Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 888 chữ

Editor: SCvitao

Ông lão ngồi xuống ghế bên cạnh, Từ Tiểu Khê đi rót một ly trà lại đây.

“Ông nếm thử.”

Ông nhìn lá trà bên trong, liền biết đây là lá trà lần trước mình bán, bưng lên tới nhấp một ngụm, ông đã lâu không uống lá trà mình tự xao, uống ngon.

“Cái này, cũng là lá trà ta mới xao, cháu xem có thể mua không?” Lúc trước ông đổi nagy trong thôn, nhưng cũng không được cái gì đáng giá, nghĩ đến lần trước cô viết địa chỉ để lại, tốn mười đồng ngồi xe buýt từ quê đến trong huyện thành.

Từ Tiểu Khê nhận lấy cái túi, mở ra tinh tế nhìn một chút, “Có thể, vẫn dựa theo giá lần trước nhé ông.” Lá trà đều tính theo đơn giá bán theo lạng.

Trên mặt ông lão còn có chút lo lắng, nghe thấy Từ Tiểu Khê đồng ý, có chút lấy lòng nở nụ cười.

“Được, đều được, cháu nguyện ý thu là được.”

Từ Tiểu Khê đi tới ngăn kéo lấy tiền, lần này không nhiều bằng lần trước, không sai biệt lắm tổng cộng 150 đồng.

“Ông ơi, lá trà này là ông chuyên trồng bán sao?”

Ông lão lắc đầu, ông họ Chu, kêu Chu Chinh Binh, quê quán ở Chu gia trại, dưới huyện Giang có mười lăm cái hương trấn, mỗi cái hương trấn không sai biệt lắm có mười hai thôn, Chu gia trại nằm trong thị trấn Thanh huyện Giang, Chu gia trại là thôn cách huyện Giang xa nhất , bởi vì đường không thông, cho nên trong thôn hiện tại trên cơ bản chỉ còn lại người già và trẻ con.

Người già tầm tuổi ông Chu nhiều đếm không xuể, mà vị trí Chu gia trại lại tương đối hẻo lánh, điều kiện khí hậu thích hợp trồng trà, cho nên cơ hồ nhà nào cũng trồng trà, đều trồng để nhà mình uống, cũng có người lấy đi bán, nhưng ở một huyện thành nhỏ như huyện Giang, cũng không bán được giá cao, Từ Tiểu Khê là người duy nhất nguyện ý mua nhiều như vậy.

Vốn dĩ ông Chu cũng chỉ tùy tiện trồng đủ để nhà mình uống, nhưng điều kiện gia đình không tốt, con trai con dâu không có học vấn, đi ra ngoài làm công, cháu trai cháu gái trong nhà muốn đi học đọc sách, muốn ăn, mặc, dùng, Chu gia trại bọn họ có một trường tiểu học công, nhưng chất lượng dạy học không tốt lắm, toàn bộ trường tiểu học chỉ có một lớp, trong lớp có năm học sinh, bởi vì mọi người đều đưa con cái lên trấn đi học, đó chính là trường tư lập, không khỏi tốn tiền hơn, ông cũng muốn đưa cháu trai cháu gái đi học, cho nên liền nghĩ đến bản thân có tay nghề xao trà, cũng không biết có thể bán được hay không.

Mấy đứa nhỏ bàn bên cạnh đều nghe thấy được.

Từ Hoài bọn họ cơm nước xong cũng phải quay lại trường học đi học.

Từ Tiểu Khê xoay người dặn dò bọn họ.

“Từ Hoài, cháu mang một ít cá chiên đi đi, ba đứa chỉ uống ít canh khẳng định sẽ đói, đi mua cái bánh nướng ăn thêm cũng được.”

Từ Hoài vâng một tiếng, cầm một cái hộp giấy gắp ít cá rời đi.

Chỉ là ba thằng nhóc mười mấy tuổi ra khỏi tiệm ăn liền có chút trầm mặc.

Từ Tiểu Khê tiếp tục nói chuyện với ông Chu.

“Vậy không sao, về sau nếu ông giữ được chất lượng lá trà như này, cháu có thể thu mua hết, cháu dùng để buôn bán, cho nên vẫn sẽ luôn cần lá trà.”

Ông Chu như được uống viên thuốc an thần, rất chân thành mở miệng, “Vậy thạt sự cảm ơn cháu.”

“Ông khách khí rồi, không cần cảm ơn, cháu vốn dĩ cũng cần lá trà, ở huyện thành này cũng chỉ lá trà của ông là cháu cảm thấy tốt nhất.”

Từ Tiểu Khê nói đều là sự thật, bọn họ là đôi bên cùng có lợi, cô cũng thương lượng tốt với ông Chu, về sau cô sẽ trả lộ phí đi lại, cũng không làm được cái gì, bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Từ Tiểu Khê tiễn người đi trở lại trong tiệm.

Từ Trì cùng Trần Nhĩ Đông cũng đều ăn xong, hai đứa còn thu thập chén đũa trong phòng bếp sạch sẽ.

Từ Tiểu Khê nhìn nửa rổ cá chiên còn dư lại, gắp vào hộp giấy cho Trần Nhĩ Đông, “Cháu mang về ăn đi, về sau muốn ăn cái gì cứ tới trong tiệm, Từ Trì có ở đây hay không đều được, đừng khách khí với dì.”

Trần Nhĩ Đông nắm chặt hộp giấy trong tay, “Cảm ơn dì, cháu sẽ tới, về sau Từ Trì không dẫn cháu theo thì cháu tự tới.”

Từ Trì ở bên cạnh rất không kiên nhẫn, “Cậu còn chưa đi sao?”

Trần Nhĩ Đông không hề để bụng, cầm lấy cặp sách, “Lập tức đi đây, thứ hai tuần sau gặp lại ở trường học.”

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.