Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tông Sư (1)

Tiểu thuyết gốc · 1179 chữ

Hoang váng núi non, ngọn núi này vô danh, Dương Thản xách hai cái xô nước chạy hì hục lên núi. Núi rừng leo càng cao càng mệt, cây cối ùm tùm, gần như không có chỗ đi. Để đến được con suối thuận lợi nhất, Dương Thản phải suy xét rất nhiều lối đi, cuối cùng tổng kết ra được một con đường mòn, nhưng xách nước vẫn khó khăn như cũ. Đường mòn không dẫn thẳng xuống núi, hắn phải đi lòng và lòng vòng mấy vòng mới xuống được.

Xách hai cái thùng nước, Dương Thản cẩn thận đi sâu vào núi. Trên núi thời xưa nghe đồn có lão hổ ăn thịt người. Nhìn thấy bọn chúng nháy mắt ta sẽ bị ăn thịt, Dương Thản không muốn chết nên hắn tiểu tâm cẩn thận. Quanh Thanh Hải Quận có không ít trường hợp người bị yêu thú tập kích chết thảm không còn xương, hắn không muốn nằm trong danh sách đó.

"Ừm, ta xách chậu nước kêu to thế này, nhỡ gặp hổ thì chạy kiểu gì. Làm sao chạy nổi, vận tốc của con người là bao nhiêu km/h, vận tốc của con hổ là bao nhiêu km/h. Nó nhìn thấy ta hẳn phải chết khỏi chạy."

Dương Thản lắc đầu, chạy dễ vậy đã không có người chết, ngươi gặp hổ chỉ có thể nói ngươi số đen thôi.

Mặt trời nóng thổi quét oi bức trên đại địa, tầm này là 1h chiều. Dương Thản nghĩ mình sắp đi tới nơi xách nước. Như thường lệ, hắn nhìn thấy một rãnh suối lớn ở xa, rãnh suối rộng 1 mét, dài ngoằn nghèo từ trên núi chảy xuống, nước đủ để múc một phát đầy lun thùng nước.

Dương Thản múc phát đầy úp hai xô, thanh gỗ đặt ở giữa, quai xô hai thùng gỗ đặt hai bên, hắn xách hai xô nước về. Theo con đường bằng phẳng di chuyển, Dương Thản tránh cho việc nước bị văng ra nhất có thể, thùng nước khá đầy nên hắn phải đi rất chậm để tránh cho nước hất đổ xuống. Đó là lý do hắn phải tìm đường bằng phẳng để xách nước chứ đi trong đám rừng cây um tùm kia có mà ngã chết, chẳng biết lúc nào ta di chuyển sẽ vướng phải một cái cảnh cây.

Dương Thản xách nước trong rừng về lại khu đất ruộng của mình, từng gáo, từng gáo nước một được hắn múc ra tưới cho cây. Gáo đây làm bằng gỗ, thời này cũng có sắt thép nhưng nó rất đắt, phải đặt hàng thợ rèn làm cho một cái, có khuôn đúc + tiền công hắn mới làm cho, rách việc..

Dương Thản tưới nước năm phút là xong, hắn tiếp tục vào rừng tìm suối nhỏ xách nước tiếp. Công việc lâu la mất thời gian, hắn xách đến khi mặt trời gần lặn mới xong đi.

Nhìn màu đỏ mặt trời dần dần xuống, Dương Thản xách nước bước đi trầm ổn, thi thoảng thở dốc hồng hộc. Đây đã là lần xách nước cuối cùng, Dương Thản cảm giác toàn thân giống thoát lực trôi đi. Mỗi bước đi hắn bước đều bước chậm chạp, hắn không muốn dừng lại trong rừng, quá nguy hiểm. Đêm đến là giờ săn mồi của dã thú, dừng lại trong rừng bao nhiêu thì nguy hiểm bấy nhiêu.

Nghĩ vậy, hắn chạy nhanh đi trong rừng, đuổi kịp trước khi mặt trời lặn xuống núi.

Đang di chuyển ở giữa, Dương Thản đột nhiên dừng lại bước đi, sững sờ nhìn bìa rừng.

Mồ hôi hắn ướt đầm đìa sau lưng, thùng nước vẫn chưa đặt xuống. Phút giây này hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng dị thường, nỗi sợ hãi che đi mệt mỏi trên cơ thể hắn.

"Đó rốt cuộc là con gì." Dương Thản sợ hãi nhìn vào bìa rừng.

Có một đôi mắt đỏ đang nhìn chằm chằm hắn, rừng cây che lại thân thể con vật nên hắn không nhìn rõ hình dạng con vật như thế nào. Ở ánh hoàng hôn che phủ, mắt đỏ con vật nhìn thật hung ác. Bất quá nó chẳng ảnh hưởng đến Dương Thản sợ hãi.

"Con vật đó có thể giết ta." Dương Thản nghĩ.

Hắn cật lực làm cho mình giống một pho tượng đứng im, cầu mong con vật đôi mắt nhìn không rõ ràng thân thể hắn, nghĩ hắn là cụ đá.

Áp lực đè nén lên Dương Thản một lúc lâu, con vật đột ngột bỏ đi. Dương Thản mới xoa ngực thở phào nhẹ nhõm: "Nó là con gì nhỉ, vì sao nó tha cho ta, là người ta phải có mùi mồ hôi chứ nhỉ."

Động vật săn mồi thường dựa vào mùi, kiếp trước Dương Thản nhớ là như thế, kiếp này chắc chút khác.

"Chết dở, ta phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng." Để ý mặt trời sắp xuống, Dương Thản vội vã chạy thật nhanh xuống núi, hắn quên luôn thùng hắn xách văng nước tung tóe. Hắn không muốn ở trên ngọn núi này dù chỉ một giây nào nữa, hắn quá sợ hãi. Lần sau lên núi hắn ám ảnh nơi đây.

Đường về an toàn, Dương Thản về khu đất giội nước qua loa cho đám cây cối, sau đó hắn về lại khu ổ chuột. Khu ổ chuột ban đêm tối tăm, ánh mắt trời vẫn còn sót lại chút ít, Dương Thản vẫn nhìn thấy con đường tờ mờ. Về gần nhà hắn gặp người quen.

"Lan muội giờ này đang dọn đồ hả."

Dọn xạp bán cá Thư Lan hơi mỉm cười nhìn hắn thân thiết: "Dương huynh đã đi làm về rồi, quần áo bẩn quá có cần muôi giặt cho không ?."

"Cái bộ đồ này hả." Dương Thản dơ áo rách mình ra xem, ngày nào nó cũng bẩn mà nhỉ. Chuyện này là bình thường khu ổ chuột, mọi người đều lao động vất vả.

Thư Lan một nhà làm nghề bán cá, mua lại ít cá hôi cá ươn ở chỗ mấy tay thương nhân về bán. Nhà nàng ở khu này bình thường chẳng giàu cho lắm, gia cảnh ngang ngang nhà hắn, ăn vài đồng lại không bõ, cá phải nhập ít để tránh bán không hết.

Hắn và Thư Lan có gặp nhau vài lần trong ngày, dần dần thành quen. Bố mẹ hắn hay thúc đẩy bảo hắn lấy Thư Lan. Bố mẹ hắn là người nghèo, con mắt giới hạn, người nghèo nên lấy người nghèo không nên mơ tưởng cao xa, chỉ mong hắn có thể sớm lập gia đình. Dương Thản cũng không cự tuyệt ý bố mẹ.

"Đúng rồi là nó." Thư Lan gật đầu.

"Ừ, để tý nữa ta mang qua nhà cho muội, đợi ta nhé." Dương Thản tươi cười nhìn nàng, sách cuốc đi về.

"Nhớ đấy đừng quên."

"Ừ rồi mà."

Bạn đang đọc Tiên Độ sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.