Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây chính là chuẩn tiên bảo.

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

“Ầm!

Nhưng Diệp Thành lại đánh ra một chưởng đánh về phía sau, va chạm trực tiếp với một chưởng của ông lão gầy còm.

Chưởng này rất nhẹ nhàng, ngay cả không trung cũng không hề gợn chút sóng nào. Nhưng đột nhiên sắc mặt ông lão gầy còm thay đổi, cả người bị đẩy lùi về sau cả ngàn mét, ánh mắt có chút sửng sốt như thể không ngờ rằng pháp lực của Diệp Thành lại mạnh đến vậy.

“Để tôi!”

“Tôi nữa!”

Ngay lập tức, mỹ nữ trang phục trong cung và ông lão cao lớn ra tay trước, giao đấu với Diệp Thành. Tu vi đạo hạnh của bọn họ đều hơn vạn năm, nhưng vẫn kinh ngạc như vậy vì pháp lực mạnh mẽ không ngờ được của Diệp Thành.

Tuy Diệp Thành chỉ vận dụng sức lực Nguyên Anh cơ bản nhất, nhưng vẫn khiến ánh mắt mấy vị Thái thượng trưởng lão nghiêm trọng.

“Chỉ dựa vào chút năng lực này cũng muốn giết tôi sao?”

Diệp Thành cười lạnh.

“Đạo hữu Diệp, chúng tôi chưa chắc không thể làm gì, nhưng chỉ với một người, cho dù có thể ngăn chặn được chúng tôi nhưng sao có thể che chở cho cả Địa Cầu được chứ?”. Đột nhiên ông lão Vân Cực cười nói.

Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, lập tức quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy rõ ràng, ba vị Thần tử theo sau ông lão quần áo vải cùng với đại trưởng lão Vạn Yêu Môn Phù Đồ khí thế hùng hổ hướng về phí Địa Cầu. Mục tiêu rõ ràng là thiên cung Sương Diệp của đỉnh núi Hoành Lan.

“Ầm ầm!”

Tất cả ba vị Thần Tử mà Vân Cực đưa tới đều là những người mạnh thế hệ trẻ ngang vế với Vân Lam, bọn họ ai cũng đều đạt tới đỉnh cao Nguyên Anh, trong tay cầm bán tiên bảo Long Diệu do Vân Cực ban thưởng, kiếm quang sáng rực vạn đạo.

Chỉ mới vung nhẹ đã có kiếm khí sắc bén dày đặc trong không trung đâm thẳng bầu trời. Uy lực mạnh mẽ khiến cả phân nửa Á châu khẽ rung động.

“Ầm!”

Phù Đồ cũng thi triển sức lực, ma khí quanh người dày đặc che khuất cả đất trời. Một tầng khí quyển dày cả ngàn mét ở mặt ngoài Địa Cầu lúc này lại như lớp vỏ trứng bên ngoài, bị cắt thành một vết nứt dài cả trăm mét.

Rất nhiều người ngẩng đầu, chỉ thấy ma khí nóng rực cay nồng từ trong vết nứt chiếu xuống giống như màn trời bị rạch ra. Bốn người này cầm bán tiên bảo vẫn còn chưa tiến vào Địa Cầu, áp lực mạnh mẽ chấn động cả trời trăng giáng xuống, rất nhiều người đều run sợ vì uy lực của bán tiên bảo.

Đây chính là chuẩn tiên bảo.

Dù được Thần Tử nắm giữ, một đòn của nó cũng đủ để đánh nát non nửa đại lục. May là pháp tắc của Địa Cầu vững chắc, có nhiều tiên trận bao trùm, nếu không chỉ dựa vào thanh chuẩn tiên bảo này đã đủ để đánh chìm cả nửa Địa Cầu.

"Muốn chết à!"

Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo.

Địa Cầu là điều cấm kỵ của anh, đặc biệt là bốn kẻ này còn nhắm vào phái Sương Diệp. Trùng Lâu có tu vi mạnh nhất trong số đám người của Sương Diệp vì từng chết một lần mà tu vi tụt giảm, tuyệt đối không thể chặn nổi Thần Tử có chuẩn tiên bảo trong tay.

"Ầm!"

Người Diệp Thành lóe lên, anh bước ra một bước muốn chắn trước mặt đám Thần Tử kia.

Nhưng bảy Thái Thượng trưởng lão kia sao có thể cho phép điều đó xảy ra?

"Tên nhóc kia, cậu muốn đi đâu? Cuộc giao đấu giữa hai chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu!"

Lão già gầy đét cười hì hì, người lóe lên, biến ra bảy ảo ảnh trong không trung. Mỗi ảo ảnh đều sinh động như thật, tấn công Diệp Thành từ bốn phương tám hướng. Mỗi một đòn đều lặng lẽ không tiếng động, ánh sáng le lói nhưng thực ra lại có năng lượng đáng sợ đủ để hủy diệt trời đất.

Cho dù là một hành tinh nhỏ có đường kính mấy nghìn dặm mà trúng phải một chưởng của lão già gầy đét thì e là cũng vỡ tan trong nháy mắt.

"Đúng vậy. Diệp Thành, không có sự cho phép của bổn trưởng lão thì cậu không được đi đâu hết".

Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực Tông cũng bấm pháp quyết, tia sáng màu bạc rực rỡ bao trùm trong tay, nó tựa như một dòng thác màu bạc chảy xuống từ lòng bàn tay lão ta.

Cửu Thiên Ngân Hà biến thành một dải ngân hà treo trên không trung có hàng tỉ vì sao điểm xuyết chặn trước mặt Diệp Thành, ngăn cách anh và Địa Cầu ở hai đầu.

"Diệp đạo hữu, còn chưa nói xong đã muốn đi rồi sao?"

Ông già áo vải cũng cười nhạt.

Lão ta còn chưa cử động mà một thanh búa nhỏ màu vàng kim đã trượt ra từ trong ống tay áo lão ta. Búa nhỏ vừa xuất hiện thì đã làm dấy lên gió bão, thoáng cái đã biến thành cây búa khổng lồ dài hàng trăm nghìn trượng lao về phía Diệp Thành. Trên đó có khắc vô số chữ viết màu vàng kim lấp lánh ánh sáng rực rỡ thần thánh. Tuy không phải chuẩn tiên bảo nhưng cũng được chế tạo từ thiên liệu có phẩm chất đỉnh cao nhất, còn thêm một chút thần liệu, uy lực có thể sánh với chuẩn tiên bảo.

Lão già Vân Cực có biệt hiệu Kháo Sơn Vương, nổi danh keo kiệt nhiều bảo vật.

Nghe nói ông ta từng giao đấu với một trưởng lão của dị giáo có tu vi ngang ngửa ông ta. Trưởng lão đó có danh hiệu vô địch dưới Hợp Đạo, cũng là Bán Bộ Chân Tiên, kết quả lại bị mười mấy món tiên bảo đập chết, thế nên Vân Cực mới được gọi là Kháo Sợ Vương, nghĩa là sau lưng ông ta có ngọn núi dựa khổng lồ là đống tiên bảo, không thể chọc vào.

"Bốp bốp bốp!"

Diệp Thành phất tay áo một cái khiến chín ảo ảnh của lão già gầy đét vỡ tan. Anh bước ra chém đứt dải ngân hà, sau đó tung ra một quyền đánh nát thanh búa nhỏ màu vàng, sau đó lại liên tiếp giao đấu với bốn vị Thái thượng trưởng lão.

"Ầm ầm ầm!"

" Các người dám cản tôi?"

Diệp Thành ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt.

Bảy Thái Thượng trưởng lão người thì cười lạnh, người thì khinh thường, người lại sắc mặt bình tĩnh. Ông già áo vải là Vân Cực nói:

"Diệp đạo hữu, đám tiểu bối làm việc thì cứ để chúng tự đi giải quyết là được. Chúng ta là những người có cảnh giới trên cả Nguyên Anh, đã bước nửa bước vào cảnh giới Hợp Đạo, là Bán Bộ Chân Tiên. Chúng ta khác biệt hẳn với đám người phàm Xuất Khiếu Nguyên Anh, nếu cứ tùy tiện nhúng tay vào chuyện của bọn họ thì chính là lớn bắt nạt bé, không phải là hành vi nên có của những người như chúng ta".

Bán Bộ Chân Tiên không phải là một cảnh giới.

Thế nhưng vũ trụ lại công nhận rằng sự cách biệt giữa Nguyên Anh và Hợp Đạo quá lớn giống như giữa trời với đất. Nhiều tu sĩ Xuất Khiếu tu thành Kim Đan thần phẩm vẫn có thể đánh lại tu sĩ Nguyên Anh. Nhưng một tu sĩ Nguyên Anh có mạnh đến đâu, là đệ tử tiên tông thì cũng không thể nào đấu lại tu sĩ Hợp Đạo, cùng lắm chỉ có thể chạy trốn thoát mạng.

Sự cách biệt khổng lồ này cũng tạo nên sự khan hiếm của Hợp Đạo. Một tinh vực suốt mười mấy nghìn năm có thể miễn cưỡng chỉ có một tu sĩ Hợp Đạo.

Thế nên những cường giả siêu thoát khỏi cảnh giới Nguyên Anh, chưa bước vào Hợp Đạo thì luôn được coi là một cảnh giới độc lập. Có rất nhiều cách gọi với cảnh giới này. Bán Bộ Chân Tiên, Chuẩn Chân Tiên, vân vân. Nhưng hoàn toàn có thể chắc chắn rằng một khi bước vào cảnh giới này, nắm giữ một chút sức mạnh Hợp Đạo thì không còn so với cảnh giới Nguyên Anh được nữa, quả thực là mạnh tới nỗi không thể tin được.

"Cút ra".

Diệp Thành quát khẽ một tiếng, nắm tay lại tung một quyền ra.

"Ầm ầm ầm!

Một luồng ánh sáng bảy sắc cầu vồng vạch ngang bầu trời. Sức mạnh Thần Anh hùng hậu tới nỗi không thể tin nổi xuyên qua cơ thể, bắn lên bầu trời. Ánh tiên rực rỡ khổng lồ tựa như một cây cầu làm từ cầu vồng vọt từ trước mặt Diệp Thành cho đến trên Địa Cầu, chặn trước mặt đám người Phù Đồ.

"Đạo hữu đừng nóng vội".

"Diệp Thành, bổn tọa sao có thể cho cậu chạy được?"

"Quay về!"

Mấy giọng nói già nua, lạnh nhạt hoặc âm u vang lên.

Bảy Thái Thượng trưởng lão đồng thời ra tay. Sức mạnh của họ đáng sợ tới mức nào? Bảy người cộng lại đã khổ tu gần bốn trăm nghìn năm, có đạo hạnh mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Tuy họ vì giữ hình tượng mà không thực sự liên thủ nhưng ai cũng đều đánh ra một đòn, mạnh không gì sánh nổi.

"Ầm ầm ầm!"

Cả bầu trời bị sức mạnh vô tận bao phủ.

Bầu trời vỡ nát, đạo tắc rền vang. Pháp tắc hiện lên, khí tức thần thánh vô tận bao trùm hư không.

Bảy luồng sức mạnh đủ để sánh bằng một đòn của chuẩn tiên bảo trực tiếp đánh ra đập nát tất cả. Dù Diệp Thành dùng sức mạnh của Thần Anh để tung ra một đòn toàn lực nhưng khi đối mặt với họ, đòn này đã hoàn toàn bị bảy luồng sáng đập nát.

Sức mạnh hùng hậu của bảy luồng sáng thậm chí còn có sức mạnh tàn dư. Nó đánh lên Địa Cầu khiến tầng khí quyển phạm vi trăm dặm vỡ nát, khiến hành tinh đường kính mấy chục nghìn dặm này khẽ rung lên.

Mà trên Địa Cầu, núi sụp đất rung, mặt đất chấn động, nước sông sôi trào. Chỉ với một đòn này, số người chết đã lên đến hàng chục nghìn người.

"Cơ hội tốt!"

Bạn đang đọc Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch) của Lam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.