Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRỜI SINH THÂN CẬN

Phiên bản Dịch · 2392 chữ

Trần Uyển với sự xuất hiện của Viên minh có chút bất ngờ, sau khi hỏi thăm xong, biết được Viên Minh nhận nhiệm vụ chăm sóc Hỏa Tham Nhi, sắc mặt lúc đó tự nhiên cực kỳ phấn khích.

“Viên Minh, có mấy lời...... có thể không nên nói, nhưng ta vẫn cảm thấy, hẳn là phải nhắc nhở ngươi một chút. " Trần Uyển nhìn Viên Minh cả buổi, mới có chút do dự nói. 4

“Trần sư tỷ có chuyện gì cứ nói. " Viên Minh đại khái đoán được suy nghĩ của đối phương, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nói như thế.

"Là một người tu luyện, có lòng cầu tiến là chuyện tốt, chỉ là ngươi dù sao thân là đệ tử Hỏa Luyện Đường, vẫn là nên tập trung nhiều tinh lực vào việc luyện khí và tu luyện a." Trần Uyển hơi do dự, nói.

Viên Minh nghe vậy, sắc mặt không thay đổi, cười hỏi:

"Sư tỷ là cảm thấy ta cố ý bám theo, mới tiếp nhận nhiệm vụ này?"

Trần Uyển nghe vậy cứng đờ, không ngờ Viên Minh lại nói trắng ra như vậy.

“Chuyện ngự thú cũng không dễ dàng, ngươi không phải đệ tử ngự thú đường, sư tôn sẽ không đồng ý cho ngươi nhận nhiệm vụ này đâu. "Trần Uyển không tiếp lời, mà là tự mình nói.

"Ngươi có lẽ không biết, Hỏa Tham Nhi đối với sư tôn ý nghĩa bất đồng, nó không phải linh thú bình thường, một khi xảy ra vấn đề, ngươi gánh không nổi trách nhiệm này đâu." Nói xong, Trần Uyển lại bổ sung.

“Sư tỷ yên tâm, ta cũng đã chuẩn bị chu toàn mới tới đây a. "Viên Minh tràn đầy tự tin nói.

"Ngươi... thôi, ngươi đã có quyết định, ta cũng không nói thêm gì nữa, ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn." Trần Uyển nghe vậy, thở dài, nói. 4

“Đa tạ.”

Viên Minh đi theo nàng một đường tiến vào rừng trúc, xuyên qua một con đường quanh co, đi tới trước một tòa định viện được dựng bằng nhiều trúc xanh.

Diện tích sân không tính là quá lớn, nhưng bố cục tổng thể thập phần tinh xảo, một vòng tường ngoài được đan trúc bao bọc, bên trong có mấy tòa nhà bằng trúc có mái nghiêng rất lớn, thu dọn thập phần sạch sẽ.

“Ngươi chờ ở đây, ta vào trước thông báo một tiếng. " Trần Uyển nói với Viên Minh.

“Làm phiền rồi.”

Viên Minh ở ngoài viện chờ hồi lâu, Trần Uyển mới trở lại mở cửa trúc. 1

“Vào đi. " Trần Uyển chào một tiếng, Viên Minh liền đi vào trong viện.

Trong sân trải đá xanh, trong khe hở được lấp đầy cát sỏi trắng mịn, bên góc tường hướng đông nam, có một bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch được chế tác tinh mỹ, một bộ hồng y đang ngồi ở giữa.

Khác với lần trước nhìn thấy, hôm nay tam động chủ không mặc áo đỏ nhuyễn giáp, mà thay đổi một thân trường bào rộng thùng thình màu đỏ rực, bên hông thắt một sợi tơ màu vàng kim, trong khí chất dịu dàng, lại hiện ra vài phần lười biếng. 6

“Bái kiến tam động chủ. " Viên Minh tiến lên hành lễ.

Tam Động Chủ nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày nói:

"Ngươi hôm nay nhận nhiệm vụ?"

“Vâng. " Viên Minh gật đầu.

Nói xong, hắn lại cảm thấy tam động chủ hỏi, có chút kỳ quái.

“Ngươi không phải đệ tử Ngự Thú Đường, có năng lực gì dám nhận nhiệm vụ này? "Tam Động Chủ lạnh lùng nói.

“Hôm qua đệ tử đã ở Quy Tàng Các nghiên cứu sách chăm sóc linh thú, tin tưởng có thể vì động chủ phân ưu giải nạn. " Viên Minh nói.

Nghe lời ấy, sắc mặt Trần Uyển hơi đổi, chỉ là xem mấy quyển sách, liền dám tới nhận nhiệm vụ này, lá gan của Viên Minh không khỏi quá lớn đi?

Quả nhiên, nghe được trả lời như vậy, Tam Động chủ sắc mặt trầm xuống, nói ra:

"Giá như… nếu thật có tâm tiếp nhiệm vụ này, ít nhất đi Ngự Thú Đường dự thính học tập nửa tháng rồi lại đến."

Dứt lời, nàng liền phất phất tay, hạ lệnh đuổi khách đối với Viên Minh.

Viên Minh thấy thế, hai chân lại như cắm rễ, cũng không nhúc nhích.

Trần Uyển thấy tình hình này, cũng bất chấp việc che giấu quan hệ cũ giữa nàng và Viên Minh, liên tục nháy mắt với hắn, hy vọng hắn có thể biết tốt xấu, không nên chọc giận sư tôn.

Nhưng Viên Minh làm như không nhìn thấy, mở miệng nói:

"Động chủ, đệ tử đã tới, tự nhiên nắm chắc có thể đảm nhiệm. Không bằng để ta thử xem, dù sao mắt thấy mới là thật.”

Tam Động Chủ nhìn hắn một cái, hơi trầm ngâm, hỏi:

"Ngươi thật sự nắm chắc?

“Thử qua sẽ biết. " Viên Minh nói.

“Tập tính của Hỏa Tham Nhi ngươi có hiểu không? "Tam Động Chủ nhíu mày hỏi. 2

"Tập tính chung của linh thú hỏa thuộc tính là hỉ dương không thích âm, trước khi trưởng thành phần lớn hiếu động, thích chạy đuổi theo, sau khi trưởng thành thì có chút thu liễm, nhưng càng thêm hiếu chiến hung mãnh. Hỏa tham nhi chưa trưởng thành, đang ở vào giai đoạn hiếu động, có thể thuần dưỡng thích hợp, nhưng không nên cưỡng ép cấm đoán, nếu không sẽ bất lợi cho sự phát triển tự nhiên, ảnh hưởng thành tựu tương lai, ta cảm thấy..." Viên Minh chậm rãi nói.

Một phen nói xong, vẻ mặt Tam Động Chủ dần dịu lại.

Sau đó nàng lại hỏi tiếp mấy vấn đề, Viên Minh đều đối đáp trôi chảy, khiến Tam Động chủ khẽ gật đầu, trong mắt tuy có ngoài ý muốn, nhưng phần nhiều là tán thưởng.

Trần Uyển ở một bên nghe được trợn mắt há hốc mồm, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, nhập môn mới hơn nửa tháng, Viên Minh đã nắm giữ nhiều tri thức ngự thú như vậy.

Nàng không khỏi cảm thán trong lòng, có lẽ Viên Minh đi Ngự Thú Đường tu hành, sẽ có phát triển tốt hơn?

Nhưng vừa nghĩ tới Ngự Thú Đường có Khôn Đồ, lập tức chặt đứt ý niệm lại. 5

Lúc này, chợt nghe Tam Động Chủ nói:

"Lý luận tri thức học tập nhiều, hơn nữa, còn phải xem hiệu quả thực tiễn, nếu ngươi có thể từ trong tay ta đem Hỏa Tham Nhi gọi qua, ta liền đem nhiệm vụ này giao cho ngươi.”

“Dạ Được. " Viên Minh sảng khoái đáp ứng.

Với một số kinh nghiệm trước đây làm nền, hắn tin tưởng mình muốn làm được điểm này hẳn là cũng không khó.

Dù nói thế nào, Hỏa Tham Nhi cũng đã từng ăn qua Hỏa Cảnh Ngọc của hắn, thường nói bắt người nương tay, người ăn miệng ngắn, chút mặt mỏng này nghĩ đến Hỏa Tham Nhi sẽ không không cho chứ.

Trần Uyển ở một bên, cũng âm thầm lắc đầu.

Hỏa Tham Nhi tính tình rất cổ quái, chính là đại sư huynh đi theo bên cạnh sư tôn thời gian dài nhất, mỗi lần lấy Hỏa Cảnh Ngọc cùng Viêm Tinh Thạch làm mồi nhử, nó đều không để ý tới, chớ nói chi là Viên Minh người xa lạ này.

Chỉ thấy tam động chủ vỗ một cái túi linh thú màu đỏ treo bên hông, trên đó quang mang chợt lóe, một đạo bóng dáng đỏ rực liền từ hư không nhảy ra, bị một tay nàng túm lấy nhúm da sau gáy, xách ở giữa không trung.

Hỏa Tham Nhi vừa mới được thả ra, lập tức bốn chân điên cuồng đạp, toàn lực phát tiết vì bị nhốt ở trong túi linh thú nên rất bất mãn. 3

Nó lăn qua lăn lại như thế một hồi lâu, thấy không thể thoát khỏi tay Tam Động Chủ, lúc này mới giống như gà trống đấu bại, cúi đầu, buông lỏng tứ chi nằm úp sấp xuống, không giãy dụa nữa.

Lúc này, Tam động chủ hướng Viên minh ý bảo, bảo hắn gọi Hỏa Tham Nhi.

Viên Minh gật gật đầu, khẽ gọi một tiếng nói:

"Hỏa Tham nhi.”

Chồn lửa vốn còn có chút ủ rũ, nghe được thanh âm, lập tức giãy dụa, xoay cổ nhìn về phía Viên Minh.

“Thật sự có phản ứng? " Trần Uyển nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nàng ngày thường cũng thử qua kêu gọi Hỏa Tham nhi, nhưng nhiều nhất chỉ có thể thu hoạch được, đó là một cái xem thường, rất ít có thể được trực tiếp đáp lại.

Khóe miệng Viên Minh lộ ra ý cười, vẫy vẫy tay với Hỏa Tham Nhi.

Tam động chủ cũng đúng lúc buông lỏng bàn tay.

Chồn lửa đột nhiên đạt được tự do, trong nháy mắt rơi xuống đất, liền nhảy ra ngoài, trực tiếp vượt qua tường trúc, chạy đi không còn dấu vết.

Ba người bên cạnh bàn đá đưa mắt nhìn nhau, tình cảnh nhất thời có chút yên tĩnh.

“Quả nhiên là thế... " Suy đoán lúc trước của Trần Uyển đã được nghiệm chứng, trong lòng thầm nghĩ.

Trong mắt Tam Động Chủ cũng hiện lên vẻ thất vọng, mở miệng nói:

"Xem ra thử nghiệm của ngươi thất bại rồi, ta..."

Lời của nàng còn chưa dứt, thì một cái bóng đỏ rực lại từ ngoài tường nhảy vào, trong nháy mắt rơi xuống đất, liền theo ống quần Viên Minh bò lên, nhanh như chớp đã nhảy lên vai hắn ta. 3

Chồn lửa nhảy tới nhảy lui, giống như là chân giẫm lên than lửa, ở sau lưng cùng bả vai Viên Minh nhảy qua nhảy lại, một khắc cũng không ngừng nghỉ, nhưng đầu vẫn hướng trên mặt hắn cọ, nghiễm nhiên một bộ dáng thập phần thân mật.

Trần Uyển nhìn thấy cảnh này, miệng đang khẽ nhếch mép, chợt sững sờ tại chỗ.

“Lần trước ta cho rằng chỉ là ngoài ý muốn, không nghĩ tới nó thật sự có một loại thân cận trời sinh với ngươi.” Tam động chủ cũng rất kinh ngạc.

Viên Minh duỗi cánh tay, Hỏa Tham Nhi lập tức theo cánh tay của hắn bò lên, ngồi xổm trong lòng bàn tay Viên Minh.

“Hỏa Tham Nhi, trở về.”

Tam Động Chủ chưa bao giờ thấy nó ngoan ngoãn như thế, làm chủ nhân, khó tránh khỏi sinh ra lòng tranh thắng.

Làm người ta mở rộng tầm mắt chính là, cái đầu nhỏ của Hỏa Tham Nhi xoay chuyển, ở giữa nàng cùng Viên Minh nhìn một chút, ánh mắt lại rơi vào túi linh thú bên hông Tam Động Chủ, dĩ nhiên không muốn trở về. 6

Lần này, ngay cả Tam Động Chủ cũng có chút mất bình tĩnh.

Nàng đầu tiên là xoay cổ tay, trong lòng bàn tay trống rỗng lại nhiều ra một cái ám kim sắc lệnh bài, suy nghĩ một chút sau, rồi đem thu lại.

Sau đó, nàng lại giơ tay lên vỗ một cái lên túi vải màu trắng tinh xảo bên hông, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một viên tinh thạch bán trong suốt màu đỏ thẫm.

Trong nháy mắt nhìn thấy viên tinh thạch này, đôi mắt Hỏa Tham Nhi nhất thời sáng ngời, "ba" một cái, từ trên tay Viên Minh nhảy lên, đánh về phía viên tinh thạch kia.

Nhưng mà, trong nháy mắt nó bay tới, nhúm da thịt sau gáy lại bị người ta nắm lấy, xách lên.

Tinh thạch đỏ thẫm mê người, cũng ở trước mắt chợt lóe lên mà biến mất.

Hỏa Tham Nhi nhất thời bất mãn kêu "gầm gừ", giương nanh múa vuốt giãy dụa không ngừng.

Tam Động Chủ giơ tay ném nó ra ngoài.

Viên Minh giơ tay chụp lấy, liền đem Hỏa Tham Nhi ôm vào trong ngực.

“Trong nửa tháng kế tiếp, ta muốn bế quan luyện chế pháp khí, Hỏa Tham Nhi liền giao cho ngươi chiếu cố, phần thưởng nhiệm vụ chờ đến khi hết hạn mới tính toán.”

“Dạ được. " Viên Minh vui vẻ, đặt Hỏa Tham lên vai, lập tức ôm quyền.

Lúc này, chỉ thấy Tam Động Chủ từ bên hông cởi túi vải màu trắng bạc xuống, giơ tay ném cho Viên Minh.

Trần Uyển thấy tình hình này, lông mày không khỏi nhướng lên, hiển nhiên có chút kinh ngạc.

“Tam động chủ, đây là? " Viên Minh kinh ngạc tiếp nhận, nghi hoặc hỏi.

"Trong này có một ít Hỏa Tinh Thạch và Hỏa Cảnh Ngọc, mỗi ngày cho Hỏa Tham Nhi ăn một khối, ưm... nhiều nhất hai khối." Tam Động Chủ hơi trầm ngâm, nói. 3

Viên Minh gật gật đầu, kéo miệng túi, cố gắng mở ra xem.

Vừa kéo xuống, hắn phát hiện chẳng biết tại sao, miệng túi này lại không thể mở ra.

Tam Động Chủ thấy vậy, nói:

"Đây là túi trữ vật, không phải dùng lực bình thường mở ra được. Ta dạy ngươi một cái khẩu quyết luyện vật, ngươi thử luyện hóa thử xem.”

Viên Minh cũng không rõ túi trữ vật vì sao không thể dùng sức thường mở ra, nhưng cũng chỉ gật gật đầu. 2

Tam Động Chủ lúc này mở miệng ngâm tụng, đem một thiên khẩu quyết chừng ba trăm chữ đọc một lần.

Sau khi đọc xong, nàng lẳng lặng nhìn Viên Minh, chờ hắn mở miệng đưa ra nghi vấn, nhưng ánh mắt Viên Minh chỉ hơi buông xuống, tựa hồ đang tự nhẩm cái gì.

Hỏa Tham Nhi vẫn không an phận như trước, ở trên người hắn nhảy qua nhảy lại không ngừng.

Nhưng mà, đợi một lát, Viên Minh vẫn không có ý mở miệng hỏi, Tam Động Chủ thấy thế lông mày không khỏi nhíu lại.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.