Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại Gia Cát Uyên 8

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Sau khi cơm no rượu say, Bạch Hàng Sơ ngồi trên chủ tọa bưng ly rượu, kèm mấy phần kích động nói gì đó, nhưng Bạch Linh Miểu không hiểu.

Lúc này, nàng tập trung chú ý đến mấy viên kẹo trong lòng mình, đang nghĩ một ngày ăn một viên, còn có thể ăn được tám ngày, nàng liền giống như ăn mật ngọt.

“Không đúng, còn phải chia cho những người khác nữa, có đồ ngon mà không chia sẻ, vậy thì mình làm đàn chị thế nào được.”

Trong khi Bạch Linh Miểu còn đang suy nghĩ phân chia kẹo, bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Tỷ à, tỷ còn kẹo không? Ta ăn hết rồi.”

Nhìn thấy em trai mình đứng bên cạnh mut tay, Bạch Linh Miểu gật đầu, kẹo mở áo định lấy kẹo.

Nhưng khi nhìn thấy kẹo bên trong bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy một vũng, nước mắt không nhịn được trào ra khỏi khoang mắt của nàng.

“Ây a ây a, ai ức hiếp cô bé con của chúng ta?”

Bạch Hàng Sơ đỏ cả mũi bưng ly rượu đi đến, ôm lấy Bạch Linh Miểu thơm mạnh một cái.

“Ông nội, kẹo tan chảy rồi.”

Bạch Linh Miểu mím môi tủi thân nói.

“Ha ha ha, ta còn tưởng có chuyện gì, không sao không sao, tan rồi cũng có thể ăn.”

Bạch Hàng Sơ đưa ngón tay quấn lấy kẹo chảy mềm nhét vào trong miệng Bạch Linh Miểu.

Bạch Linh Miểu học theo dùng ngón tay quấn lấy kẹo tan mềm nhét vào miệng em trai mình.

“Cháu gái à, đừng tin những lời người bán hàng rong đó nói, đều là giả đấy.”

Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu lập tức tròn xoe mắt nhìn sang ông nội của mình.

“Ông nội, thế sự thực là gì ạ?”

“Ha ha ha, muốn nghe ông nội kể chuyện hả? Được! Gọi hết đám trẻ con lại đây.”

Đợi khi đám trẻ con trong thôn đến đông đủ, Bạch Hàng Sơ bắt đầu kể chuyện, tất cả những chuyện kỳ lạ cổ quái được kể từ miệng hắn, bọn trẻ con nghe mà vô cùng kinh hãi hiếu kỳ.

Bạch Linh Miểu ngồi trong lòng ông nội, sùng bái nhìn hắn, ông nội mình thật lợi hại, mỗi lần kể đều có thể kể những chuyện khác nhau.

Dựa vào trong lòng người thân yêu quý nhất, nghe câu chuyện quỷ quái mới mẻ bên tai, miệng ăn kẹo ngọt ngào, cha mẹ cũng trở về, Bạch Linh Miểu cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất trong đời.

Hôm này là sinh nhật của Bạch Linh Miểu, chúng ta cùng chúc Miểu Miểu sinh nhật vui vẻ!

Thuyền mộc cũ như cây kéo, cắt lướt mặt nước xanh bích như trong tranh.

Thấy sắp đến điểm đến, Gia Cát Uyên ngồi trong thuyền lập tức không kiềm chế được sự hiếu kỳ và mong đợi trong lòng, vác sọt sách chạy đến đầu thuyền trông ngóng về phía trước.

“Cậu thiếu niên, đứng vững đấy, nếu ngươi ngã xuống, ta còn phải nhảy xuống sông vớt ngươi lên.”

Chủ thuyền đang cầm mái chèo cười lớn ha ha nói.

“Ông lão, vẫn chưa đến sao?”

Gia Cát Uyên không đợi được hỏi.

“Đừng vội, còn chưa đến nửa canh giờ nữa là đến Bạch Hạ Thành rồi, qua khúc quanh trước mặt là có thể nhìn thấy, bánh tôm của Bạch Hạ Thành ngon tuyệt đỉnh, nhưng giữa xuân mới có loại tôm đó, ngươi đến vào lúc này sợ là không có phúc được ăn rồi.”

Gia Cát Uyên đứng ở đầu thuyền nghe thấy còn nửa canh giờ nữa, lập tức tiếc nuối ngồi xuống đầu thuyền, mũi giày màu trắng dí trên mặt nước, vạch ra một đường.

Hắn giơ hai tay vươn vai.

“Ha ha, không sao, tiểu sinh ta đến Bạch Hạ xin học, chắc chắn năm sau có thể ăn được.”

“Xin học? Đến Bạch Hạ Thành xin học? Chẳng lẽ là Minh Luân Đường?”

Ông lão tỏ vẻ mặt kinh ngạc.

Gia Cát Uyên nghe thấy lời này, lập tức gật đầu:

“Ừm! Là Minh Luân Đường, gia sư đã nói là tiền bối Vương Trường Tự của Minh Luân Đường.”

“Ầy ầy, quá giỏi, thật quá giỏi, khà khà.”

Nghe thấy ý khen trong lời, Gia Cát Uyên cười chắp tay với ông lão:

“Ngươi quá khen rồi, dám hỏi Minh Luân Đường rất nổi tiếng ở Bạch Hạ Thành sao?”

Ông lão lập tức trừng mắt:

“Trơi ơi, đâu chỉ nổi tiếng ở Bạch Hạ Thành, mà còn nổi tiếng khắp cả Đại Tề, ngươi có thể được vào, mà không biết Minh Luân Đường là nơi nào ư?”

“Ấy.”

Gia Cát Uyên hơi lung túng không biết trả lời thế nào, hắn cũng không thể nói mình vừa từ trong núi ra chứ.

Nhưng ông lão cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu giải thích với Gia Cát Uyên.

“Minh Luân Đường là nơi có học vấn cao, chỉ cần có thể vào được Minh Luân Đường, cũng không cần thi trạng nguyên, ra ngoài có thể trực tiếp làm quan!”

“Nhưng ta nghe nói, rất nhiều người vào Minh Luân Đường thì không muốn ra làm quan nữa, chỉ có một số ít người mới ra làm quan.”

“Ồ? Dám hỏi ông lão, những người khác không vào triều ở lại Minh Luân Đường làm gì?”

Gia Cát Uyên không khỏi hiếu kỳ về nơi mà gia sư của mình giới thiệu.

“Làm học vấn!”

Ông lão tỏ vẻ mặt tự hào nói.

“Làm học vấn? Dám hỏi là làm học vấn gì?”

Lời này của Gia Cát Uyên lập tức đã làm khó ông lão.

“Làm sao ta biết được, ta cũng không phải người đọc sách, ngươi xem phía trước là Bạch Hạ Thành rồi, ngươi đến Minh Luân Đường, thì hỏi người ở đó đi.”

Gia Cát Uyên vừa quay đầu thì phát hiện một tòa thành cổ vĩ đại hoành tráng dần dần hiện ra dưới sự ngăn che của vách núi dựng đứng.

Bến tàu lọt vào mắt đầu tiền, các loại thuyền chở hàng chở người chen chúc trong bến tàu khó mà nhúc nhích, tiếng hô quát inh ỏi.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Quỷ Dị (Bản dịch) của Hỗ Vĩ Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.