Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 73: Tỉnh lại (3)

Phiên bản Dịch · 3986 chữ

Dịch giả: Côn Bằng

—————————

Nếu như đám người Kim Thanh Hàn cảm thấy kinh hãi đến mức không thể tưởng tượng nổi sau khi phát hiện diện mạo thật sự của Tứ Hào là Vương Thanh Tuấn thì lúc này, sau khi phát hiện diện mạo thật sự của Thất Hào là Bạch Thanh Phúc, đám người Kim Thanh Hàn lại cảm thấy hư ảo như mộng, không chân thực.

Vương Thanh Tuấn luôn đem đến cho người khác một cảm giác thần bí khó lường, để cho người khác không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn. Mà bình thường hắn cũng không nói chuyện với ai, hơn nữa, trên mặt hắn lúc nào cũng mang vẻ âm trầm, rất giống với nhân vật phản diện trong truyền thuyết. Cho nên nếu nói hắn là nội gián mà Trương Hư Thánh an bài ở Cửu Hoa sơn thì đám người Kim Thanh Hàn cũng còn có thể tiếp nhận được.

Nhưng Bạch Thanh Phúc lại khác với Vương Thanh Tuấn. Ở bên trong Cửu Hoa sơn, hắn là một người hiền lành cởi mở, có rất nhiều bạn hữu, tính cách cũng tốt hơn nhiều so với Vương Thanh Tuấn. Nhất là bốn người KIm Thanh Hàn, trước kia, dù ít hay nhiều thì họ cũng đều nhận được sự giúp đỡ từ hắn. Mặc dù trong lúc bình thường, Bạch Thanh Phúc cũng lờ mờ để cho mọi người cảm thấy một chút huyền bí, nhưng dưới nụ cười hiền lành vô hại của hắn, bất kể như nào cũng không khiến cho người khác sinh ra một chút nghi ngờ.

Chỉ là, bây giờ, sau Vương Thanh Tuấn, mọi người lại phát hiện Bạch Thanh Phúc lại cũng là một trong những nội gián mà Trương Hư Thánh an bài ở Cửu Hoa sơn. Trong lòng họ cảm thấy khiếp sợ đến mức không thể nói được, họ còn sinh ra một cảm giác mọi việc trước mặt đều là mơ không phải thực.

"Bạch sư thúc, người cũng là nội gián của Trương Hư Thánh?"

Rốt cuộc, Lý Vũ Hàn cũng phản ứng lại. Sau khi ngưng thần quan sát Bạch Thanh Phúc một hồi lâu, hắn không thể tưởng tượng nổi mà hỏi lại.

Nét cười khổ ở khóe miệng Bạch Thanh Phúc càng nồng đậm hơn, hắn há miệng, dường như muốn giải thích cái gì đó, nhưng cuối cùng, lời hắn nói ra được là: "Như sư tổ của các ngươi, Cửu Hoa môn thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải cũng có thể hợp tác với Trương Hư Thánh, thì tại sao ta đây không thể trở thành Cửu Hoa nội ứng?"

Nghe được lời nói của Bạch Thanh Phúc, Lý Vũ Hàn hơi sững sờ, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải phản bác lại thế nào.

Mà Thịnh Vũ Sơn lại hừ lạnh, nói: "Chẳng qua, sư tổ là bị Trương Hư Thánh tạm thời lợi dụng. Với lại trong lúc hợp tác với Trương Hư Thánh, ta nghĩ rằng sư tổ lúc nào cũng đề phòng với thủ đoạn của hắn. Mà ngươi tuy là Cửu Hoa đệ tử, nhưng lại một lòng một dạ nghe theo Trương Hư Thánh, giúp hắn thực hiện ý đồ hủy diệt Cửu Hoa môn, không khác gì tay sai của hắn!"

Sau khi trải qua một phen đối thoại, dường như trong lòng Bạch Thanh Phúc đã trở nên bình tĩnh lại, hắn lạnh nhạt đáp: "Phản bội chính là phản bội. Chu Hoa Hải đã phản bội, ta cũng vậy. Làm gì có phân chia phản bội tốt cùng phản bội xấu?"

Lữ Thanh Thượng hừ lạnh quát: "Bạch Thanh Phúc!!! Ngươi không chỉ phản bội Cửu Hoa sơn mà ngay cả sư phụ của mình cũng không nhận sao? Bất kể như thế nào, Chu hộ pháp cũng là sư phụ của ngươi, làm sao ngươi có thể gọi thẳng tục danh của hắn như vậy?"

Trong mắt Bạch Thanh Phúc lóe lên một tia trào phúng, hắn đáp: "Sư phụ? Cả đời này Chu Hoa Hải chưa từng thu một đệ tử chân chính. Chẳng hạn như ta, mặc dù ở bề ngoài ta là đệ tử của Chu Hoa Hải nhưng trên thực tế, ở tám mươi năm về trước, sau khi Chu Hoa Hải xác định hợp tác cùng với chủ nhân, ta liền biến thành một con cờ, bị chủ nhân cắm ở bên người Chu Hoa Hải."

Nói tới chỗ này, Bạch Thanh Phúc hơi dừng lại một chút, sau đó hắn nói tiếp: "Cho nên các ngươi biết không? Ta không giống với những người từ nhỏ đã lớn lên ở Cửu Hoa sơn như các ngươi, bắt đầu từ giờ khắc ta tới Cửu Hoa sơn, ta đã trở thành một con cờ tùy thời có thể bị vứt bỏ. Nhưng trong lúc mấu chốt, ta lại là một con cờ có thể cho Cửu Hoa sơn một kích trí mạng. Cho nên hết thảy mọi việc ta làm đều không thể gọi là phản bội Cửu Hoa môn, chẳng qua là thuộc hạ của ai thì nghe theo chủ người đó thôi."

Sau khi nghe được lời nói của Bạch Thanh Phúc, Lý Vũ Hàn liếc mắt nhìn Bạch Thanh Phúc một cái thật sâu, hắn khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ở trong lòng của ta, ngươi vẫn luôn là một vị sư thúc không biết trên biết dưới, luôn theo chúng ta. Cho tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có một ngày phải đoạn tuyệt quan hệ như thế này. Nhưng ngươi nói không sai, ai thì vì chủ người đó thôi. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên ở Cửu Hoa sơn, phần lớn thời gian cả đời chúng ta cũng ở Cửu Hoa sơn, giống như ngươi trung thành với chủ nhân ngươi như thế, chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không để mặc cho ngươi làm tổn hại Cửu Hoa sơn."

Trông thấy biểu cảm của Lý Vũ Hàn, trên mặt Bạch Thanh Phúc thoáng lộ ra một tia thương hại, dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được. Thế nhưng, hắn lại thản nhiên nói: "Đáng tiếc, lần này chủ nhân tự mình ra lệnh, cho nên ta phải giết chết các ngươi, nếu như ta không hoàn thành được, như vậy ba người chúng ta đều phải bị xui xẻo rồi. Không phải vừa nãy các người có một vài vấn đề muốn hỏi Tứ Hào sao? Bây giờ hãy mau hỏi đi, nể tình đã từng làm bạn, ta sẽ không cho các ngươi chết một cách mơ hồ."

Kim Thanh hừ lạnh một tiếng. Hiển nhiên hắn khinh thường sự cuồng ngạo của Bạch Thanh Phúc. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc, mục đích của Vương Thanh Tuấn khi cùng chúng ta đến Hoàn đảo tham gia cuộc tỉ thí là gì? Hơn nữa không phải là hắn đã bị nổ chết sao, làm thế nào mà hắn có thể xuất ở đây? Hay là, người bị nổ chết ở bên trên Hoàn đảo chỉ là một thế thân?"

Sau khi nghe được câu hỏi của Kim Thanh Hàn, vẻ cười khổ trên mặt Bạch Thanh Phúc dường như lại nhiều thêm ba phần. Sau một hồi lâu, hắn mới chậm rãi đáp: "Cùng tham gia tân nhân tỉ thí với các ngươi trên Hoàn đảo không phải Vương Thanh Tuấn, mà là ta."

"Cái gì" nghe được lời nói của Bạch Thanh Phúc, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đều không thể tin tưởng nổi mà hỏi lại.

Lữ Thanh Thượng quả quyết nói: "Không thể nào! Rõ ràng Vương Thanh Tuấn mới là người theo chúng ta đồng thời tham gia tân nhân tỉ thí trên Hoàn đảo. Nếu như các ngươi giở trò thay đổi diện mạo thì cũng không thể lừa gạt chúng ta quá lâu được!"

Kim Thanh Hàn vừa định tiếp lời phản bác thì bỗng, hắn lại đột nhiên sững sờ. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, Bạch Thanh Phúc mà mình quen biết cùng với Vương Thanh Tuấn ở trên Hoàn đảo lại có giọng điệu nói chuyện giống nhau, thậm chí thần thái cũng hoàn toàn tương tự. Ở trên Hoàn đảo, hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ nhưng lại chưa kịp ngẫm nghĩ. Nhưng bây giờ, sau khi nghĩ lại, ngoại trừ diện mạo cùng vóc người và hơi ít nói chuyện ra, chẳng phải Vương Thanh Tuấn ở trên Hoàn đảo cùng với Bạch Thanh Phúc không có bao nhiêu khác nhau ư?"

Thấy Lữ Thanh Thượng có vẻ không tin, Bạch Thanh Phúc liền giải thích: "Trình độ hiểu rõ đối với thân thể con người của chủ nhân có thể nói là đệ nhất thiên hạ. Người có thể cải biến diện mạo, vóc người dễ như trở bàn tay, hơn nữa, người còn có rất nhiều thủ đoạn. Mặc dù qua nhiều năm như vậy nhưng ta cũng mới học được một phần vạn thủ đoạn của chủ nhân thôi. Nhưng nếu muốn cải biến một chút diện mạo thì đối với ta lại dễ như trở bàn tay vậy."

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy, đột nhiên thân thể của Bach Tahnh Phúc bắt đầu rung động quái dị mà lại mãnh liệt. Trong lúc rung động, vóc người của hắn ngày càng trở nên gầy gò, da thịt cũng bắt đầu có chút ngăm đen, còn hình dáng khuôn mặt hắn thì đại biến, cũng không lâu lắm, diện mạo của hắn dĩ nhiên lại trở nên giống hệt Vương Thanh Tuấn.

"Cái gì!?"

Mặc dù những ngày này mọi người đều đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ nhưng sau khi thấy một màn trước mắt, họ lại bắt đầu giống như cũ, cảm thấy không thể tượng tượng nổi.

Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi mà nhìn Vương Thanh Tuấn sau lưng Bạch Thanh Phúc một chút. Vừa cẩn thận so sánh với Bạch Thanh Phúc đã biến thành Vương Thanh Tuấn, mọi người lại phát hiện mặc dù hai người nhìn đại khái giống nhau nhưng nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện được người phía trước mập hơn người phía sau một chút, mặt mũi cũng cục mịch hơn một ít. Chỉ là, nếu như không phải là người cực kỳ hiểu rõ Vương Thanh Tuấn, thì chỉ cần hai người không đồng thời xuất hiện, sẽ khó ai có thể phát hiện ra điểm khác biệt được.

Bởi Vương Thanh Tuấn rất ít khi cùng người khác tiếp xúc nên các đệ tử của Cửu Hoa môn đều rất ít chú ý đến hắn, càng không thể nào hiểu rõ hắn. Cho dù là đám Từ Thanh Phàm thì cũng như vậy. Kết quả là Bạch Thanh Phúc ở chung với mọi người trong ba ngày mà cũng không có phát hiện điều gì không ổn.

Nhưng điều khiến cho đám Kim Thanh Hàn kinh ngạc là khi Bạch Thanh Phúc đang biến hóa, trên người hắn lại không có toát ra lấy một tia linh khí, cứ như biến đổi hình dáng là một trong những năng lực của hắn vậy.

"Không cần kinh ngạc, trên thế giới này cũng không chỉ có đạo pháp. Chỉ cần ngươi có thể không chế xương cốt cùng bắp thịt của mình một cách thuần thục thì như vậy, ngươi cũng có thể tự do biến đổi tướng mạo."

Thấy vẻ kinh dị trong mắt mọi người, Bạch Thanh Phúc liền nhẹ nhàng giải thích.

"Nói như vậy, ngươi thật sự là người đã cùng chúng ta đi tới Hoàn đảo để tham gia tân nhân tỉ thí ư? Mục đích của ngươi khi đi theo chúng ta đến Hoàn đảo là gì? Sau lần nổ mạnh đó, ngươi không chết sao?" Kim Thanh Hàn cau mày hỏi.

"Mục đích của ta khi đi cùng các ngươi đến Hoàn đảo đương nhiên là để giám sát các ngươi, đề phòng hành tung của các ngươi mâu thuẫn với kế hoạch của chủ nhân. Hơn nữa, lúc cần thiết ta còn có thể bảo vệ các ngươi, hoặc có thể làm cho các ngươi biến mất." Bạch Thanh Phúc chậm rãi giải thích: "Về phần trận nổ mạnh kia, bị nổ vỡ chẳng qua chỉ là một thân thể của ta thôi. Kể từ khi dung hợp với Cửu Thân xà, ta cũng không thiếu thân thể nữa rồi."

Nói tới chỗ này, Bạch Thanh Phúc thở dài một cách cô đơn.

Lữ Thanh Thượng lại cau mày hỏi: "Nếu chỉ vì như thế, tại sao ngươi lại cần phải biến thành Vương Thanh Tuấn tới giám sát chúng ta? Chính Vương Thanh Tuấn tự mình tham dự không phải là càng tốt sao?

Trên mặt của Bạch Thanh Phúc mang theo một tia tự giễu, hắn nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Kể từ khi ta dung hợp với Cửu Thân xà, ta cũng không thiếu thân thể nữa rồi. Sau khi có nhiều thân thể, ngoại trừ có thể ở dưới mắt các ngươi liên lạc với bên ngoài, ta còn có thể chết thay. Ví dụ như tàn chi mà các ngươi phát hiện sau trận nổ mạnh, còn có thi thể của Vương Thanh Tuấn do Tố Nữ cung giết chết cũng là như thế."

Đúng lúc này, đột nhiên Vương Thanh Tuấn lại cau mày quát lên: "Thất Hào! Đừng có nhiều lời cùng bọn họ nữa! Chủ nhân đang ở phía trên quan sát, nếu như ngươi còn trì hoãn thêm nữa thì sẽ xảy ra phiền toái."

Nghe được tiếng hò hét của Vương Thanh Tuấn, cơ thể Bạch Thanh Phúc hơi rung một cái. Hắn khẽ thở dài một hơi rồi nói với đám Kim Thanh Hàn: "Chắc bây giờ các ngươi cũng không còn nghi vấn gì nữa chứ? Như vậy, ta cũng nên xuất thủ. Từ khi bắt đầu cuộc chiến đấu cho đến bây giờ, thời gian đã bị trễ nãi rất nhiều rồi."

Đang lúc nói chuyện, trên người Bạch Thanh Phúc lại một lần nữa mọc ra thanh lân. Đôi mắt vốn đang híp lại nay cũng biến trở lại thành xà nhãn, vóc người của hắn cũng tùy theo đó mà trở nên to ra. Ngay sau khi Bạch Thanh Phúc nói xong lời, thân thể của hắn cũng đã biến trở lại thành bộ dạng xà nhân như ban đầu.

Thấy biến hóa của Bạch Thanh Phúc, vẻ mặt của bốn người Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn cũng trở nên nghiêm túc lại, vội vàng rối rít đề phòng, ngũ sắc quang mang không ngừng lóe lên từ trên người họ.

Nhưng ngay khi bầu không khí giữa năm người trở nên khẩn trương, thì Bạch Thanh Phúc lại dường như vẫn không hề hay biết, hình như hắn đang lầm bầm lầu bầu mà lại như đang bày tỏ với bốn người trước mắt mình. Hắn cúi đầu xuống, thấp giọng chậm rãi nói.

"Các ngươi biết không? Kể từ khi ta có ký ức, ta đã sống bên trong một vùng không gian tăm tối. Mỗi ngày ta đều ngủ mê mệt ở đó, khi tỉnh lại, trước mắt ta vẫn là một không gian tăm tối, không có một bóng người. Mặc dù lúc đó ta cảm thấy mảnh bóng tối trước mặt rất nhàm chán nhưng từ khi ta có ký ức, ngoài ta ra, bóng tối chính là thứ duy nhất ở đó, cho nên ta vốn không có hy vọng được nhìn thấy ánh sáng. Trên thực tế, vào lúc đó, ta vốn không hề biết thế gian còn có thứ gọi là ánh sáng."

"Có những lúc sau khi tỉnh lại, ta sẽ thấy chủ nhân của ta cùng trợ thủ của hắn làm thí nghiệm trên người ta. Bọn hắn dùng những thanh đao cắt thân thể ta ra, rồi cho vào thân thể ta đồ vật này đồ vật nọ. Mặc dù lúc đó ta rất đau đớn nhưng ta cũng rất vui vẻ. Bởi vì chỉ có khi đó, ta mới có thể cảm thấy được, trên thế gian này, ngoài trừ bóng tối và ta ra còn có những vật khác. Mà cứ như vậy, ta đã ngây người không động đậy ở trong mảnh bóng tối này rất nhiều năm."

"Sau đó, dường như bởi vì thí nghiệm cuối cùng cũng thành công nên ta cũng bắt đầu có thể đi lại tự do ở bên trong mảnh bóng tối này. Trải qua quá trình mày mò, cuối cùng ta cũng phát hiện mình bị giam ở bên trong một nơi tăm tối. Ở bên ngoài nơi tăm tối này, dường như còn có vô số sơn động khác, bên trong mỗi sơn động đều có một sinh vật bị cải tạo như ta. Hoặc là con người, hoặc là yêu thú. Có thực lực rất mạnh, có thể giết ta trong nháy mắt những cũng có thực lực rất yếu, có thể bị ta giết chết trong nháy mắt. Nhưng bất kể là sinh vật gì thì chúng cũng đều im lặng. Mặc cho ta hò hét, muốn để cho bọn họ nói chuyện cùng ta, nhưng bọn họ đều không để ý tới, vẫn lặng im như trước. Dường như, sự im lặng và tăm tối đã hòa lẫn vào nhau, tất cả đều lộ ra vẻ tuyệt vọng."

"Về sau nữa, ta phát hiện bên cạnh sơn động ta có hai cái sơn động khác, trong đó có hai người có khí tức tương đồng với ta, ta đã cố gắng thử nói chuyện với họ. Nhưng vẫn như trước như thế, ta căn bản không thành công được. Sau đó, ba người chúng ta bị mang tới một nơi càng tối tăm hơn, cùng ở chung một chỗ với vô số sinh vật đã bị cải tạo. Ở nơi đó, chúng ta học tập đạo pháp, kỹ xảo đánh nhau, cùng với làm thế nào để sử dụng dị năng được ẩn giấu trong thân thể mình. Hơn nữa cũng vào lúc đó, sau khi ta không ngừng thử bắt chuyện, hoặc bởi vì khí tực tương đồng, hai người bọn họ cuối cũng cũng chịu nói chuyện với ta.

"Sau đó, lại không biết qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc ba người chúng ta cũng có thể sử dụng năng lực và lực lượng của mình. Mà cũng vào lúc đó, chủ nhân lại biến ba người chúng ta thành ba tiểu hài tử, đưa đến Cửu Hoa sơn làm nội gián cho hắn, vì hắn mà quan sát hết thảy biến hóa của Cửu Hoa sơn."

"Trong giây phút khi bị bỏ lại tại Cửu Hoa sơn, ta đã sợ ngây người. Đó là lần đầu tiên mà ta thấy ánh mặt trời. Cảm giác giống như người bộ hành trong sa mạc ba ngày cuối cùng cũng gặp được dòng nước vậy. Ở trong nháy mắt khi thấy được ánh mặt trời, ta chỉ nhớ rõ khi đó ta đã cố gắng mở rộng thân thể mình, làm hết khả năng mà cảm thụ ánh mặt trời mà trước kia ta chưa bao giờ cảm thụ. Vào lúc đó, ta phảng phát như đã chắc chắn, nếu như so sánh với mảnh bóng tối vô tận để người khác chán ghét kia, thì ta chắc chắn sẽ chọn lấy thế giới có ánh mặt trời này."

"Ta không biết hai người khác nghĩ như thế nào. So sánh với mảnh nhỏ bỏng tối mà ta từng ở lại, ta lại càng thích Cửu Hoa sơn hơn. Nơi đây, ban ngày lúc nào cũng có ánh nắng mặt trời. Cho dù đêm tối cũng có ánh trăng, có chim hót, có hương hoa, còn có vô số người bầu bạn nói chuyện phiếm cùng. Mọi thứ đều tốt đẹp như thế. Nếu như có thể, ta thực rất muốn ở lại Cửu Hoa sơn."

Nói tới chỗ này, Bạch Thanh Phúc bỗng nhiên lại trầm mặc. Sau một hồi lâu, cuối cùng hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn bốn người trước mắt mình một cách chăm chú, trong mắt hắn có một tia sát ý lóe lên, hắn nói với giọng càng chậm chập nhẹ nhàng hơn: "Đáng tiếc, cuối cùng, chủ nhân vẫn không đợi kịp mà động thủ với Cửu Hoa sơn. Ở dưới toan tính của chủ nhân, sẽ không có cái gì có thể sống sót ở Cửu Hoa sơn. Thật ra thì ta rất yêu mến các người, sống chung cùng một chỗ với các ngươi làm ta cảm thấy rất vui vẻ. Nhất là đoạn thời gian ở Hoàn đảo, ta đã trải nghiệm cảm giác có thể giao phó phía sau lưng mình cho đồng bạn mà ta chưa từng cảm thụ qua. Nhưng thật sự không còn cách nào, ngay một khắc khi ta bị cải tạo ở trong mảnh bóng tối kia, chúng ta liền đã định trước là địch nhân. Cho nên sau khi chủ nhân ra lệnh, ta cũng chỉ có thể tự tay giết chết các ngươi. Nếu không, không chỉ có mình ta mà cả Tứ Hào cùng Tam Thập Tam Hào cũng sẽ bị liên lụy."

Vừa nói, mấy vết bướu trên thân thể Bạch Thanh Phúc bỗng chậm rãi phồng lên. Sau không lâu lắm, chúng cũng đã che lấp hoàn toàn thân thể Bạch Thanh Phúc. Từ xa xa nhìn lại, giống như từ trên cơ thể Bạch Thanh Phúc bỗng xuất hiện mấy cái túi khổng lồ, trông rất quái dị.

Ngay khi mọi người tại Cửu Hoa sơn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn biến hóa trên người Bạch Thanh Phúc, bỗng một tiếng nổ mạnh vang lên. Những vết bướu kia chợt nổ tung, sau khi nổ tung, từ chỗ chúng toát ra một đám huyết vụ nồng đậm, chậm rãi vây lại thân ảnh của Bạch Thanh Phúc, làm cho người ta không thể thấy rõ tình hình bên trong.

Sau một hồi lâu, tình cảnh được che giấu ở bên trong huyết vụ cuối cùng cũng bại lộ ở trước mặt mọi người.

Đám Kim Thanh Hàn kinh hãi phát hiện, tại vị trí đứng ban đầu của Bạch Thanh Phúc, lúc này lại có bảy cái xà nhân giống như hắn, đang đứng lập thành "Thất Tinh trận", lạnh lùng nhìn chăm chú mọi người.

"Các ngươi nhận mệnh đi!"

Trong thanh âm bao hàm tiếng thở dài, chỉ là đó là do bảy tên xà nhân cùng vang lên. Thanh âm, giọng điệu, tốc độ nói giống nhau, khi nghe làm cho người ta cảm thấy quỷ dị nên cũng không nghe ra được tiếng thở dài trong đó.

Mà ngay khi thanh âm của bảy tên xà nhân hạ xuống, giống như là để đáp trả lại, sau lưng bốn người KIm Thanh Hàn đột nhiên toát ra hai luồng lửa, trong ngọn lửa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Phượng hót truyền ra.

Thấy vậy, thân thể đám người Kim Thanh Hàn không nhịn được rung lên một cái, tất cả đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn. Họ lại kinh ngạc phát hiện, vị trí mà hai ngọn lửa kia bốc lên, chính là chỗ mà hai người Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm đang một nằm một ngồi.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch) của Trùng Trĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.