Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lee Seon Mi - Chương 10 - phần 1

Phiên bản Dịch · 3077 chữ

Chương 10

Cà phê chanh cho những dư vị khó chịu của rượu

"Tóc cậu mượt thật đấy, mà cậu không có ria mép nhỉ ... Hey, lau cả cổ của cậu nữa. "

En Chan nhìn Han Kyul, giật thót. Không có thời gian để phản ứng, cằm nó bị đẩy lên.

"Và cậu không có quả táo của Adam."

"C-cái gì vậy?"

"Hey ... cậu có thực sự là con trai không vậy? "

En Chan há hốc miệng, mặt nó đóng băng khi nó nhìn anh ta.

"Nhìn thằng nhóc như thể lại muốn gây chiến. Sao, cậu có muốn thử không? Tốt thôi, thậm chí nếu chúng ta có như vậy thì hãy ăn trước đã. "

En Chan không thể thở nổi trong suốt thời gian họ lên cầu thang. Nó nhìn người đàn ông đi trước nó và thấy tim mình đập loạn xạ. Cảm giác như thể nó sắp chất vì bệnh tim mất thôi. Nói dối chắc chắn là chả có lợi gì cho sức khảo cả. Chạy trốn.

"Yo, đừng có chậm chạp như con rùa thế, nhanh lên," Anh quát lên khi mở cửa phòng S11. Mẹ kiếp. Vì năm Đôla một giờ đã giữ chân tôi lại.

Mtooj không khí ấm áp thân thiện chào đón nó khi vừa bước chân vào phòng. Có vẻ như cái phòng S11 này luôn sẵn sàng đón anh ta trở lại. Điều này làm nó thắc mắc.

Đây là nơi anh sống sao?

"Đi tắm đi."

"Excuse me?"

"Cậu không định đi tắm chắc? Bộ cậu sẽ ăn trong cái bộ dạng ngu ngốc đó chắc? "

"Ổn mà. Nó sẽ khô tự nhiên nhanh thôi. "

Người đàng ông thở dài khi anh mở tử đồ của mình,

"Man, thằng nhóc này nhỏ con quá. Đây, mặc vào. "

"Oh, mọi thứ ổn mà. Tại sao tôi phải mặc những thứ cảu chú chứ? "

"Đừng có cãi nữa và đi tắm đi."

Một cái áo sơ mi đen và chiếc quần khaki , một đôi quần lót còn nguyên giấy bọc ném thẳng đến chỗ nó. Nó chả có tí khái niệm gì về mấy cái đồ nhỏ của đàn ông cả, nhưng nó đã sử dụng nhà vệ sinh công cộng với họ. Nó phải “hái hoa”. ^^

Không còn lựa chọn, nó lấy quần áo vào phòng tắm. Khóa cửa và nhanh chóng quan tâm đến công việc làm ăn của mình. Nó nhìn quanh và thấy rằng cái phòng tắm này chả ấn tượng tẹo nào. Phòng tắm ở nhà nó lúc nào cuãn lạnh lẽo, áp lực của nước thật đáng sợ, và sàn nhà rất lạnh, và thật đau khổ khi phải chùi rửa nó. Không có vấn đề gì trong bao nhiêu năm qua đã dạy cho nó cách sử dụng mọi thứ một cách hài hòa, nó vẫn thấy thật xấu hổ khi rời đay mà không tậ hưởng những điều tuyệt vời như là sự ấm áp hay cái phòng tắm này chẳng hạn. Sau khi kiểm tra cửa một lần nữa, En Chan mạnh dạn bước vào tắm.

"Cái gì đây? Tại sao có nhiều dầu gội vậy? "

En Chan nhấc từng cái chai lọ bày la liệt trong phòng tắm. Những dòng chữ trên mấy cái chai cứ ngoằn ngèo, vì vậy, nó chả biết công dụng của mỗi loại như thế nào. Tất cả những gì nó có thể nhận biết được là chữ, 'dầu gội'. Tốt thôi, nó không cần phải biết bất cứ điều gì khác, thế nên chả có lý do gì mà không thử tất cả chúng?

"Ahh, cảm giác thật tuyệt."

Sau khi tắm rửa xong, En Chan lau người bằng một cái khăn to và dùng một chiếc nhỏ hơn để lau tóc. Nó với tay lấy bộ quần áo ướt sũng, chúng quá ẩm để mặc thoải mái được. May mắn thay, đồ lót không ướt. Khi En Chan ra khỏi phòng tắm, chuông của reo. En Chan mặc vội quần áo và đi về hướng âm thanh. Thật không ngờ rằng chiếc quần vừa với nó một cách hoàn hảo. Nghĩ coi khi người đàn ông này có một cái quần cỡ 28, cùng cỡ với nó! Thật là chán chết đi được.

"Cậu tắm xong rồi à?"

Đó là một mùi tơm của thịt bò.

"Chú mặc quần này từ hồi ở trường trung học, phải không?"

"Tôi tốt nghiệp trung học lâu rồi. Tại sao tôi vẫn phải mặc quần từ hồi đó chứ? "

"Nó có vẻ quá nhỏ với chú?"

"Hey nhóc, nếu cậu thích cái quần đó thì nói ra. Không cần phải nói vòng vo vaayj chỉ vì một đôi quần chứ. Tôi không muốn mặc những gì mà cậu đã dùng đâu, thế nên là cầm luôn đi".

"Chú định đi đâu?"

"Rửa tay."

"Tôi có thể ăn trước không?"

"Nếu tôi nói không, liệu cậu có đợi không?"

"Well ... nếu chú nói là đợi ... "

"Tôi không phải là một tàn nhẫn thế đâu. Ăn đi. "

En Chan thích thú cầm dao và dĩa. Những thức ăn ngon lành và đắt tiền được bày trên mặt bàn phủ khăn trắng. Nó chả quan tâm là nên ăn cái gì đầu tiên. Rồi nó sẽ ăn tất cả thôi.

"Mmmm Đúng là giết người. Cái này là gì, thịt bò? Thật quyến rũ. "

Con nhóc ăn xì xụp món mỳ ống với nước sốt tỏi khi anh trở lại. Anh rót rượu vang ra và nói,

"Nếu đây không phải cách ăn của ăn mày thì tôi không biết nó là cái gì khác nữa."

Thậm chí ngay cả với những từ ngữ như thế, En Chan vẫn cười hạnh phúc khi nó ăn ngon lành chỗ thức ăn. Nó uống cạn tất cả cốc rượu vang mà anh rót cho.

"Nếu cậu lại say và lại gây chiến một lần nữa, cậu sẽ chết với tôi."

En Chan, miệng đầy thịt, gật đầu lia lịa. Làm sao nó có thể nổi dậy khi anh ta cho nó bánh mì hàng ngày?

"Mấy món này từ đâu vậy? Cái khách sạn này mang đồ ăn miễn phí cho khách sao? "

"Không có cái gì là ăn miễn phí trong cái thế giới này cả. Là tiền cả đấy. "

Trong trường hợp đó, nó chắc chắn là đắt lắm. Có lẽ nó nên ăn chậm hơn một chút.

"Đó là từ nhà hàng Ý ở khách sạn này. My Ex-Wife's Secret Recipe (Công thức nấu ăn bí mật của người vợ cũ của tôi). Cậu nghe bao giờ chưa? "

En Chan, miệng đầy salat tươi giòn lại lắc đầu lia lịa.

"Bếp trưởng là người Ý. Giám đốc của khách sạn này đã thử những món ăn của ông ta ở Ý, rất lâu rồi, thế nên ông ta đã mang người đầu bếp đó về đây . Đó là phong cách Pháp-Ý . Nó rất tuyệt phải không, huh? Trông cái mồm cậu như thể chưa bao giờ nếm bất cứ cái gì như thế.

"Tên nó là gì nhỉ? Cái gì mà vợ? Tôi không thể nhớ được, nó quá dài. "

"My Ex-Wife's Secret Recipe."

"Đó là tên của nhà hàng đó hả?"

"Phải, nếu cậu có thể dịch được nó."

"Có thể? Heh, chú không chắc chắn, chú có phải là sajangnim không vậy? Chú không thể nói tiếng ăn tốt chắc? Chú phải tuyên thề im lặng khi chú ở Mỹ hay cái gì thế chắc? "

"Ăn đi."

Nó nhúng bánh mỳ vào nước sốt thịt bò và kêt thúc bằng món kem mút táo. Nhưng có cái gì thật lạ. Thông thường khi nó ăn, nó nạp đầy năng lượng, nhưng ngay bây giờ nó cảm thấy mình càng lúc càng yếu đuối. Đó là một cảm giác không tồi, thực tế là rất thoải mái và ấm áp.

En Chan cầm cái ly không. Han Kyul mới ăn được một nửa bữa với tay đổ thêm rượu cho nó.

"Trông cái bộ dạng kìa. Ngồi thẳng lên khi ăn. "En Chan nhắc chân lên ghế và ngồi theo kiểu Ấn Độ.

"Tôi ăn xong rồi."

"Xem cái gì với bộ mặt của cậu kìa?"

"Nó làm sao?"

"Bộ mặt của một con lợn thỏa mãn chứ sao."

"Này chú, chú nói thô thiển quá đó. Tôi không thể hiểu lý do tại sao phụ nữ cứ bâu lấy chú. Chắc là vì tiền nhỉ? Nhưng chú không muốn kết hôn, sajangnim? Những phụ nữ đến trong buổi coi mắt khá xinh đó chứ. Oh! Hay chú đã dấu một người phụ nữ ở đâu rồi? "

"Cậu không nói có ai bảo cậu câm đâu. Dấu một người phụ nữ ở một nơi nào? Một người phụ nữ là cái va ly sao mà dấu hả? "

En Chan liếm môi vì vị ngọt của rượu. Sau khi ăn uống thỏa thuê, nó bắt đầu cảm thấy chóng mặt một chút. Mình nên về nhà trước khi bất kỳ điều gì tồi tệ hơn ...

"Người phụ nữ trở lại đây cũng rất xinh, chỉ hơi to mồm và phiền nhiễu."

"Tôi không biết người phụ nữ mà cậu đang nói, nhưng tất cả phụ nữ to mồm và phiền nhiễu."

"Oh, Tôi biết rồi! Chú là người ghét đàn bà phải không? "

"Cậu có biết là cậu đang luyên thuyên về cái gì không hả?"

"Tôi biết rồi. Một người ghét phụ nữ, phải không? "

"Tại sao tôi lại ghét phụ nữ chứ? Nếu tôi ghét phụ nữ,tôi sẽ đối phó như thế nào với suy nghĩ về tình dục cứ mỗi 30 giây? "

En Chan tắc nghẹn. Rượu sộc lên mũi nó. Anh ném cho nó cái khăn ăn. Nó vừa giận giữ chùi vừa xấu hổ. Không chỉ có vậy, cái cảm giác khi anh hôn nó ùa về làm tim nó đập loạn xạ. Nó cố gắng không nhìn vào đôi môi của anh, thế nên mắt nó cứ đảo qua bên này bên kia để tránh không nhìn vào đó.

"Vâng, tôi nghĩ đó là cách giải quyết của cánh đàn ông."

Tình hình càng lúc càng tệ hơn.

"Sao? Cậu sợ à? "

"Sợ, không có gì ..." En Chan ngập ngừng.

"Mặt của cậu nói cậu đang sợ hãi. Tôi đã xúc miệng ba lần, tôi đã thấy rất kinh tởm, vì vậy đừng bao giờ khơi ra lần nữa. "

"Tôi đã nói cái gì về điều đó sao? Anh là người gợi chuyện trước cơ mà. "

"Bây giờ tôi nghĩ về điều đó, nó thật tuyệt. Thật thú vị khi có những điều kìlaj xẩy ra trong cuộc đời. "

"Tôi cũng nghĩ y như thế."

"Tôi có một người bạn gay, phải không? Và anh ta chưa bao giờ nghĩ về tình dục. Cậu vẫn còn khá trẻ, do đó cậu có thể phát điên lên khi nhìn thấy một chiếc váy. Hãy để tôi cho cậu biết, như một vị cao niên trong cuộc sống-chăm sóc cơ thể của cậu khi còn đang trẻ. Nếu cậu buông thả khi còn trẻ, cậu sẽ phá nát cuộc đời của mình đấy. Với ý nghĩ đó, đàn ông có nó thật dễ dàng phải không, huh? Anh ta không phải lo lắng về việc mang thai, trách nhiệm hoặc con cái. "

"Thế còn về A-AIDS?"

"Cậu chắc chắn nói về điều thú vị đó hả. Cậu có chắc mình đang sống ở thế kỷ 21 không vậy? AIDS, không có gì xảy ra khi cậu là gay. Bao cao su không phải để làm bóng bay hình thú. "

Ngay sau đó, người đàn ông đưa mắt nhìn En Chan ngồi đối diện. En Chan đột nhiên nín thở. Trái tim cô gái phập phồng khi mọi chuyện xảy ra đột ngột với nó, họ đang ở một mình trong một phòng khách sạn. Mặc dù bề ngoài nó trông như một thằng con trai nhưng bên trong nó vẫn là một cô gái. Điều đó cũng thật dễ hiểu khi tim nó đập như điên nếu như nó ở một mình với một người đàn ông đẹp trai và sành điệu như anh ta. Trái tim rộn ràng và bối rối của nó làm cho từ ngữ trong đầu cũng loạn hết cả lên.

"S-sao anh lại nhìn tôi như vậy?"

"Cậu đã bao giờ sử dụng bao…-quên nó đi. Cậu không thể dùng nó ở độ tuổi đó được, phải không? "

"C-chú không thích trẻ con à?"

En Chan thay đổi chủ đề khi cảm thấy mọi cảm xúc cảu nó đã đạt đến giới hạn chịu đựng.

"Đó có phải là lý do tại sao chú không lấy vợ?"

"Cậu nghĩ rằng cậu có thể đưa một người về sống và chăm sóc của họ cho gần 20 năm sao?"

En Chan đã lỡ lời với những cảm xúc chân thực của anh.

"Tôi-Nếu anh cho là vậy, tôi thật sự không thể...."

"Đôi khi - không, thường thì, thật khó để tự chăm sóc cho bản thân mình. Đó là cuộc sống. Cậu cho rằng mọi thứ sẽ thay đổi khi cậu bốn mươi? Hay năm mươi? Khi thế giới này trở nên xấu xí, đầu và cơ thể của cậu nhăn nhúm và cuối cùng cậu quá yếu, không sức lực, phải phụ thuộc vào người khác. Vì thế nên người ta cần phải kết hôn và có con. "

Anh uống rượu cùng cái nhìn giễu cợt. Nó nhìn mặt anh như được chiếu trên màn hình lớn. Rượu chảy vào làn môi anh, những ngón tay nâng chiếc ly, má anh hóp lại khi uống từng hớp rượu, cái nhìn nghiêng một góc 45 độ. En Chan thở thật chậm. Nó phải thú nhận một lần nữa rằng anh thật là đẹp trai. Bản năng của một người phụ nữ trong nó đang bị hút về phía người đàn ông đó. Ngoài ra không còn gì khác....

"Hãy nghĩ về điều đó. Cậu sai lầm và lấy làm tiếc cho họ, thế cậu định trở thành người giám hộ cho ai? "

"Bố mẹ thì cũng là người, tất nhiên là họ cũng mắc sai lầm."

"Điều gì xảy ra nếu họ mắc sai lầm với lũ trẻ?"

"Nah. Tôi mắc lỗi với bố mẹ nhiều hơn họ đối với tôi. Well, tôi thường bị tổn thương khi còn nhỏ, nhưng khi cậu hiểu ra thì cậu đã già. Khi cậu trưởng thành, cậu bắt đầu nhận ra là người lớn không có nghĩa là hoàn hảo. "

"Nếu tổn thương là tất cả những cái đó thì nó vẫn còn may mắn. Nhưng dù cố ý hay không, cậu cũng có thể phá hủy cuộc đời họ. Nó có thể là đói nghèo hay bệnh tật, hay một vụ đụng xe đột ngột như cha của cậu vậy. "

"Cha của tôi?"

Ngay lập tức, En Chan bật phắt dậy trong trạng thái ngà ngà vì rượu.

"Anh đang cố gắng để nói rằng cha tôi đã phá hỏng cuộc sống của tôi?"

"Tôi không nói rằng ông như vậy. Tôi nói rằng nó có thể thôi. "

"Cũng như vậy cả thôi!"

"Đừng có hét lên như thế, nhóc. Tôi đang cố gắng để nói rằng kết hôn là cậu đang tự đào hố chon mình vậy. "

"Wow, thật là một người lươn lẹo."

"Hey, đủ rồi đó. Không cho cậu uống rượu nữa. "

"Chết sớm là lỗi của cha tôi sao? Cha tôi là một người đã bắt được tôi khi tôi rơi từ ban công xuống trong khi đang làm trò ở đó. Anh có làm được không? Cánh tay cảu mình bị gãy mà ông không hề biết. Ông quá lo sợ và chỉ biết mỗi một việc là bế tôi đang khóc chạy thằng đến bệnh viện. Nếu cha tôi đã không nắm được tôi lúc đó, tôi sẽ không ở đây bây giờ. Đó là cha mẹ. Nếu nó là vì con cái của họ, họ sẽ cho tất cả mọi thứ họ có. Đó là tình mẫu tử. "

Nhắc đến cha nó khi uống rượu làm sống mũi nó cay cay. Nhưng cái giọng nói lạnh lẽo và nhạo bang lại vang lên,

"Trẻ con không biết rằng điều đó gây nguy hiểm khi chơi xung quanh ban công. Người lớn biết, nhưng họ không quan tâm. Nếu cậu không được sinh trong thế giới này, cậu sẽ không phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào. Cậu có biết lý do tại sao những đứa trẻ sơ sinh khóc một cách khó nhọc khi chúng được sinh ra? Thực tế là chúng đang nguyền rủa việc chúng được sinh ra. 'Các người buộc tôi vào thế giới của mình, thế nên đừng cười tôi! Nơi này là địa ngục! Các người nên biết, các người đang sống ở đây! ' Đó là những gì chúng đang nói. Chúng biết được vì đó là lúc con người ta gần những vị thần nhất. Chúng biết rằng cuộc sống trên trái đất này, không khác gì địa ngục. "

"Chú ví von văn vẻ quá đó, tại sao chú lại như vậy? Tsk tsk. Cái gì làm chú thành kẻ xấu xa? Chú bị ai đó làm tổn thương khi còn nhỏ à? "

"Tại sao một người như tôi phải có những kinh nghiệm như vậy? Tôi lớn lên chả thiếu thứ gì. "

"Psh. Điều đó có nghĩa là tất cả mọi thứ chú nói đều là nhảm nhí. "

Ngay sau đó, điện thoại di động kêu. Sau khi kiểm tra tên người gọi đến, anh lấy điện thoại vào phòng. Giọng nói của anh có thể nghe được thông qua khe cửa hẹp.

"Phải, có chuyện gì vậy ạ. Vâng, ở đây thoải mái hơn . "

En Chan cầm ly rượu vang và đi vật vờ quanh phòng khách. Những cái tủ đẹp ngoài sức tưởng tượng, một bể cá, một bức tranh phong cảnh mùa xuân, một lọ hoa lớn ...

"Hãy để ông ấy làm điều gì ông ấy muốn. Đã khi nào cha hỏi ý kiến của con trong tất cả mọi việc chưa? "

Bạn đang đọc Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1 của Lee Seon Mi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.