Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3709 chữ

Cô thật sự quá mệt mỏi , cất di động dính lên gối đầu giây tiếp theo liền phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Trấn nhỏ thời gian làm việc và nghỉ ngơi cùng thành phố lớn bất đồng. Ở trong thành thị, bảy tám giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu, nhưng ở trấn cổ Mộ Nguyên , bảy tám giờ đầu đường đã không còn bóng dáng người.

Con đường lát gạch bên bờ sông được nước mưa cọ rửa tí tách tí tách, trầm tích, bùn, phù sa theo nước mưa chảy vào sông. Mưa to như lễ rửa tội, trước cửa hàng đèn đường bỗng nhiên chớp tắt, giãy giụa lóe lên vài cái, rồi hoàn toàn tắt.

Trong phòng, từ lúc bừng tỉnh sau khi ngủ mơ cả người Thẩm Như Như run rẩy một chút. Cô duỗi tay sờ tìm di động mở ra xem, mới ngủ hai giờ. Cô trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ, bên tai đột nhiên vang lên một trận âm thanh “Lộc cộc lộc cộc” , như là có thứ gì trên sàn nhà chậm rãi lăn lộn.

Thẩm Như Như ngồi dậy một lát im lặng nghe, xác định âm thanh này truyền đến từ phòng khách bên ngoài.

Sẽ không xui xẻo như vậy đi, vừa mới chuyển đến đã gặp trộm ?! Thẩm Như Như có điểm lúng túng, cô lập tức chui vào trong chăn, gọi điện thoại báo nguy, sau khi thuyết minh tình huống cảnh sát dặn cô ở trong phòng khóa kỹ cửa đừng làm hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ lập tức đến.

Thẩm Như Như cúp điện thoại, tay chân nhẹ nhàng bò dậy cầm túi xách lấy ra bình xịt hơi cay thật cẩn thận trốn đến phía sau cửa chờ đợi.

Ngoài cửa im ắng, âm thanh lộc cộc biến mất, Thẩm Như Như nín thở yên lặng nghe hơn mười phút, không có bất luận động tĩnh gì, cô nhịn không được hoài nghi vừa rồi có phải hay không chính mình sinh ra ảo giác. Bàn tay cô đặt lên khoá cửa, đang muốn mở cửa đi ra ngoài tình huống như thế nào, âm thanh kia lại vang lên!

“Lộc cộc lộc cộc ——”

Thẩm Như Như đột nhiên thu hồi tay, cả người dán vào tường bất động.

Dưới loại tình huống này mà chờ đợi thì một phút như là một năm, hai mươi phút sau, cảnh sát rốt cuộc phá vỡ cửa lớn xông vào.

“Cô gái, trong nhà có đồ vật nào bị mất không?” Cảnh sát vào cửa tìm tòi một lần, không phát hiện bóng dáng tên ăn trộm.

Đồ vật quý trọng Thẩm Như Như đều đặt ở trong phòng ngủ , phòng khách trừ bỏ thêm vật trang trí đơn giản, cái gì cũng đều không có, phòng bếp thì càng đừng nói tới, dụng cụ bếp mới cô đặt mua còn chưa có đến. Cô nhìn lướt qua bài trí trong phòng khách, “Không thiếu đồ vật gì.”

Cảnh sát nói: “ Có thể là cô nghe lầm, trấn Mộ Nguyên đã hơn hai mươi năm không có vụ án ăn cắp, người dân chúng tôi nơi này chất phác, trị an thực không tồi.”

Thẩm Như Như khẳng định chính mình không có nghe lầm, nhưng trong nhà xác thật không có mất đồ vật.

Trước khi rời đi cảnh sát dặn dò cô : “ thời điểm phá cửa tiến vào làm khoá cửa lớn hỏng rồi cô nếu sợ hãi thì lấy ngăn tủ gì đó chắn lại, ngày mai tôi giúp cô liên hệ thợ khóa đem đổi khoá mới.”

Sau khi cảnh sát rời đi, Thẩm Như Như đem ngăn tủ gỗ của cửa hàng đẩy đến chặn cửa lại, đi xuyên qua sân sau trở lại phòng, bên tai lại vang lên âm thanh quỷ dị “Lộc cộc” kia. Xác định trong phòng không có ăn trộm, lá gan cô lập tức liền lớn hơn, vòng quanh trong phòng khách tìm một vòng, rốt cuộc ở phía sau góc bồn hoa phát hiện ra đầu sỏ gây tội.

Chỉ thấy pho tượng Vô Lượng Tổ Sư gia lẳng lặng nằm ở phía sau bồn hoa.

Tổ sư gia nhìn chính diện uy vũ bất phàm, mắt hổ trợn lên, không giận tự uy. Thẩm Như Như sửng sốt một chút vội nhấc bồn hoa ra đem tượng Tổ sư gia lấy tới, cô nhìn kỹ đây không phải là tượng thần lúc trước cô đem đặt vào điện thờ kia rồi sao?

Thật là thấy quỷ.

Thẩm Như Như cảm thấy có điểm tà môn, trong nhà chỉ có một người là cô, tượng Tổ sư gia như thế nào lại xuống dưới? Chẳng lẽ trên đời thực sự có thần linh?

Thẩm Như Như ôm tâm tư kính sợ đem tượng thần đưa trở về căn phòng lầu hai , điện thờ bên trong quả nhiên không có tượng tổ sư gia. Cô đem tượng thần lại một lần nữa bỏ vào trong điện thờ đứng quan sát một lát, không cân nhắc ra cái gì. Cô không phải là sợ, tục ngữ nói không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, cô chỉ là muốn biết, vì sao pho tượng Tổ sư gia lại xuất hiện ở lầu một.

Thẩm Như Như đi được vài bước, lại lần nữa bị tro bụi bay lên làm cô sặc sụa. Cô che lại mũi miệng đồng thời trong đầu linh quang chợt lóe, chẳng lẽ là bởi vì trong căn phòng này quá bẩn cho nên Tổ sư gia không muốn ở?

Nghĩ đến điểm này Thẩm Như Như lập tức xuống lầu lấy dụng cụ dọn dẹp, thuận tiện xách một xô nước đi lên chuẩn bị đem căn phòng dọn dẹp một chút. Dù sao sớm muộn gì đều phải dọn dẹp lầu hai, không bằng hiện tại liền giải quyết cùng nhau luôn. Cô mới vừa ngủ hai giờ lúc này tinh thần rất tỉnh táo.

Thẩm Như Như dùng hơn một giờ mới đem căn phòng dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, sau đó lại đi ra cửa hàng phía trước cầm lấy hương và nến còn thừa đi dâng hương bồi tội với Tổ sư gia

Làm xong hết mọi việc thì đã tới đêm khuya, Thẩm Như Như lúc này mới lê lết thân hình mỏi mệt về phòng nghỉ ngơi. Lúc này đây, trong phòng không còn xuất hiện âm thanh kỳ quái gì nữa cô ngủ một mạch một giấc ngủ tới sáng.

Thẩm Như Như rời giường rửa mặt thay quần áo, sau đó ra cửa đi mua bữa sáng. Thời điểm đi qua tiệm trái cây ở siêu thị cô bỗng nhiên nhớ tới đồ cúng hư thối đã dọn dẹp đêm qua.

Ma xui quỷ khiến, Thẩm Như Như thay đổi hướng đi vào tiệm mua ba túi hoa quả cùng một túi to bánh kẹo điểm tâm mang về nhà để lên bàn thờ, dâng lên tượng thần Vô Lượng Tổ Sư gia.

“Tổ sư gia, ăn mấy thứ này rồi ngài chính là lão đại phải che chở ta a.”

Cục cảnh sát Mộ Nguyên có hiệu suất làm việc không tồi, không đến giữa trưa thợ đổi khóa đã tới cửa giúp Thẩm Như Như thay đổi loại khóa phòng trộm mới, còn không thu phí.

Buổi chiều, dụng cụ nấu ăn cùng một vài đồ sinh hoạt, trang trí đặt trên mạng đã giao tới . Thẩm Như Như đem tất cả đồ vật đều thu xếp tốt, sau đó đem mấy đồ vật như nến, giấy vàng, chu sa cùng vài vật linh tinh của ông ngoại lưu lại cất vào rương để vào nhà kho phía sau, lúc này mới gọi điện cho đội thợ trang trí nội thất tới chỉnh sửa lại cửa hàng.

Kế tiếp chính là đến cục công thương đăng ký giấy phép buôn bán.

Sau khi giải quyết từng công việc vụn vặt nửa tháng sau, trên con đường Hà Tây của thị trấn Mộ Nguyên xuất hiện thêm một cửa hàng hoa tươi tên là Kính Hoa Duyên.

Sau khi quyết định tiếp nhận cửa hàng của ông ngoại, Thẩm Như Như đã cố ý đi điều tra thị trường biết được hoa ở Côn Minh có nhiều chủng loại nhất, chất lượng tốt nhất. Bởi vậy trước khi tới Mộ Nguyên trước đó cô đã tự mình chạy tới Côn Minh một chuyến. Sau khi trải qua khảo sát thực địa, cô quyết định chọn lựa một nhà cung cấp hoa cỡ trung , ký kết hợp đồng cung cấp hoa. Hiện tại cửa hàng đã trang hoàng tốt bên kia lập tức liền vận chuyển hoa tới, muôn loài hoa và cây cỏ tươi đẹp màu sắc và hình dạng khác nhau làm cho cửa hàng ngập tràn màu sắc.

Ở bên trong cửa hàng Thẩm Như Như tự mình đem nước tưới từng chậu hoa, mỗi một chậu hoa được tưới nước trong nháy mắt đều không ngoại lệ trở nên quyến rũ mỹ lệ.

Dì Phan hàng xóm cách vách đem một rổ trứng gà đỏ đưa lại đây nói“Như Như a, chúc cháu sinh ý thịnh vượng!”

Thời điểm khi Thẩm Như Như còn nhỏ tới chỗ ông ngoại chơi hàng xóm xung quanh đều đã gặp cô, bởi vậy khi thấy cửa hàng mới của cô khai trương liền lập tức sôi nổi mang trứng gà đỏ đưa lại đây.

Đây là tập tục của địa phương, chúc chủ nhà sinh ý thịnh vượng, liền đưa một rổ trứng gà đỏ.

Thẩm Như Như nhận lấy trứng gà đỏ, cười cảm ơn. Cô chú ý tới một tay khác của dì Phan đang cầm túi liền biết bà muốn đi chơi mạt chược, vì thế bưng một chậu trúc phú quý nhỏ cho bà, “Dì Phan bồn trúc phú quý này tặng cho dì, thông tài vận.”

Người có niềm yêu thích đánh bạc ít nhiều đều có chút mê tín, dì Phan nghe Thẩm Như Như vừa nói như vậy, tức khắc liền vui vẻ, cũng không cùng cô khách khí, lập tức đem trúc phú quý trúc dọn về trong nhà mình.

Con người ở trấn nhỏ nhiệt tình thuần phác, ngày khai trương đầu tiên Thẩm Như Như tổng cộng thu được mười bảy rổ trứng gà đỏ, tương ứng cô cũng tặng đi mười bảy chậu hoa.

Chờ đến 7 giờ tối Thẩm Như Như đóng cửa, cô tính toán trừ đi những chậu hoa đem tặng hôm nay bán được 23 chậu hoa và ba bó hoa.

Bình quân mỗi chậu hoa kiếm được 45 tệ, một bó hoa là 80 tệ, lợi nhuận thuận lợi vượt qua một ngàn tệ.

So với dự đoán trước đó của cô tốt hơn rất nhiều.

Càng vượt ngoài dự kiến của cô chính là nửa tháng tiếp theo sinh ý của Kính Hoa Duyên càng ngày càng rực rỡ, lợi nhuận mỗi ngày ít nhất hai ngàn ngẫu nhiên còn có thể đến ba ngàn.

Phải biết rằng giá hàng của trấn Mộ Nguyên trấn rất thấp, chỉ cần 3 tệ là có thể mua được một bữa sáng phong phú. Ở chỗ này, thu nhập ba ngàn là có thể sinh hoạt thoải mái

Thẩm Như Như sinh hoạt ở trấn nhỏ quá dễ chịu , mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ đến vui vẻ, thậm chí bắt đầu tự học làm đồ ngọt , tập yoga. Trong lúc đó Vương Tây Nhã đã gọi điện thoại cho cô mấy lần hỏi cô xem có muốn tiếp tục trở về đào tạo chuyên sâu không đều bị cô cự tuyệt.

Thẩm Như Như không phải là người có chí lớn, hiện tại mỗi ngày trôi qua rất an nhàn, tội gì lại trở về tìm đau khổ cho chính mình.

*

Sau khi qua cuối xuân, trấn Mộ Nguyên tiến vào mùa mưa .

Hôm nay, Thẩm Như Như ngồi ở trong tiệm xem phim Mỹ, ở bên ngoài cơn mưa phùn kéo dài, trên đường vắng có người cầm ô đi đường chậm rì rì đi đến trước cửa hàng, ngẫu nhiên còn có người nghỉ chân xem xét hoa cỏ, thuận tiện tránh mưa.

Đây chính là điểm tốt của trấn Mộ Nguyên - tiết tấu sinh hoạt chậm, trên đường cơ hồ nhìn không thấy cảnh tượng vội vàng của mọi người, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều sẽ không gấp.

Một người phụ nữ trang điểm khéo léo đi tới, dừng lại ở cửa sổ phía trước của cửa hàng , gọi Thẩm Như Như nói: “Thẩm tiểu thư, bó hoa hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?”

Thẩm Như Như tạm dừng video, đứng dậy lấy một bó Tulip màu vàng mới mẻ đưa cho người phụ nữ trung niên: “Sớm đã chuẩn bị tốt, dì Chu hôm nay cháu thay cho dì Tulip vàng.”

Ánh vàng rực rỡ của nụ hoa Tulip phóng ra như rúc vào bó hoa thẹn thùng

Dì Chu cười tủm tỉm mà tiếp nhận bó hoa, khen nói: “Thiếu gia rất thích hoa nhà cô, buổi sáng mỗi ngày chuyện đầu tiên làm chính là hỏi tôi có hoa mua không, lần đầu tôi thấy thiếu gia thích một thứ đến vậy!”

Dì Chu là bảo mẫu của một nhà trên trấn thiếu gia trong miệng bà chính là chủ nhân ngôi nhà kia. Thẩm Như Như chuyển đến trấn Mộ Nguyên trong khoảng thời gian này nghe không ít bát quái năm xưa của nhà kia.

Nghe nói gia đình kia họ Từ, con cháu thịnh vượng cả gia đình đã sớm di dân ra nước ngoài hơn nửa, người ở lại cũng đều chuyển nhà đến thành phố lớn. Duy nhất vị thiếu gia này, từ nhỏ thân thể không tốt khi còn bé được sinh ra ở nước ngoài, ngày lễ ngày tết tế tổ cũng trở về vài lần, không biết như thế nào, ba năm trước đây bỗng nhiên một mình trở về trấn Mộ Nguyên ở lại không có rời đi.

Mọi người đối với vị Từ thiếu gia này cảm thấy hứng thú nhưng ngại người ta ở mãi trong nhà không nhìn thấy mặt dần dần cũng không tò mò như vậy nữa, chỉ là có đôi khi trở thành đề tài nói chuyện sau khi ăn cơm xong.

Trừ bỏ ở trong phim điện ảnh và trong truyện Thẩm Như Như chưa từng ở trong đời sống hiện thực nghe được xưng hô cổ đại như thiếu gia , đi cùng với trấn Mộ Nguyên kiến trúc cổ xưa này làm cô trở nên mơ hồ không biết chính mình rốt cuộc đang sinh hoạt ở niên đại nào.

Thẩm Như Như khẽ lắc đầu nói: “Dì Chu, nếu Từ tiên sinh thích như vậy, dì liền dứt khoát đăng ký dịch vụ theo tháng hoặc năm đi, buổi sáng mỗi ngày cháu sẽ giao hoa tới cửa cho dì, cũng đỡ dì phải chạy tới chạy lui cho phiền toái.”

Dì Chu vừa nghe còn có thể như vậy, lập tức sảng khoái mà giao tiền, “Ai nha biện pháp này tốt, bớt việc! Thẩm tiểu thư, thật là phiền toái cháu.”

Thẩm Như Như nói: “Không phiền toái, cháu còn phải cảm tạ dì chiếu cố sinh ý của cháu đâu.”

Dì Chu cầm Tulip rời đi, Thẩm Như Như ngồi trở lại ghế mây xem phim Mỹ, thuận tiện từ túi đồ ăn vặt cầm túi trái cây làm khô và ướp lạnh ăn.

Thời gian một ngày thoáng trôi qua đến 5 giờ rưỡi Thẩm Như Như thấy thời gian không sai biệt lắm liền đóng cửa cửa hàng lại, trở về nhà ở phía sau làm cơm chiều ăn.

Một người ăn , nấu cơm cũng thật tùy tiện, chính mình muốn ăn cái gì liền làm cái đó.

Hôm nay cơm chiều là mỳ xào thịt xông khói, Thẩm Như Như bưng bát cơm ngồi ở trong phòng khách ăn, trên màn hình di động hiện lên khuôn mặt ngự tỷ mỹ lệ của Vương Tây Nhã.

“Xem ra cuộc sống hàng ngày của cậu trôi qua không sai a, cằm mượt mà không ít.” Vương Tây Nhã ánh mắt phức tạp, thở dài một hơi nói: “Thôi đi, về sau tớ không bao giờ khuyên cậu nữa, cậu vui vẻ là tốt rồi.”

Thẩm Như Như thấy mặt của cô đầy mệt mỏi, hỏi: “Làm sao vậy? Thực tập không hài lòng?”

Vương Tây Nhã là sinh viên khoa gây tê, hiện tại đi theo giáo sư ở Y Đại đến bệnh viện phụ thuộc thực tập. Nói là thực tập kỳ thật chính là làm trợ thủ, đều là làm công tác hậu cần, không có tính chuyên nghiệp còn vô cùng bận rộn, suốt ngày không có thời gian rảnh rỗi.

Vương Tây Nhã phun tào vài câu, bỗng nhiên nói: “Tớ đột nhiên có chút hâm mộ cậu, thật thảnh thơi a, tớ mệt chết đi sống lại một tháng mà tới tay mới hai ngàn, tí nữa còn phải tăng ca.”

Thẩm Như Như cười, “nghề này của cậu rất có tiền đồ a, đừng chỉ nhìn hiện tại ai có chí nấy, cậu không thích hợp sống như tớ đâu .”

Vương Tây Nhã cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cô nhìn thời gian nói, “ thôi không nói nữa tớ phải trở về trực ban rồi, hôm nào lại nói tiếp.”

Thẩm Như Như đáp ứng, cắt đứt video tiếp tục vừa xem phim vừa ăn mỳ.

Kỹ thuật nấu ăn của cô tiến bộ rất nhiều, mỳ hôm nay thật sự ăn quá ngon!

Sau khi ăn xong, Thẩm Như Như đi bộ ở sân cho tiêu thức ăn, nghe tiếng con nít nhà hàng xóm bên cạnh không ngừng truyền đến âm thanh vui đùa ầm ĩ cảm giác đặc biệt an bình. Tiêu thực xong cô chậm rì rì đi tắm, sau đó đốt nến thơm tập yoga.

tập xong một tập Yoga vừa vặn 9 giờ rưỡi, có thể chuẩn bị ngủ. Thẩm Như Như rửa mặt, bôi kem dưỡng da xong liền chui vào ổ chăn.

Đêm khuya, sân sau sương mù dày đặc bao phủ cả tòa nhà, duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Thẩm Như Như đột nhiên cảm thấy khô họng vì thế đi ra phòng khách lấy cốc nước uống, cô nhớ rõ ấm nước đặt trên bàn uống nước trong phòng khách.

Đi đến phòng khách, Thẩm Như Như bật công tắc trên tường, bóng đèn lóe sáng lên một chút rồi vụt tắt không sáng lên nữa.

“có chuyện gì vậy? mạch điện bị hỏng hả……” Thẩm Như Như nói thầm một chút, rót một cốc nước uống.

Lúc này, phía trên cầu thang bên cạnh phòng khách phát ra tiếng “Thịch thịch thịch” giống có thứ gì đang từ trên cầu thang nhảy xuống.

Thẩm Như Như đột nhiên dừng lại động tác uống nước, cứng đờ nhìn về phía cầu thang.

Chỉ thấy pho tượng Vô Lượng Tổ Sư gia từ phía trên từng bước nhảy xuống dưới, thời điểm nhảy đến phòng khách tầng một thì pho tượng bất động. Trong bóng đêm, Thẩm Như Như rõ ràng cảm nhận được trái tim chính mình nhảy lên kịch liệt, cô chần chờ lui về phía sau một bước muốn tránh vào trong phòng ngủ .

Đang muốn nhấc chân lên, trên pho tượng thần bỗng nhiên bay ra một đám sương trắng, sương trắng tản ra xung quanh cùng một khúc nhạc vang lên, theo sau một thân ảnh cao lớn từ tượng thần chui ra

Thẩm Như Như sợ ngây người, sững sờ ở tại chỗ ngơ ngác nhìn Vô Lượng Tổ Sư sống lại.

Cô đã tra Baidu qua, Vô Lượng Tổ Sư kỳ thật chính là Huyền Vũ đại đế là vị thần phương Bắc Trung Quốc tiếng tăm lừng lẫy trong thần thoại. Theo truyền thuyết Huyền Vũ đại đế là thuỷ thần, chưởng quản mưa gió không chỉ có như thế, ông còn là tư mệnh chi thần, cung phụng ông có thể tăng tuổi thọ.

Đại danh đỉnh đỉnh núi Võ Đang cung phụng chính là Huyền Vũ đại đế.

Vị thần lợi hại như vậy chắc hẳn là sẽ không đả thương người đi?

“Thẩm Như Như.” Vô Lượng Tổ Sư mở miệng nói chuyện, âm thanh nói chuyện giống như bỏ thêm hiệu ứng tiếng vọng ở trong phòng khách nhỏ vang lên từng đợt “Ngươi là người mang trong người linh khí, cùng đạo môn của ta rất có duyên phận, sao có thể cả ngày sa vào hoa cỏ, không có ý chí cầu tiến.”

Thẩm Như Như nơm nớp lo sợ, như thế nào đến cả Vô Lượng Tổ Sư gia đều tới chỉ trích cô không có ý chí cầu tiến, cô muốn làm một người rảnh rỗi như vậy là thiên lí bất dung??

Thẩm Như Như lấy hết can đảm nói: “Tôi cảm thấy như vậy khá tốt……”

Vô Lượng Tổ Sư hừ một tiếng, nói: “Nơi này nguyên là cửa hàng hương nến sinh ý rực rỡ, ông chủ thành tâm hướng đạo, mỗi ngày cung phụng hương khói không ngừng, hiện giờ ngươi tới, nơi hương khói biến thành vườn hoa, mỗi ngày cống phẩm cùng hương khói đều ít đi rất nhiều.”

Thẩm Như Như nháy mắt đã hiểu ý trong lời nói của Vô Lượng Tổ Sư , đây là vòng vo chỉ trích cô không có đúng hạn dâng hương đổi cống phẩm ! cô lập tức thức thời mà nói: “Là tôi sơ sót! Ngài yên tâm sau này mỗi ngày sáng trưa chiều tôi đều đôt cho ngài ba que hương, cống phẩm cũng mỗi ngày đổi đều mới!”

Bạn đang đọc Tiệm Tạp Hoá Âm Dương của Ô Lãng Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trạmluânhồi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.