Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mơ Hồ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1158 chữ

Đồng ruộng bên trên, nằm ở một trải đất trống trơ trụi giữa đồng, dễ thấy rất nhiều sỏi đá rải rác trên mảnh đất trống này. Hoa cỏ mọc um tùm khắp nơi, ít cũng cao tới tận 1 mét. Không dễ nhận ra, đây là một bãi đất trống chưa được làm sạch, hoa cỏ mọc tận một mét, nghĩ nó bỏ trống bao nhiêu lâu.

"Mà cũng phải, bãi đất trống này cần được làm sạch sẽ nhỉ, Dương Thản, ngươi mau mau dọn sạch bãi đất trống này cho ta. Nếu không thì, thiếu gia sẽ đem ngươi treo cổ. Ngươi tên nông phu nhu nhược này, tối xuống ta muốn xem chỗ này được dọn sạch."

Ngồi bờ đá lão già xồn xồn hướng thanh niên chửi rủa, lời nói không khách khí một chút nào. Thanh niên một cái thân phận thấp hèn thôi, tùy ý hắn bố trí.

"Quản sự xin ngài, ta rõ ràng chỉ là một tên nông dân, sống dưới sự quản lý của Dương Gia, làm vì Dương gia người cày ruộng, hạ nhân nô bộc thôi. Ta chăm lo củi mục, trồng trọt cây cối, dọn đất dọn cỏ đâu phải công việc của ta, việc của ta là cày ruộng a."

"Ngươi còn dám phản kháng sao, người cái này tiện dân, người là Dương gia nô bộc, cũng chỉ là một con chó. Ta bảo ngươi làm, người liền làm, nếu không tháng này tiền lương của ngươi ta cắt giảm phân nửa."

"Quản sự, không."

Thanh niên cơ hồ ôm chặt lấy lão quản sự chân, mặt khóc thút thít, thái độ hối hận cực kỳ. Nước mắt thanh niên chảy đầy mặt, một bộ dáng ăn thiệt thòi.

Lão quản sự càng là một cước đạp thẳng vào mặt thanh niên, đạp hắn bay về phía xa. Thanh niên bị một cước đạp xuống, mặt xưng đỏ, nước mắt nước mũi chảy dào dạt.

"Tiểu không dám nữa, Dương quản sự tha nhỏ."

"Hừ, còn có lần sau ta liền đem ngươi xóa sổ khỏi Dương gia."

Lão quản sự lời nói băng hàn rời đi, thân hình hắn đi xa không khỏi giúp người thanh niên sợ hãi bức lui.

Thanh niên thở nhẹ một hơi, một câu ngoạn ý chửi rủa đều không dám phun, sợ lão quản sự quay lại xử lý hắn. Hắn mới đầu tuy rằng rất cứng, bất chấp chửi nhau với lão quản sự, nhưng vì công việc quá nặng nhọc, hắn không muốn làm. Lão quản sự tức giận cái hắn là sợ, đối phương là quản sự bên cạnh gia chủ, hắn nói gì đều so thanh niên nói cao.

Bình thường, Dương lão quản sự, Dương Húc trong gia tộc quản lý rất nhiều sự vụ. Thu chi các khoản ăn uống lẫn thu tô đất của mấy sai vặt như hắn, Dương Thản ngàn vạn không thể đắc tội lão, kể cả lão bắt hắn làm việc vô nghĩa. Lão quản sự cắt mất lương tháng này của hắn, cả nhà hắn chắc chắn phải ra đường cạp đất ăn.

Dương Thản bất quá một cái họ hàng xa con thứ của Dương gia đại tộc, thân phận chẳng có gì cao, ngang hàng với nô bộc. Gia đình hắn bố mẹ làm ăn quá kém lâm vào vỡ nợ, nhà cửa tan nát, cha mẹ hắn phải nhờ cậy đến Dương Gia bảo hộ, đồng thời vì bọn họ canh tác đất ruộng.

Dương Thản nhìn cảnh đất hoang trước mặt thật sự muốn đập đầu xuống đất mà chết. Công việc quá nặng nhọc, hắn cả đời này có lẽ phải cày sâu cuốc đất.

Vác lên cây cuốc đập mạnh xuống, Dương Thản bắt đầu cào cỏ, từ đập cuốc xuống hắn không dám dùng sức quá lớn, sợ rằng đánh cuốc phải đá, cuốc sẽ bị hỏng. Dùng lực cũng vừa phải nếu không cuốc sẽ gẫy, mỗi cái cuốc gẫy cán gỗ cắm lại rất mất thời gian. Làm ruộng là một công việc thực vất vả, hắn không biết mình phải đào chỗ này mất bao lâu, tùy vào mặt đất tầng đá dầy cỡ nào, cỏ có mấy cái chả là vấn đề.

Dương Thản một cuốc dơ lên lại đập xuống, tiếng cuốc vang lanh lỏng ở nơi này, vùng cỏ hoang vắng có mỗi mình hắn cô đơn làm lụng, lòng hắn cảm thấy vô lực lẫn phẫn nộ đan xen.

Kỳ thực, Dương Thản có một bí mật mà hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, Dương Thản không phải người của thế giới này, hắn là một người ở thế giới hiện đại. Nơi có cao ốc bao phủ đô thị, thành phố xen lẫn những chiếc hộp sắt di động, còn có tàu lửa xe điện chạy ầm ầm. Dương Thản trong cái xã hội đó không phải là một người nổi bật, ít nhất là hắn nghĩ như thế. Hắn là một cái ông chủ mở cửa hàng máy tính nhỏ ven đường, bề ngoài là ngụy trang nhưng Dương Thản bản tôn rất say mê nghiên cứu. Trí nhớ của Dương Thản thực mơ hồ, hắn chỉ nhớ phút cuối trước khi chết hắn bị bạo tạc bao phủ, tựa hồ kiếp trước hắn đụng đến thứ gì đó nguy hiểm.

Tuy nhiên, bởi vì trí nhớ thực mơ hồ, Dương Thản không thể nhớ ra bản thân rốt cuộc làm gì trước khi chết. Nhưng nó không ảnh hướng hắn ảo mộng, xem phim truyền hình điện ảnh ảo tượng nhiều, hắn thấy mỗi người đều có vận mệnh của chính mình, gọi là cơ duyên.

Nghĩ tới thế giới cũ, Dương Thản càng cảm thấy mơ hồ, bỏ đi, hắn hiệu xuất làm việc bay cao. Hắn không để ý lúc, mặt trời đã dần xuống núi, ở phía chân trời tản mạn ra màu đỏ hoàng hôn phủ đầy mặt đất, sắc thái mọi thứ chuyển đỏ. Dương Thản thu lại cây cuốc của mình, nhìn vườn cỏ đã dọn sạch trước mắt mình yên tâm cất lại cây cuốc, chủ động chạy đến đám cỏ bị đào lên kéo dọn sang để tiện thu dọn.

Xong xuôi, hắn đã có ý trở về, cuốc đặt lên vai, hắn chật vật rời khỏi đồng cỏ. Chú ý tới lão già nằm liệt bên đồng ruồng, Dương Thản dừng lại bước chân di chuyển. Hắn nãy giờ làm cỏ chăm chỉ đã không chú ý tới có lão già này nằm đấy, lão già không phải Dương quản sự, ăn mặc cũng rất phong phú, quần áo không lam lũ như hắn.

"Ân, chắc lão ta là người có tiền đây. Cứu một thoáng còn thu lợi ích, một công đôi việc." Dương Thản vội vàng hạ cuốc xuống chạy ra nâng người.

Bạn đang đọc Tiên Độ sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.