Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 892 chữ

Editor: SCvitao

Từ Tiểu Khê đã sớm làm xong bánh hoa quế, canh thịt bò cũng đã ninh xong, cô đnag ngồi trả lời từng bình luận trên app giao đồ ăn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

“Dì nhỏ, cháu tới rồi.” Triệu Minh Dữu so với Từ Hoài còn nhiệt tình hơn, “Đã lâu không gặp.”

Từ Tiểu Khê đứng lên cười cười, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Triệu Minh Dữu dùng sức hít hà, “Thật thơm.”

Trương Huyền có chút ngượng ngùng đứng ở phía sau, “Cháu chào dì.”

Từ Hoài giới thiệu một chút, “Đây là Trương Huyền bạn cùng lớp với cháu, cũng là bạn học từ tiểu học.”

“Chào cháu, vừa lúc hôm nay dì làm nhiều bánh hoa quế, các cháu có thể mang một ít về cho người nhà nếm thử, cảm ơn các cháu mấy năm nay đã chăm sóc Từ Hoài nhà dì, hôm nào dì có thời gian lại nấu một bàn đồ ăn, mời cha mẹ các cháu lại đây.”

Trương Huyền chỉ chỉ chính mình, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm có chút ngượng ngùng cười cười.

“Cảm ơn dì.”

Triệu Minh Dữu duỗi tay khoác lên vai hắn, “Không phải cậu nói đây là dì của Từ Hoài sao? Sao cậu cũng kêu là dì?”

Trương Huyền cười, “Ai mà chả lúc không hiểu chuyện chứ.”

Từ Tiểu Khê đem bánh hoa quế ra cho bọn hắn, mỗi một hộp đều có kèm một bình trà ủ lạnh.

Buổi chiều cũng chỉ có một giờ nghỉ, bọn họ cũng không có thời gian nhiều, mỗi người cầm bốn năm hộp.

Trương Huyền đến trong lớp liền gấp không chờ nổi lấy một khối ăn.

“Ăn một lần nữa cũng vẫn là có thể làm người ta cảm thấy thực kinh ngạc, Từ Hoài, có phải dì nhỏ của cậu học nghề từ cao nhân nào hay không.”

Ba mẹ của Trương Huyền là thương nhân, mở một cái xưởng gia công tầm hơn trăm người ở vùng duyên hải, không tính là đặc biệt có tiền, nhưng ở huyện Giang thì hắn thực sự không thiếu tiền, hiện tại sống với ông bà ở nhà.

Từ Hoài lắc đầu, “Cũng có khả năng dì nhỏ của tôi đã có sắn thiên phú.”

Buổi tối Triệu Minh Dữu cưỡi xe đạp leo núi mang theo điểm tâm tan học về nhà.

Ba Triệu mẹ Triệu ở trong nhà bận rộn công việc riêng của mỗi người, thuận tiện chờ con trai tan học về, nghe được tiếng mở cửa, mẹ Triệu đi từ trong thư phòng ra.

“Đã trở lại, đi tắm rửa, sau đó uống ly sữa bò đi ngủ sớm một chút, bằng không buổi sáng con lại dậy không nổi.” Cô vừa dong dài vừa rót một cốc nước cho con trai, liền nhìn thấy hộp giấy Triệu Minh Dữu đặt lên bàn, “Đây là gì?”

Triệu Minh Dữu cởi áo đồng phục, “Đó là dì nhỏ của Từ Hoài bảo con mang về, nói là cảm ơn mấy năm nay, nhà chúng ta đa chăm sóc Từ Hoài, có thời gian còn muốn mời ba mẹ qua ăn cơm. Con bảo này, bánh hoa quế này ngon lắm, trà ủ lạnh cũng rất dễ uống.”

Ba Triệu nghe được động tĩnh cũng từ trong phòng ngủ ra, “Cái gì ăn ngon?”

Mẹ Triệu cầm hộp lên nhìn thoáng qua, “Cô ấy một mình mở tiệm cơm cũng không dễ dàng, không cần tốn công làm cho chúng ta, để bán kiếm tiền tốt hơn.”

“Tiệm ăn của dì Từ Hoài rất đông khách, tay nghề củ dì ấy tốt, giống như trưa hôm nay còn được người ta mời về nhà nấu tiệc, làm một bữa cơm cũng kiếm được vài ngàn đồng tiền lận.”

Triệu Minh Dữu cũng là nghe được qua loa lúc chiều nay.

Mẹ Triệu mẹ lúc này thấy hứng thú, lập tức liền mở điểm tâm ra, mùi thơm hoa quế liền xông ra trong nháy mắt.

“Thật thơm.” Mẹ Triệu liền lấy ra một khối đưa cho ba Triệu.

Triệu Minh Dữu lại miễn cưỡng ăn một khối, bởi vì buổi chiều hắn đã ăn no căng.

Khi ba Triệu ăn, đôi mắt cũng sáng lên, mềm mại thơm ngọt, nhưng lại không ngất, cả miệng đều là hương hoa quế.

“Thật đúng vậy, ăn ngon, dì của Từ Hoài mở tiệm ở nơi nào? Theo lý mà nói ăn ngon như vậy, hẳn là đã sớm nổi tiếng.”

Triệu Minh Dữu thấy hai người bọn họ cái gì cũng không biết, “ngay ở ngõ Ô Thạch đối diện trường học chúng con, tên là tiệm ăn Từ gia, mỗi ngày dì của Từ Hoài chỉ bán đến giữa trưa là hết hàng rồi.”

Ba Triệu a một tiếng, đây không phải là tiệm lần trước ba hắn muốn ăn sao? Về sau hắn cũng không mua được, nhưng lão gia tử cũng không sai hắn đi mua nữa, còn tưởng rằng lão gia tử nhất thời hứng khởi thôi, lại nhìn về phía vợ.

“Lần trước lão gia tử một hai phải ăn món mì ở ngõ Ô Thạch, lúc anh đến thì thấy người đang xếp hàng nói mỗi ngày chủ tiệm chỉ bán 40 phần.”

Bạn đang đọc Tiệm cơm Từ Ký của Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi scvitao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.