Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh tượng phát huy

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 35: Thánh tượng phát uy

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 01 : 37 : 03

dd: hiepcongtudaica

Chương 35: Thánh tượng phát uy

Hai quân đối chọi gay gắt, trước đó dùng đại pháo cung tên, nhưng điều kiện tiên quyết chỉ có đạn lửa ước chế lẫn nhau, mới có thể bày ra thế trận đọ sức quân lực.

Đế quốc Uyên Lâm lại đột nhiên thả ra cự thú Nam Hoang, trực tiếp đánh vỡ thế trận cân bằng, trên dưới Cẩm Lan Thành đều nhao nhao khiếp sợ nhìn một màn này, nhưng ngoại trừ không ngừng dùng đại pháo oanh kích ra bên ngoài, cũng không nghĩ ra bất kì biện pháp gì để ngăn cản bước chân quân địch .

Tên nỏ, đại pháo bắn phá truyền về từng tiếng nổ mạnh không ngừng, nhưng đám cự thú Nam Hoang hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn như cũ, duy trì bước chân trầm ổn, từng bước tới gần Cẩm Lan Thành.

Trên cổng thành, Viêm Húc bất đắc dĩ nhìn hết thảy tình huống phát sinh, trong lòng biết Cẩm Lan Thành chỉ sợ là không trụ lại được bao lâu, bây giờ phải nghĩ biện pháp thoát thân mới là then chốt.

Nhưng ngay khi Viêm Húc âm thầm lo lắng, mặt đất đột nhiên khẽ run lên mấy cái, rung động này so với trước kia rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, hiển nhiên không phải lại có thêm cự thú Nam hoang kéo đến.

Giữa lúc mọi người không rõ vì sao, một khắc kia, chỉ thấy một đạo hư ảnh to lớn đột nhiên từ trong phủ thành chủ lớn lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trên bầu trời Cẩm Lan Thành, đem trọn cả tòa thành thị bao phủ trong hư ảnh.

Cùng lúc đó, một tiếng voi ngâm phảng phất từ chân trời xa xôi truyền đến như có như không, truyền khắp toàn bộ chiến trường, không ngừng quanh quẩn trong lòng mỗi người.

Mà điều làm cho tướng sĩ hai quân khó tin, là ngay sau khi nghe thấy tiếng voi ngâm, 3 đầu cự thú Nam Hoang lúc trước liên bị đại pháo oanh tạc không ngừng chưa từng nao núng, lúc này dĩ nhiên lại ngừng lại một cách khó hiểu, hơn nữa, chúng nó tựa như gặp được điều gì đó cực kỳ khủng bố, thân thể khổng lồ nhao nhao run rẩy, gầm nhẹ mấy tiếng lập tức nằm sấp trên mặt đất.

Quân dân Cẩm Lan Thành không nhìn thấy, không có nghĩa trướng soái đế quốc Uyên Lâm không thấy được. Lang Thành Vũ cùng vài tên đại tướng thần sắc hoảng sợ nhìn chăm chú vào phía trên Cẩm Lan Thành.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một đầu hư ảnh cự tượng to lớn vô cùng, đang bao phủ cả tòa Cẩm Lan Thành, trấn giữ trên bầu trời, hư ảnh cự tượng trừng hai mắt, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng đảo qua 3 đầu cự thú Nam Hoang dưới thành, rất hiển nhiên, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho cự thú Nam Hoang không thể không dừng bước lại.

Trong viện phủ thành chủ, nhìn hư ảnh đột nhiên nhảy lên trên đỉnh đầu, lại cúi đầu nhìn khí thế bức người từ voi nhỏ, Viêm Phong trừng trừng hai mắt, ngây ngốc tại chỗ, thật lâu chưa thể lấy lại tinh thần.

Mặc dù biết voi nhỏ là người bảo vệ Cự tượng quốc trong lòng địa cung, hắn đã đoán qua con voi nhỏ rất bất phàm, nhưng lần này rõ ràng vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Ngoài thành, đợi cho hư ảnh cự tượng từng bước phai nhạt, 3 đầu cự thú Nam Hoang lại hoàn toàn không nghe sự sai bảo của tuần thú sư, sau khi đứng dậy lập tức quay đầu bỏ chạy, lưu lại từng tiếng bước chân nặng nề đập vào trong lòng mỗi người.

Một lần nữa cảm thụ được rung động truyền từ mặt đất, bất quá lần này tâm tình tướng sĩ hai quân lại đổi chỗ cho nhau.

Dọa chạy 3 đầu cự thú Nam Hoang là cái bóng mờ kia, trong lòng tất cả mọi người đều có thể chứng kiến, chỉ cần thêm một chút hỏi thăm, là có thể tìm ra vị trí bản thể hư ảnh hiện thời.

Viêm Húc mới vừa nhận được tin tức, biết được cái bóng mờ kia đúng là con voi nhỏ Viêm Phong lúc trước mang theo bên người, nhất thời bồi hồi.

Thời điểm trước đây Viêm Phong đến trợ giúp, bởi vì vấn đề thương thế, hắn không để cho Cửu đệ của mình xuất chiến, lại vạn lần không nghĩ tới, tại thời điểm mấu chốt nhất, Cửu đệ nhìn qua rất đỗi bình thường lại giúp đỡ ân tình to lớn như vậy.

Mà đầu voi nhỏ kia, Viêm Húc mơ hồ còn có chút ấn tượng, hắn nhớ rất rõ ràng, thời điểm vết thương trên người Viêm Phong chưa khỏi, mọi người nói gì Viêm Phong cũng không vào trong xe ngựa để nghỉ ngơi, mà lại muốn ngồi trên lưng ngựa, xe ngựa chắc chắn là để lại cho đầu voi nhỏ ngủ rồi.

Lúc đó hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ nghĩ lại, nếu sớm biết đầu voi nhỏ còn có bản lãnh như thế này, đừng nói là đưa xe ngựa, coi như cung cấp tất cả các điều để nuôi dưỡng nó ở phủ thành chủ, hắn cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Vội vội vàng vàng đi tới nội viện, nhìn thấy khuôn mặt Viêm Phong hơi lộ ra vẻ tái nhợt đang tò mò nhìn voi nhỏ lúc ngủ say, Viêm Húc ngồi cười ở một bên, hỏi thăm thương thế Viêm Phong, đồng thời ánh mắt lại thường xuyên liếc nhìn voi nhỏ trong ngực Viêm Phong .

Lại nói tiếp, từ năm năm trước, Viêm Húc thành công bước vào cảnh giới Hậu thiên cao giai, đạt được tư cách đi ra chiến trường. Hai huynh đệ, tuy trước đó ở cùng hậu viện đại soái Phủ, nhưng trước đó năm năm, số lần chạm mặt không vượt quá một bàn tay.

Cho nên, mặc dù quen biết lẫn nhau, cả hai đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng sự quan tâm của hai người trong giọng nói, rõ ràng thiếu đi vài phần thân thiết. Nhưng hai người cuối cùng cũng là huynh đệ, Viêm Húc lại là anh cả, vậy nên trong lời nói có tình cảm thân thiết ngược lại thật.

Đương nhiên, mục đích Viêm Húc tới thăm, Viêm Phong trong lòng rất rõ ràng. Trên thực tế, đừng nói người đại ca này, chính hắn không phải cũng đang nghiên cứu voi nhỏ trong ngực hắn hay sao? Bất quá, so sánh với Viêm Húc, hắn quan tâm tình cảm hơn là lợi ích.

Đàm luận đến tình hình chiến đấu ngoài thành, giữa hai lông mày Viêm Húc nhất thời thêm mấy phần ưu sầu.

Mặc dù mấy ngày qua, đại quân đế quốc Uyên Lâm mấy lần mãnh công đều bị đánh đuổi, nhưng trăm vạn đại quân cũng không phải là nói chơi, mặc dù Cẩm Lan Thành địa thế dễ dàng phòng thủ, nhưng cũng không thể chịu nổi trăm vạn đại quân không ngừng nghiền ép.

Bây giờ Viêm Húc cũng chỉ mong các lộ viện quân của đế quốc mau mau chạy tới, bằng không, chiếu đến tình hình bây giờ, việc công phá thành ở nơi này cũng chỉ sớm muộn mấy ngày mà thôi.

Năm tòa cứ điểm tại Nhạn thành, bất luận chỗ nào thất thủ, xung quanh bên ngoài đều chịu ảnh hưởng, chỉ tiếc, đối mặt với trăm vạn đại quân của đế quốc Uyên Lâm, Viêm Phong có lòng nhưng lại không đủ lực.

Vài ngày tới, Cẩm Lan Thành bị công phá hay thủ vững, mấu chốt thắng bại chính là viện quân từ Nhạn thành có đến đúng lúc hay không.

Đêm đã khuya, Viêm Phong ngủ không được liền ôm voi nhỏ ngồi trên nóc nhà, nhàm chán thưởng thức một màu đen thùi lùi giữ bầu trời đêm, nhưng trong lòng bắt đầu nhớ lại mẹ và em gái ở Cự tượng thành.

Hai mẹ con nhiều năm không gặp, từ sau khi Trâu Ngọc Tâm đi tới Cự tượng thành, tâm tình Viêm Phong mới phá lệ tốt hơn hẳn, mỗi ngày đều hầu ở bên cạnh mẫu thân, hưởng thụ tình cảm của mẫu thân, đồng thời còn có thể thường thường cùng muội muội Thi Yên Vũ đấu võ mồm một lúc, có thể nói là cuộc sống tốt đẹp vô cùng, nếu không có quân lệnh đột nhiên từ Nhạn thành truyền tới, hắn chỉ nguyện sống như thế, không phải vội vội vàng vàng chạy tới nơi này đánh giặc.

Cúi đầu liếc nhìn voi nhỏ dùng mũi dài cuốn cánh của tay hắn, Viêm Phong bất đắc dĩ cười cười.

Làm thánh vật cự tượng quốc, đầu voi nhỏ lại không phải nhỏ một cách bình thường. Nó cùng con mèo không sai biệt lắm, mà tính khí lại càng cổ quái, trừ phi đang ngủ, bằng không nó nhất định sẽ tìm người, cuốn cánh tay của đối phương, híp đôi mắt nhỏ, rồi nằm úp sấp ở trong lòng, sau đó mọi di chuyển đều lười, thẳng đến khi đi ngủ một lúc mới thôi.

Hơn nữa, chuyến đi này nhiều người như vậy, thế mà voi nhỏ đối với người nào đều không để ý, mỗi lần vừa nhìn thấy hắn, mũi dài trực tiếp vung ra, cuộn lên cánh tay trái của hắn, xong ưa thích treo ở trên người hắn.

Viêm Phong không biết cái này có phải ý tứ từ Cơ Vũ Y hay không, tuy nhiên, voi nhỏ cũng không nặng, ôm cũng không tính là quá lao lực, nên hắn cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy.

Đúng lúc này, thần sắc Viêm Phong đột nhiên động một cái, đã thấy cách đó không xa có một đạo nhân ảnh chợt lóe lên, một hồi đao phong quất thẳng vào mặt, trong chớp nhoáng, khuôn mặt hắn đại biến.

Nơi này chính là nội viện Cẩm Lan Thành, ngoài thành huyết tinh coi như phiêu tán đến nơi đây, cũng không có khả năng rõ ràng như vậy, hơn nữa, từ trong gió kéo tới mùi máu tươi nhàn nhạt tựa hồ vừa mới có.

Đứng dậy ngồi xổm trên nóc nhà, Viêm Phong ngừng thở, ngưng thần lắng nghe âm thanh chung quanh.

Hầu như cùng lúc, một chưởng phong đột nhiên từ phía sau kéo tới, Viêm Phong từ sớm đã có chuẩn bị, trước khi chưởng phong đánh tới, trong nháy mắt hắn lập tức xoay người, đồng thời đem một chiếc kim chùy bên hông ném mạnh ra ngoài.

Chỉ nghe thấy trên không trung vang một thanh âm trầm thấp, kim chùy cùng chưởng phong chạm vào nhau, cánh đối phương dễ dàng quăng kim chùy ra một bên, chưởng phong dư thế không giảm, hướng mặt Viêm Phong đập tới.

Một chưởng có thể dễ dàng đơn giản đánh bay kim chùy của hắn, không hề nghi ngờ đối phương chính là một gã cao thủ Tiên thiên.

Cao thủ Tiên thiên đánh lén, Viêm Phong nào dám chậm trễ, chỉ là voi nhỏ trong ngực tựa hồ đã ngủ say, tay trái bị vòi voi cuốn chặt không thể động đậy, chỉ có thể dùng tay phải đón tiếp mà thôi.

Nguy cơ đã tới, kình khí quanh thân nhao nhao cổn động tuôn hướng ngón trỏ của hắn, trong lúc chưởng phong sắp rơi xuống đầu, trong nháy mắt đó, lực lượng cường đại tại ngón tay đột nhiên bùng lên.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt

Truyện Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.