnh thoảng bổ nhào xuống.

Mà trên mặt đất, những lục xà kia tụ tập lại, hợp thành một đàn rắn hàng trăm con, đang cùng chống cự với bạch điêu.

Trong bầy rắn rõ ràng có một con đại mãng màu xanh biếc, to lớn hơn mấy lần so với những con rắn lục khác, toàn thân mọc đầy vảy xanh lục như áo giáp, trên đầu còn mọc một khối u thịt xanh biếc như một cái sừng, thoạt nhìn tựa hồ là xà vương.

Xà vương này cuộn tròn lại thành một cái bánh rắn, toàn thân nằm ngang một cái hố đất không nhỏ, bên trong chứa hàng chục quả trứng rắn xanh biếc.

Mục tiêu của bạch điêu tựa hồ chính là những quả trứng rắn này, mỗi lần bổ nhào xuống, đều thẳng đến hố đất mà đi, xà vương cùng những lục xà khác thì liều chết ngăn cản.

Xà vương lân giáp cứng cỏi, lực lượng rất lớn, tốc độ cũng nhanh chóng dị thường, ngăn cản hơn phân nửa công kích của bạch điêu, phần công kích còn lại thì do các lục xà khác tiếp nhận, tạm thời nhìn không ra ai thắng ai thua.

Viên Minh nhìn thấy cảnh này, đột nhiên toát ra một chủ ý, thần hồn nhanh chóng rời đi, rất nhanh quay trở về thân thể.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, trên làn da nổi lên một tia màu xanh biếc nhè nhẹ, khí tức cũng bắt đầu nội liễm, rất nhanh cả người cùng bụi cỏ phụ cận hòa làm một thể, cho dù đứng ở bên cạnh, cũng khó có thể phát hiện.

Về phần khí tức pháp lực của hắn, cũng hoàn toàn biến mất, đây chính là hiệu quả của Mộc Ẩn Thuật.

Một con thỏ vàng từ phụ cận chạy tới, gặm một loại cỏ dại giống như rau xanh trong bụi cây.

Viên minh nhướng mày, vẫy tay áo với con thỏ vàng, loài thỏ nổi tiếng là cảnh giác mạnh, nhưng cũng không có phát hiện ra hắn.

“Mộc Ẩn Thuật này hiệu quả cũng không tệ lắm a. " Hắn âm thầm gật đầu, nín thở đi về phía bụi hoa.

Con thỏ vàng nghe được thanh âm, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Viên Minh, vội vàng chạy trốn.

Viên Minh không để ý, rất nhanh đi tới bên bụi hoa, rồi dừng bước.

Theo hắn biết, chất độc phấn hoa bình thường dựa vào hơi thở để xâm nhập vào cơ thể con người, gây ra việc trúng độc, nhưng những phấn hoa này thoạt nhìn không phải chất độc bình thường, việc nín thở có thể ngăn cách được hay không, còn cần kiểm tra một chút.

Mấy cái hô hấp đi qua, thân thể của hắn cũng không có gì khác thường, trong lòng lúc này mới buông lỏng, vội vàng nín thở tiến vào bụi hoa.

Rắn độc trong bụi hoa tựa hồ đều hướng bạch điêu tập trung tới, Viên Minh một con cũng không gặp được, rất nhanh đã đến vị trí mà thần hồn lúc trước bay tới, nhìn về phía trước xem xét tình hình chiến đấu.

Con bạch điêu kia lại một lần nữa lao xuống, vẫn bị Xà Vương cùng những con rắn lục khác chặn lại.

Bạch điêu phát ra một tiếng kêu chói tai, tựa hồ bị chọc giận, hai cánh rộng thùng thình đột nhiên chấn động kịch liệt, chung quanh phảng phất nổi lên bão tố, mảng lớn hoa sen bị thổi cong xuống, thình thịch gãy cong phát thành tiếng, không ít lá sen trực tiếp bị xé rách.

Rất nhiều lục xà bị gió lớn cuốn đi, con xà vương kia cũng bị thổi đến lắc lư về phía đông, dịch chuyển khỏi cái hố đất kia một chút.

Mong vuốt bạch điêu hóa thành hai đạo bóng đen, đi thẳng tới ổ trứng rắn trong hố đất.

Xà vương giận dữ, cái miệng to như chậu máu trực tiếp cắn về phía móng vuốt của Bạch Điêu, cái đuôi cũng vung mạnh, quất về phía thân thể của Bạch Điêu.

Phanh "một tiếng vang lớn, thân hình rộng lớn của Bạch Điêu bị đuôi rắn đánh bay ra ngoài, mảng lớn lông vũ vỡ vụn rơi xuống, chỗ bị đánh trúng rõ ràng lõm xuống một khối, bị thương không nhẹ.

Nhưng móng vuốt bạch điêu cũng đột phá lực ngăn trở của xà vương, thành công bắt được hai quả trứng rắn, vỗ cánh bay cao.

Viên Minh chờ chính là giờ phút này, tay phải bấm quyết điểm ra.

Hơn mười cành sen trong bụi hoa phụ cận đột nhiên rời mặt đất mà lên, đón gió vươn dài ra, giống như từng sợi dây thừng quấn lấy thân thể bạch điêu, làm cho xu thế bay lên của nó dừng lại.

Lục Sắc Xà Vương vốn vô cùng kinh nộ, nhìn thấy màn này, lập tức trong miệng phát ra tiếng tê minh, thân thể rắn bay lên phía trước, thừa dịp bạch điêu thân hình bất ổn, thoáng cái quấn lấy thân thể của nó, càng đem một bên cánh bạch điêu chặt chẽ trói lại.

Bạch Điêu bất ngờ không kịp đề phòng, ngã xuống đất.

Xà vương mở cái miệng to như chậu máu, cắn cổ Bạch Điêu một cái, những lục xà khác gần đó cũng nhào tới.

Bạch điêu phẫn nộ giãy dụa, đáng tiếc một cánh dã bị xà vương quấn giữ, chỉ dựa vào móng vuốt cùng miệng sắc bén, căn bản không ngăn cản được nhiều lục xà tấn công như vậy, thân thể rất nhanh bị bầy rắn bao phủ.

Viên Minh thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến.

Hắn ra tay quấy nhiễu Bạch Điêu, là vì để Bạch Điêu bị đàn rắn làm bị thương, sau đó hắn nhân cơ hội thu phục, không ngờ Xà Vương phản ứng nhanh như vậy, vậy mà trong khoảnh khắc liền vây khốn Bạch Điêu.

Nếu để con điêu này chết ở chỗ này, tất cả tính toán của hắn đều thất bại.

Viên Minh bấm động pháp quyết, lần này thi triển Mộc Thứ Thuật.

Mặt đất phụ cận xuất hiện từng cái hố đất "Rầm" một tiếng vang lên, năm cây gai gỗ bén nhọn vừa nhô ra, đâm vào bầy rắn, mạnh mẽ xuyên qua hơn mười con rắn lục, hai cây gai gỗ đâm vào thân thể Xà Vương.

Xà vương không ngờ lúc này vẫn còn có công kích ập đến, nên thống khổ kêu thảm thiết, thân rắn đang quấn lấy bạch điêu đành buông lỏng ra.

Cuống sen ở gần lại một lần nữa dài ra tiến đến, lần này mục tiêu chính là Xà vương, quấn lấy thân thể con răn.

Bạch Điêu như tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức thi triển cổ phong thần thông lúc trước đã dùng qua, hai cánh cấp tốc quạt thật nhanh, xuất hiện từng đạo tàn ảnh.

Một luồng cuồng phong chợt bạo phát, đem lục xà chung quanh toàn bộ chấn bay, xà vương cũng bị quạt bay ra ngoài mấy thước.

Bạch Điêu nhân cơ hội vỗ cánh bay lên, có chút bất ổn xông lên không trung, bay sâu vào bên trong đầm lầy.

Xà vương gào thét với bạch điêu vài tiếng, cũng không có phí công đuổi theo, thân ảnh của bạch điêu rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù.

Trong bụi hoa cách đó không xa, thân ảnh Viên Minh cũng biến mất không thấy.

Bạch Điêu miễn cưỡng vỗ cánh, bay về hang ổ sâu trong đầm lầy.

Nó thường xuyên đi săn mồi là các loại rắn độc trong đầm lầy này, nhất là những con rắn lục trong bụi hoa sen, nó sớm đã có tính đề kháng nhất định đối với độc rắn, nhưng lần này nó rơi vào bầy rắn, bị không biết bao nhiêu con rắn đóm xanh cắn trúng, đặc biệt là nọc độc của xà vương kia càng mãnh liệt hơn, bạch điêu lúc này thân thể bủn rủn, tốc độ phi hành không bằng một nửa lúc trước.

Bạch Điêu thực lực khá cao, linh trí đã so với người bình thường không kém nhiều lắm, trong mắt lộ ra một tia hận ý, lần này thiếu chút nữa chết trong đám rắn đốm xanh kia, chờ nó dưỡng thương xong, thù này tất báo.

Chỉ là dị động của thân sen vừa rồi khá kỳ quái, theo như nó biết, những con rắn độc đốm xanh kia không có khả năng khống chế cỏ cây.

Bạch Điêu đột nhiên nhớ tới trước khi tiến vào bụi hoa, có nhìn thấy tu sĩ trốn trong bụi cỏ kia, chẳng lẽ là người này gây nên?

Ngay lúc này, có một bóng xanh trong sương mù gần đó hiện lên, một thanh trường kiếm màu xanh bắn tới, thẳng đến ngực Bạch Điêu.

Bạch Điêu cả kinh, vội vàng né tránh bên cạnh, miễn cưỡng tránh được kiếm phong của trường kiếm.

Trường kiếm vốn nên lướt qua thì đột nhiên lại chuyển hướng, giống như có một bàn tay vô hình điều khiển, "phốc" một tiếng đâm vào một bên cánh của bạch điêu, xuyên thấu qua.

Bạch Điêu vốn miễn cưỡng bay lên, nhưng cánh đã bị thương nặng, nên lập tức lao xuống phía dưới.

Viên Minh một tay cầm lư hương, xuất hiện sau thanh trường kiếm màu xanh, đuổi sát theo sau.

Bạch Điêu nhìn thấy Viên Minh, giật mình kinh hãi, hiểu được dị thường vừa rồi đều là người này gây nên.

Một bên cánh không bị thương của nó mạnh mẽ mở ra, bên mặt ngoài cánh bỗng nhiên dâng lên một luồng ánh sáng lam.

Vụt vụt!

Hơn mười sợi lông vũ bắn ra, phát ra tiếng rít chói tai, bay về phía Viên Minh.

Những lông vũ này cũng không phải bắn lung tung, mỗi một sợi đều có mục tiêu rõ ràng, tuy rằng chỉ có hơn mười sợi, nhưng lại phong kín tất cả phương hướng né tránh của Viên Minh.

Sắc mặt Viên Minh trầm xuống, thần hồn lực cảm ứng phương hướng lông vũ lập tức cắt đứt Khu Vật Thuật.

Thanh quang trên lư hương đột nhiên biến mất, hắn cùng lư hương rơi xuống phía dưới.

Bạch Điêu tính toán đến tất cả phương hướng Viên Minh có thể xê dịch né tránh, lại không ngờ tới sẽ đột nhiên rơi xuống, tất cả lông vũ công kích đều thất bại.

Viên Minh lần thứ hai thi triển Khu Vật Thuật, lư hương một lần nữa dâng lên thanh quang, ổn định thân thể của hắn.

Bạch Điêu vừa sợ vừa giận, đang muốn ra tay lần nữa, thì một đạo bóng xanh từ bên kia bắn ra, chính là Thanh Ngư Kiếm, "Phốc" một tiếng đâm thủng cái cánh hoàn hảo còn lại kia.

Hai cánh của Bạch Điêu đều bị thương, rốt cuộc không ổn định được thân hình, ngã xuống phía dưới, rơi vào một vũng nước, khiến cho từng mảng bọt nước bắn lên tung tóe.

Trong một bụi cây phụ cận vũng nước, hiện lên ánh sáng xanh biếc, từng nhánh cây rất nhanh vươn tới, quấn lấy thân thể bạch điêu, trong nháy mắt hình thành một cái lồng giam bằng nhánh cây.

Bạch Điêu kinh hãi, phẫn nộ đan xen, ra sức giãy thoát.

Lực lượng của lồng giam này, vượt xa lực lượng lồng giam lúc trước, mà hắn dùng giam xa lục xà, cáo xám, lồng giam bằng cành cây lắc lư không thôi, nhưng lồng giam bằng cành cây này kiên cố hơn lồng cỏ lúc trước nhiều, tuy rằng lắc lư trái phải, nhưng không có chút dấu hiệu tổn hại nào.

Viên Minh từ giữa không trung phiêu nhiên rơi xuống đất, đi tới trước người Bạch Điêu, một tay đè đầu bạch điêu này xuống, thi triển ngự thú thuật.

Một cỗ hắc khí từ trong lòng bàn tay hắn trào ra, giống như con sói đang đói mà nhìn thấy con mồi ngon vậy, tất cả đều nhập vào đầu của bạch điêu.

Bạch Điêu thân thể đại chấn, phát ra tiếng gào thét thống khổ, thân thể lần nữa vặn vẹo giãy dụa.

Nhưng mà với trạng thái hiện tại của nó, loại giãy dụa này không hề có ý nghĩa, không có khả năng thoát khỏi sự giam cầm của lồng cây này.

Viên Minh chuyên tâm thi triển Ngự Thú Thuật, rất nhanh một khắc đồng hồ trôi qua.

Bạch Điêu không hề có ý khuất phục, ý chí chống cự tựa hồ cường đại hơn trước.

Viên Minh cũng không cảm thấy kinh ngạc, từ tình huống giao thủ với bầy rắn lúc trước, thì thực lực của bạch điêu này tuyệt đối đạt tới trình độ nhất cấp thượng giai, không phải dễ thu phục như vậy.

Chỉ là hắn cũng không có quá mức lo lắng, pháp lực của hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng sáu, sau khi Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất tu thành, Thần Hồn lực càng là vượt xa tu sĩ cùng giai, chỉ cần không có nhân tố ngoại giới khác quấy nhiễu, thì liên tục thi triển Ngự Thú Thuật một canh giờ cũng có thể miễn cưỡng làm được.

Thời gian thi pháp dài như thế, đã vượt qua năng lực dự trù của tu sĩ Luyện Khí kỳ, Viên Minh không tin có hung thú nhất cấp nào có thể chống cự được.

Điều duy nhất cần chú ý chính là cường độ thi pháp, đừng có không cẩn thận, mà phá hủy thần hồn của Bạch Điêu, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.