Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Vật Xuất Thế

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Sau khi Hoàng Nam rời khỏi phòng. Không cũng không có bớt lo mà vẫn nhìn chăm chú vào toà tháp Tam Sinh. Mặc dù là không dám dùng Long Nhãn thăm dò sâu vào bên trong nhưng nó cũng thăm dò đến chỗ có cấm chế đang hoạt động kia.

Rõ ràng là sắp bị phá vỡ rồi, nếu bây giờ mà có một người truyền nội lực vào bên trong hoặc là con quái vật kia tăng thêm được một tia linh khí thôi thì nó sẽ thoát ra bên ngoài.

-Anh nghĩ tụi mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Anh nhìn thấy con quái vật kia sắp thoát khỏi Tam Sinh Tháp rồi.

Cả ba người nghe được thì cũng có chút sợ hãi trong lòng. Vy thắc mắc làm sao Không biết được, nhưng nàng cũng không hỏi vì sao nó có thể nhìn thấy. Bởi vì nàng hiểu có những thứ nên hỏi, có những thứ không nên hỏi.

Còn Liên thì khác, con bé chưa trải sự đời quá nhiều cho nên liền nhanh mồm nhanh miệng hỏi:

-Anh Không nhìn thấy được con yêu quái bên trong đó à? Tại sao không ai nhìn thấy gì mà anh lại nhìn ra được hay vậy?

Không cười khổ, không biết trả lời sao cho con bé. Liêm cũng ý thức được việc này liên quan đến bí mật của nó cho nên nó vội đánh sang chuyện khác:

-Vậy bây giờ chúng ta bỏ về trước à anh Không? Nhưng mà tụi em còn muốn đấu giá mua Long Cốt Đằng.

Không biết được thứ đó rất có ích cho những người trẻ tuổi như Liêm Tàn và Vy. Nhưng mà ở lại quá nguy hiểm cho nên nó nói:

-Đi thôi. Tuy anh không có Long Cốt Đằng nhưng anh mày có thể luyện ra được thuốc có công năng tương tự. Mặc dù kém một chút, nhưng dùng nhiều thì vẫn đầy đủ cho mọi người tẩy mao phạt tuỷ. Chỉ cần chuẩn bị đủ dược liệu là được.

Nghe nói như vậy thì cả ba người đều vui sướng hớn hở. Vy nhìn Không, ôn nhu nói:

-Vậy chúng ta mau đi thôi.

Nhưng mà vào lúc này, một tiếng nổ đùng đùng làm cho mặt đất chấn động. Một màn đêm u tối bao trùm cả căn phòng làm cho nó trở nên u ám rợn người.

Tiếp theo, một tràn tiếng cười ghê rợn khàn khàn như từ chín tầng địa ngục truyền thẳng vào trong tai của mỗi người ở đây.

Nghe được tiếng cười kia, hàng trăm người ở bên trong phòng đấu giá đều nổi cả gai óc. Nó như ăn sâu vào trong tâm thức của mỗi người mang đến nỗi sợ vô hình.

Sau khi tiếng nổ chấm dứt, cát bụi cũng đã lắng xuống. Nào còn có bàn đấu giá bên trên sân khấu, một cái lỗ hỏng to đùng đã xuất hiện ở đó. Đứng ở giữa cái hố là một người, mà không biết có nên gọi hắn là người không nữa. Hắn có thân hình cao gần hai mét, làn da màu trắng bệnh, mái tóc dài đến tận lưng quần. Hắn mặc trên người một cái khố bằng da hổ, bên hông đeo một cái đầu lâu nhỏ bằng trái chanh. Bên trên đầu lâu nhỏ có một viên ngọc màu xanh lam ở giữa trán.

Trên vai của hắn thì đeo lấy một thanh Cự Phủ (Rìu lớn). Cự phủ được đúc luyện từ huyền thiết trông rất nặng, cán búa bằng gỗ màu đen. Hai tay của hắn vô cùng lực lưỡng, ngón tay mọc ra cái móng vuốt sắc bén càng làm cho hắn trở nên khủng bố và đáng sợ.

Trên đầu hắn là một cái sừng dài và nhọn, gương mặt dữ tợn mọc đầy răng nanh sắc bén. Trên cổ của hắn đeo một sợi dây chuyền được làm bằng vô số hòn đá kì lạ được kết nối với nhau bằng một sợi gân của một con Giao Long.

Từng hơi thở của hắn mang theo năng lượng chết chóc màu đen xám. Khí tức trên người của hắn cũng đồng bộ với loại năng lượng này. Nếu lấy tiêu chí tu sĩ mà nói thì hắn đã ngang bằng với tu sĩ Nguyên Anh kì rồi.

Vừa xuất hiện ở bên ngoài, hắn còn chưa quen với không khí ở đây cho nên có chút choáng váng. Nhưng ngay sau đó đã thích nghi trở lại. Trên gương mặt đáng sợ có thêm một chút hưng phấn và khát máu.

-Thường Kiệt… Ta đã trở lại đây.

Những người bên dưới phòng đấu giá, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì đã bị nó dùng hai cánh tay to khoẻ của mình tóm lấy. Há cái miệng to lớn đầy răng nanh của mình ra cắn đứt đầu nạn nhân. Sau khi hấp thu hết máu huyết và linh hồn của họ thì nó ném phần còn lại qua một bên.

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi, hàng trăm người dùng tốc độ nhanh nhất của mình giẫm đạp lên nhau mà chạy.

Mặc dù vậy vẫn có những người tâm lý yếu ớt, đã ngã bẹp xuống đất chịu trận.

Không lôi kéo ba người còn lại, đập xuyên qua kết giới phòng đấu giá xông ra bên ngoài. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi nơi đây.

Cũng may là con quái vật chỉ kịp giết hơn hai mươi người thì đội hộ vệ của phòng đấu giá Nam Phương đã có mặt hỗ trợ giải cứu mọi người, phong toả hiện trường và ngăn cản bước tiến của hắn.

Mười vị cao thủ cảnh giới Hậu Thiên tương đương với Kim Đan kỳ mang theo mười món pháp khí vây quanh quái vật. Bọn họ đều mặc trang phục màu trắng đen của Phòng đấu giá Nam Phương. Một người trong đó hét to:

-Thập Phương Triệt Địa trận.

Mười người liên tục ấn thủ pháp, mỗi người một loại thủ ấn khác nhau tạo nên một trận phù văn khổng lồ bao lấy mười người một quái ở bên trong.

Quái vật gầm lên một tiếng sau đó cầm ra Cự Phủ liên tục đánh về phía các phương hướng khác nhau. Nhưng mà đều đánh vào khoảng không, mỗi khi Cự Phủ sắp đánh trúng một người thì người đó trở nên mờ ảo giống như ảo ảnh. Ngay sau đó lại trở lại trạn thái ban đầu.

Mà mười người lại liên tục dùng pháp khí của mình tấn công lên người quái vật phát ra tiếng nổ đùng đùng.

Thế nhưng con quái vật vẫn sừng sững như một toà núi không thể nào phá huỷ.

Cự Phủ liên tục quơ như không hề biết mệt mỏi là gì. Thế nhưng sắc mặt của hắn ngày càng trở nên dữ tợn. Cặp mắt màu đen dần dần chuyển sang màu đỏ. Hắn dùng chân giẫm mạnh xuống đất, miệng hét to “Vạn Tượng”.

Lấy chân của hắn làm trung tâm, toàn bộ xung quanh đó bán kính hơn hai mươi mét đều bị chấn động dữ dội, trên nền xi măng tạo thành những vết rạn nứt khổng lồ.

Mười người cao thủ Hậu Thiên cảnh giới bị dư chấn đánh văng. Chỉ có hai người đạt đến Hậu Thiên hậu kì mới đứng vững được.

Mà xui xẻo nhất lại chính là hai người bọn họ. Vì thừa dịp trận pháp bị phá, quái vật lao đến chém một rìu về phía hai người họ với tốc độ cực nhanh và tinh chuẩn.

Một cái đầu lâu lăng lông lốc ra xa. Quái vật đưa tay lên cách không thu lấy rồi cho vào miệng ăn mất. Cả linh hồn vừa thoát ra ngoài cũng bị thần hồn của hắn nuốt chửng.

Người có cảnh giới Hậu Thiên hậu kì tứ hai cũng không khá hơn. Mặc dù có pháp khi hộ thân ngăn cản một rìu kia, nhưng dư chấn cũng đánh cho hắn văng ra khỏi phòng đấu giá.

Tiếp sau đó là một màn đồ sát không thương tiếc diễn ra.

Hấp thu hết máu huyết và linh hồn của hơn ba mươi người. Tên quái vật không tiếp tục truy sát những người khác nữa. Bởi vì vừa mới thoát khỏi Tam Sinh Tháp, cảnh giới Nguyên Anh của hắn còn chưa khôi phục lại. Bây giờ hắn cần phải luyện hoá số máu huyết và linh hồn vừa thu thập để khôi phục lại cảnh giới của mình.

Xung quanh toà nhà đã được phong toả, nhưng mà không còn ai dám xông vào bên trong. Tất cả đều chăm chú chờ trận đấu của mười vị Hậu Thiên cao thủ và tên quái vật.

Không và mọi người cũng đang ngồi trên xe từ xa quan sát. Nếu như thấy tên quái vật kia xuất hiện thì sẽ lập tức bỏ chạy.

Sau vài phút đồng hồ đánh nhau thì có một cái xác từ bên trong bay ra làm cho mọi người hoảng sợ. Mặc dù vậy với cái tính nhiều chuyện trời cho của mình, người dân Việt Nam chỉ có càng tập trung lại quan sát và quay phim chứ không ai chịu rời đi.

Trên xe lúc này chỉ có năm người là Không, Vy, Liêm Tàn, Liên và Kiên ngồi ghế lái xe. Hai người bảo vệ khác của Vy được di chuyển qua ngồi chung xe với bảo vệ của Liêm Tàn. Không thấy cái xác người bay ra thì nó lập tức nhận ra đây là một trong hai người có cảnh giới Hậu Thiên hậu kì cao nhất trong đám người Phòng đấu giá Nam Phương. Nên nó lập tức nhìn Kiên nói:

-Anh Kiên. Mau chạy xa một chút.

Kiên còn chưa hiểu chuyện gì sảy ra cho nên hỏi lại vì sao. Nhưng mà không đợi Không trả lời Vy đã lập tức nói:

-Nghe lời anh Không chạy xa một chút đi.

Xe được chạy đi một đoạn xa hơn ba trăm mét, vừa đủ có thể quan sát toà nhà. Không nhìn Vy hỏi:

-Nhà của em người lợi hại nhất là cảnh giới gì?

Kiên hơi khó chịu nhìn Không, còn Vy có chút do dự nhưng vì tin nó nên kề sát tai nó nói nhỏ nói:

-Ông nội em cảnh giới Địa Tiên. Nhưng đang bị thương cho nên thực lực ra sao thì em cũng không rõ.

Không thở dài nói:

-Vừa nãy anh lén lút quan sát thấy được, tên quái vật đó đã là Địa Tiên. Mặc dù thực lực chưa khôi phục nhưng mà đám người Hậu Thiên kia lại không phải đối thủ của nó. Không biết có ai thu phục nó trước khi nó chạy ra bên ngoài giết người không nữa.

Nhưng vào lúc này, một đội cảnh sát cơ động chạy đến. Bọn họ sử dụng hàng rào để ngăn cách cả toà nhà. Mau chóng giải tán đám đông xung quanh. Bên trong họ còn có cao thủ trận pháp bày trận che mắt thế nhân bên ngoài. Làm cho bên ngoài không thể nào nhìn xuyên thấu vào bên trong được.

Sau đó, họ sử dụng vũ khí hạng nặng tấn công vào bên trong toà nhà. Số lượng bom, đạn cực lớn được tập trung vào mục tiêu là con quái vật kia.

Hắn đang ngồi luyện hoá máu huyết, linh hồn vừa thu được thì bị tấn công bất ngờ. Mặc dù nhanh chóng tránh thoát trung tâm vụ nổ, nhưng mà cũng bị trúng mảnh vỡ từ vụ nổ kia.

Trên cơ thể bị cắt ra những vết cắt nhỏ, có chất dịch màu đen từ bên trong chảy ra, trông rất là tởm lợm.

Sau đó, hàng loạt đợt tấn công dồn dập bắn vào trên người hắn làm cho hắn chật vật đỡ đòn.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.