Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng giãy giụa vô ích nữa

Phiên bản Dịch · 1396 chữ

Bốn Thần Tử còn lại, bao gồm cả hai anh em Kim Tung, Kim Hoa đồng thời ra tay, tung ra một đòn, đánh về phía Diệp Thành. Lần này, không ai còn dám nương tay nữa. Uy lực Diệp Thành thể hiện quá đáng sợ, giết Thần Tử như ngóe, đối mặt với cường giả như vậy, nương tay chính là vô trách nhiệm với bản thân mình.

“Ầm!”

Vân Lam xông lên đầu tiên.

Trong tay hắn cầm một thanh trường thương được đúc bằng vàng, phượng hoàng lửa chín cánh kéo chiến xa, bánh xe nghiền ép hư không, dưới chân giẫm lên một luồng cầu vồng thần, hóa thành cột sáng màu vàng cuồn cuộn, lao về phía Diệp Thành.

Mái tóc của vị Đại Thần Tử Kim Ô Môn này bung tỏa ra như ngọn lửa, toàn thân bao trùm trong từng tầng ngọn lửa màu vàng, trường thương sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Hắn điều khiển phượng hoàng lửa, dường như có thể đâm thủng trời xanh, uy lực vượt xa mấy người Trùng Dương, cho dù mười thần tướng liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thần Tử Diệt Tận cũng nhảy vào hư không, hai anh em Kim Tung và Kim Hoa cùng thể hiện thần thông.

Rất nhiều trưởng lão Nguyên Anh và các thần tướng điên cuồng gầm lên, điều động mấy vạn thần quân còn lại, bày ra chiến trận khổng lồ, từ cửu thiên thập địa bao vây Diệp Thành dày đặc, các loại thần thông pháp bảo che phủ trời đất đánh tới. Cờ xí như rừng, áo giáp sáng lóa, sát khí mãnh liệt tràn ngập vũ trụ, mỗi tu sĩ Kim Đan đều bùng phát uy lực mạnh mẽ nhất của mình.

Tất cả mọi người đều biết, nếu không thể giết được Diệp Thành, thì trận viễn chinh này sẽ kết thúc với sự thất bại của bốn đạo thống Chân Tiên.

Đạo thống Chân Tiên ngạo nghễ hư không, nhìn xuống biển sao, sao có thể chấp nhận sự thất bại này chứ? Chắc chắn các Chân Tiên sẽ nổi trận lôi đình, sợ là các Thần Tử cũng không giữ được mạng. So với việc đó thì không bằng chết trận sa trường.

“Giết!”

Khoảnh khắc đó, sát khí chấn động trời đất, ngay cả mấy tỷ người đang quan sát trận chiến trên Địa Cầu cũng có thể cảm nhận được sát khí chém giết vạn vật, thấu xương thấu tủy ở trên đỉnh đầu.

“Đừng giãy giụa vô ích nữa, lũ kiến kia, nếu các người đã dám đặt chân đến Địa Cầu, thì bản tôn sẽ cho các người có đi không có về, trên đường luân hồi, nhớ đừng dại chọc vào Địa Cầu của tôi nữa!”

Sắc mặt Diệp Thành thản nhiên, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.

Anh đứng ở hư không, thân thể tỏa ra tiên quang vạn trượng, thần kích trong tay, mỗi nhát kích vung qua trời sao đều mang theo vô số mẩu chân tay gãy, chém chết vô số thần quân.

Dưới thần kích màu vàng vô cùng sắc bén của Diệp Thành, bất kể là Kim Đan, Nguyên Anh, thần tướng, hay là các trưởng lão đều bị chém chết dễ dàng. Cho dù là Thần Tử Vân Lam cũng bị anh tiện tay chém bay.

“Soạt!”

Thần Tử của Diệt Tận Giáo định đánh lén, hắn thiêu đốt bí bảo, một con dao găm ngắn vô danh trong tay hắn bùng phát khí tức thần thánh, sức mạnh đột phá cực hạn Nguyên Anh, chạm đến cảnh giới Chân Tiên.

Đó là một món dị bảo cấm kỵ do chân tiên từng luyện chế, có thẻ tung ra một kích chân tiên. Tuy sức mạnh của Chan Tiên chịu áp chế của vũ trụ này, không còn lại bao nhiêu, nhưng cũng vô cùng khủng khiếp. Cả bầu trời sao chấn động, Nhật Nguyệt run rẩy, vô số tu sĩ Kim Đan tan nát hồn phách ngay tại chỗ .

Đáng tiếc là Diệp Thành có tu vi đại thành, đã sớm luyện thành hồn phách của Thần, nhìn thấu tất cả tiên cơ. Bóng dáng của anh bỗng lướt qua, chỉ thấy bị luồng sức mạnh thần thánh cuồn cuộn kia sượt qua nửa người mà thôi.

Tuy vẫn bị thương, nhưng thần thể viên mãn của anh, cho dù là một kích của Chân Tiên cũng chưa chắc có thể giết chết được, huống hồ chỉ là đòn tấn công mang mấy phần sức mạnh, thế nên anh nhanh chóng phục hồi.

“Giết!”

Diệp Thành nổi giận, giết cho máu chảy thành sông, mười vạn thần quân gần như bị anh giết sạch. Thần Tử Diệt Tận không kịp tránh, bị một kích của anh chém như tương. Ngày hôm đó, trên trời sao, biển máu nhấn chìm tất thảy, cả bầu trời hóa thành một vùng mênh mông màu đỏ.

Uy thế hung hãn chấn động trời xanh!

“Soạt soạt soạt!”

Trong không gian vũ trụ lạnh lẽo, tiếng giết ngập trời, huyết khí nhấn chìm mọi thứ, sóng năng lượng vô tận khuấy động nơi này. Tất cả các tu sĩ ngoại vực đều trợn to mắt, muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cho dù là cường giả Nguyên Anh như Thiên Huệ lão tổ cũng không nhìn rõ được. Mấy tỷ chúng sinh của Địa Cầu cũng chỉ có thể mơ hồ quan sát được qua vệ tinh mờ ảo.

Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong đám người đông đúc ở biển máu mênh mông kia, một cường giả toàn thân bao trùm trong tiên quang, tay cầm trường kích màu vàng, đứng ngạo nghễ trên trời sao. Áo đen của anh bay phần phật, hai mắt sáng như đuốc, cho dù cách mấy trăm kilomet, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Giết!”

Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, mỗi nhát kích quét qua bầu trời đều lấy đi tính mạng của hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan. Mỗi chiến sĩ thần quân do các thần giáo lựa chọn kĩ càng đều là Kim Đan đỉnh phong, cho dù xếp thành chiến trận thì cũng không thể đỡ được một đòn của Diệp Thành.

Các trưởng lão và thần tướng đại giáo lại càng bị anh đánh cho khiếp đảm.

Chỉ có bốn Thần Tử còn lại mới có thể miễn cưỡng giao đấu với Diệp Thành.

“Keng!”

Đại điện hạ Vân Lam của Kim Ô Môn điều khiển chiến xa, xông lên đầu tiên. Trường thương màu vàng trong tay hắn múa ra như rồng, nhưng bị Diệp Thành tiện tay vung một kích, liền bay ngược trở lại, tóc tai rũ rượi, cả người toàn là vết máu.

Thần Tử Diệt Tận thi triển tuyệt học, cả người như bóng đen lướt qua biển sao, cũng bị Diệp Thành chém một cách dễ dàng.

Về phần hai anh em Kim Tung và Kim Hoa có tu vi yếu nhất, tuy bọn họ liên thủ, diễn hóa một bức Sơn Thủy Chân Hình Thần Đồ, bên trong có thần núi tọa trấn, có tiên tử bay múa, có rắn bay trên trời, vô số tiên linh trong Chân Hình Đồ giáng xuống, đánh về phía Diệp Thành.

Nhưng Diệp Thành chỉ chĩa kích lên bầu trời, Phương Thiên Họa Kích xé toạc trời xanh, sát khí ngút trời chém nát vụn những chân linh vô hình này. Nếu hai anh em họ không nhanh chân chạy trốn thì e là đã chết trong tay anh rồi.

“Không thể nương tay được nữa rồi, Vân huynh, nếu chúng ta còn giữ con át chủ bài thì sợ rằng người chết tiếp theo chính là chúng ta”, sắc mặt Thần Tử Diệt Tận trắng bệch, quay đầu lại nói với Vân Lam.

Vân Lam cắn răng gật đầu, lấy một thanh trường kiếm màu vàng trong lòng ra.

“Ầm!”

Khi thanh tiên kiếm này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn bỗng hiện lên trên đó, uy lực khủng khiếp giáng xuống chu vi trăm dặm, vô số Kim Đan chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác muốn vỡ tung, trong lòng sợ hãi.

Bạn đang đọc Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch) của Lam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.