Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thả con săn sắt, bắt con cá rô.

Tiểu thuyết gốc · 2537 chữ

Trước khách sảnh của châu nha có hai sai dịch đứng gác, thiếu niên mặc hành y ngồi một mình bên trong không làm gì. Hắn rót một tách trà cầm trong tay một hồi lâu, ánh mắt chăm chú nhìn mặt nước gợn gợn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả, như là bản thân đã từng trải chuyện tương tự rồi vậy.

Hai sai dịch hơi nhíu mày khi nghe thấy hắn lẩm bẩm cái gì đó không rõ ràng. Một lúc sau, Yên Nhiên từ phía trước chạy đến, nói: "Đại thiếu gia, huyện lệnh lão gia đi qua bên sư gia rồi, bảo là tra hộ tịch thu hẹp phạm vi gì đó nên ta không theo. Manh mối hiện tại đang đứt đoạn, có vẻ như phải đợi người của Lưu Hà Vỹ quay lại hoặc gã đã tróc nã được Thi Văn Vũ thì mới có thể tiếp tục tra án."

Phàm Huân Trác đặt tách trà nguội sang một bên: "Thi Hoa Tử thế nào?"

"À, là lão bà bà đó. Cũng không ngoài dự đoán ban đầu mấy." Yên Nhiên ngẫm nghĩ nói, y chỉ vào cổ tay mình: "Dấu vết dây thừng vẫn còn hằn đậm trên hai cổ tay của Thi Hoa Tử, có vẻ đã bị trói suốt một đêm. Có điều bây giờ bà ta thơ thẩn như người mất hồn, ta cũng không thể tra hỏi gì thêm."

Phàm Huân Trác suy nghĩ chốc lát: "Lưu Hà Vỹ nói bà ta vội vã chạy đến đây đầu thú từ sáng sớm, không chừng vì đã biết được điều gì đó."

Yên Nhiên đứng khoanh tay bên cạnh, khẽ "hừm" một tiếng, cũng không phản bác.

Phàm Huân Trác nhanh chóng đứng dậy, bỏ lại một câu rồi quay người rời khỏi: "Ngươi ở đây tiếp tục điều tra, ta đi kiểm tra nơi này một lát sẽ quay lại."

Yên Nhiên đảo mắt sang liền thấy mấy cuốn sổ ghi chép án của thư gia đặt trên bàn, y quyết định ngồi lại một lúc lấy sổ ra lật xem. Từ khóe mắt, y chợt thấy một tên nha dịch chạy lên rót nước cho gã, sau đó bước chân nhanh lẹ lui xuống. Y không để ý nữa mà tập trung đọc án, đợi Phàm Huân Trác quay lại.

Gã nha dịch vừa rời khỏi khách sảnh liền ba chạy bốn cẳng chạy ngay vào phòng tạp ban của lũ nha dịch, vẻ mặt khó tin tóm cổ một tên đồng nghiệp lại hỏi: "Đó chính là yêu bài của Cẩm y Vệ từ kinh sư mà mọi người nhắc đến đúng không? Vừa rồi ngươi cũng thấy không? Không phải ta nhìn nhầm chứ?"

"Cẩm y Vệ?" Lão đầu trực ban ngồi trong góc lắc đầu nói: "Nhưng Cẩm y Vệ đến châu nha chúng ta làm gì? Không phải trước giờ đại nhân chúng ta và bọn chúng nhìn nhau không thuận mắt sao?"

"Lục lão đầu, ngài không nghe rõ ta nói sao? Là Cẩm y Vệ từ kinh sư mà mấy huynh đệ ở tráng ban đang bàn tán từ sáng giờ đó, bọn họ có thể là cấp trên của cấp trên lũ Cẩm y hách dịch trong Vệ Sở đấy. Quyền thế không hề giống nhau!"

"Người đến từ kinh sư, quả nhiên khiến người ta mở mang tầm mắt."

"Vậy là ngươi cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện rồi ư?"

"Đương nhiên, lúc nãy ta pha trà mang lên khách sảnh có nghe bọn họ nói chuyện với nhau. Hai thiếu niên trẻ tuổi ai nấy cũng đều phong độ tuấn tú hơn hẳn đám lão gia binh Cẩm y bên Vệ Sở, tuy không mặc Phi ngư phục cũng có thể thấy khí thế nghiêm nghị của nhà binh."

"Đúng là không thể phủ nhận, khẩu âm khi nói chuyện của người gốc kinh sư rất rõ ràng, mạch lạch, chất giọng quả thật rất dễ nghe. Vừa rồi ta thấy bọn họ thảo luận án xong thì tự chia nhau ra, ai làm việc nấy, tác phong thật sự nhanh nhẹn. So với lũ Cẩm y hống hách và ngu dốt ở Vệ Sở thì đúng là khác xa."

Một tên nha dịch khác nghe vậy, chợt mỉa mai nói: "A Tự à, ngươi theo Dương Kiêu học cách nhìn người bao lâu rồi mà mắt quan sát vẫn còn kém tinh tế thế."

Hóa ra tên nha dịch bưng trà cho Yên Nhiên lúc nãy tên là A Tự, gã lúc này liền sửng cồ lên hỏi lại: "Thế ngươi còn nhìn ra cái gì?"

"Thực lực! Đối với Cẩm y Vệ quan trọng nhất vẫn là thực lực võ công! Cước bộ của vị Yên Tổng kỳ kia dường như rất nhẹ, khi đi không phát ra tiếng động, cho nên chắc chắn là một đại cao thủ."

Lục lão đầu ngồi trong góc im lặng một lúc thì chợt cắt ngang: "Nói vậy bọn họ ở đây vì án của Thi Hoa Tử sao?"

A Tự quay lại nói: "Vừa rồi ta nghe mấy huynh đệ trực ở phía Tây nói thấy đại nhân chúng ta và Yên Tổng kỳ đi ra từ phòng giữ xác Thi gia, nên cũng có thể."

Lục lão đầu nhíu mày: "Nghe không hợp lý lắm. Bọn họ là Cẩm y Vệ mà."

A Tự ngẫm nghĩ một chút bỗng nói: "Cũng rất có thể, đại nhân chúng ta mời họ đến đây là vì án mà lão Dương đang điều tra chăng?"

"Ta nghe nói lão Dương có thể điều tra được tới bây giờ là do tiểu muội của Lưu bổ đầu liều mạng mua tin tức về. Các ngươi cũng biết chuyện này kéo dài thực sự rất nguy hiểm, cơ hội thăng quan phát tài còn chưa thấy, sợ rằng Lưu cô nương đã không sống được đến ngày mai rồi. Nếu không phải mấy tên Cẩm y ở Vệ Sở là rặt một lũ vô tích sự, thì đại nhân chúng ta việc gì phải để lão Dương cầm củ khoai bỏng trên tay mãi như thế?"

Một tên khoái ban vừa đi vào, nghe tới đây, gã không hiểu hỏi: "Các ngươi đang nói đến Dương ca à? Nhắc mới nhớ, từ sáng đến giờ ta không thấy huynh ấy đâu."

Lục lão đầu lấy hạt đậu phộng ra, vừa lật xem sổ sách vừa bóc đậu phộng ăn, thong thả đáp: "Nếu ta đoán không nhầm, thì đại nhân phái y đi qua phủ Diêu gia rồi."

A Tự chen vào: "Nghe quen thật. Có phải phủ của hai vị Cẩm y Vệ kia không?"

Lục lão đầu chẳng nhớ rõ, lão còn chẳng tập trung, liền thuận miệng nói: "Hình như vậy."

Dưới tầng trệt rộng lớn của hiệu sức Vân Quan, chỉ có lác đác một vài cô nương ăn mặc phú quý đang nhỏ giọng lựa chọn. Chợt thấy thiếu niên mặc lục y phong nhã bước qua, liền không khỏi khiến các nàng sửng sốt ngoái lại.

Thiếu niên mặt nhỏ xinh đẹp, thân thể cao lớn nhưng các đường nét trên gương mặt lại thanh tú như nữ tử, y phục màu lục nhạt bay bay, rất hợp với suối tóc đen dài cùng nước da trắng trẻo, ngoại hình mỹ nam tử mang đến cảm giác công kích mạnh. Đây chẳng phải là Tu Vũ Phi, vị trạch nam nổi tiếng của Tu phủ ở đảo Trấn Thiên đó sao?

Trấn Thiên là đảo thuộc địa phận Thanh Hoa cách huyện thành trung tâm mười dặm về phía Tây, Tu phủ sống trên đảo chính là hào môn giàu có nhất ở huyện Thành Thiên, mà Tu Vũ Phi lại là thừa tự duy nhất của Tu gia. Nghe nói y vốn là mỹ nam tử có tiếng từ nhỏ, tính cách thanh cao bí ẩn nhưng càng lớn, mọi người mới dần phát hiện ra y chỉ là một trạch nam thích huyền môn hay ru rú ở trong nhà, rất hiếm khi chịu bước ra ngoài. Có vẻ như đến giờ y vẫn chưa có hôn phối là bởi vì chưa tìm được nữ tử nào xứng với y, ánh mắt của Tu Vũ Phi thật sự cao đến vậy sao?

Nữ tử mặc áo lục, búi tóc đơn giản xõa bên vai, nàng không điểm trang sức, ngoại hình nhỏ nhắn dường như không mấy nổi bật, cùng lúc đó cũng bước đến phía sau Tu Vũ Phi đến chỗ chưởng quầy. Vừa rồi Lưu Anh cũng nghe thấy tiếng thảo luận bàn tán của các nàng bên kia, tuy nhiên nàng không chú ý lại bước sau lưng Tu Vũ Phi, thành ra bây giờ có muốn nhìn mỹ nam tử cũng không thấy được gì, chỉ đành thở dài tiếc nuối đứng đợi đến lượt mình.

Tuy danh tiếng trong giới văn sĩ lẫn võ sĩ của Tu Vũ Phi vốn không tốt, bởi vì bọn họ không cho rằng một thiếu niên như y suốt ngày ở trong nhà là một tấm gương tốt. Nhưng trong mắt đám nữ nhân thì lại khác, Tu Vũ Phi vừa tuấn tú lại giàu có, nếu có thể thành gia lập thất với một nam nhân an phận, không ham tranh giành với bên ngoài như thế, các nàng thật chẳng cầu gì hơn!

Lưu Anh rủ mi chán nản nhìn xuống cây trâm ngọc bích bóng loáng trong tay mình, bỗng tò mò nghĩ, không biết Tu thiếu gia đích thân đến đây mua gì vậy nhỉ?

Đột nhiên nàng rùng mình một cái, ánh mắt sợ hãi ngẩng lên. Trên lan can tầng ba, có một lão nương tuổi tác dường như đã ngoài sáu mươi, trên người mặc cẩm y màu tía rực rỡ sang trọng. Khóe miệng bà ta phì phèo khói thuốc, ánh mắt sắc bén đang híp lại quan sát nàng.

Chợt bắt gặp cái nhìn hoang mang của tên chưởng quầy phía dưới, bà ta liền nhướng mày khẽ lắc đầu một cái. Tu Vũ Phi thấy vậy, không khỏi để ý ngẩng lên, nhưng hình bóng phụ nữ mặc áo tía đã quay bước vào trong.

Chưởng quầy xun xoe nói: "Tu công tử, hay là công tử đợi thêm một chút. Ta sẽ cho người đi kiểm tra ngay!"

Lưu Anh thấp thỏm đứng đợi phía sau lưng Tu Vũ Phi, nàng cũng không rõ lão chưởng quầy đang nói gì với gã, chỉ thấy vẻ nịnh hót của lão khắc rành rành vào đôi mắt mở to lo sợ của nàng. Ngay sau đó, đám tiểu nhị phi chân chó chạy ra rất nhanh, bộ dạng kính cẩn dẫn Tu Vũ Phi sang một gian phòng khác.

Bóng hình che chắn an toàn phía trước vừa rời đi, nét mặt của chưởng quầy lập tức thay đổi, ánh mắt ghét bỏ quét qua Lưu Anh nói: "Năm mươi lượng!"

Nàng chỉ đợi có thế, liền vội vã đưa tiền, còn cố ý đưa dư một ít nhưng có vẻ lão không mấy động tâm. Đếm đủ năm mươi lượng thì lấy, số dư còn lại trên bàn thì khinh thường không đụng đến. Lưu Anh cũng không biết phải làm sao, đành giả vờ như không thấy gì mà nhận lấy chiếc trâm từ lão rồi quay bước thật nhanh ra ngoài.

"Bà bà có lời gửi lão, không biết khi nào lão mới chịu bắt chuột đây?" Một tên tiểu nhị lấp ló nghiêng đầu ra sau lưng chưởng quầy nhắc nhở.

Lão ung dung nhặt từng đồng lẻ thừa mà Lưu Anh để lại bỏ vào một cái bao riêng, sau đó miệng hơi nhếch lên mỉa mai như thể vừa nghe thấy điều gì buồn cười lắm. Trong đầu lại nghĩ, bà ta thật sự nghĩ rằng cái lũ nha môn đó sẽ làm nên cơm cháo gì sao?

"À phải rồi, bà bà khen lão mỗi lần ra tay đều rất sạch sẽ gọn gàng đấy."

Lão chưởng quầy hơi nhướng mày, biểu cảm kiêu ngạo không đáp.

"Nhưng bà bà cũng nói, lão lười quá. Lần này nếu còn chần chừ không giải quyết ả nữ nhân kia thì biết tay."

Hai bên má núng nính mỡ của lão liền run lên bần bật, tức giận nắm tay lại, thầm nghĩ: Cái quái gì chứ? Nữ nhân đó là biểu muội của gã họ Lưu rất liều mạng trong công môn đấy. Nếu giữa thanh thiên bạch nhật mà ra tay với nàng thì đến lão cũng không biết gã điên đó sẽ làm gì đâu. Chưởng quầy hung hăng trừng mắt lên lầu một cái, sau đó lão phất phất tay ra sau tỏ ý đã hiểu rồi với tên tiểu nhị. Chỉ đợi gã rời đi, lão khoanh tay lại bình tĩnh cân nhắc mọi việc, dù sao những thứ phiền phức như giết người vẫn nên thỉnh thoảng làm thôi, chẳng có tiền đồ gì cả, còn có khả năng đi gặp ông bà sớm. Người bình thường làm gì có ai lại thích mấy chuyện này chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, so với sợ chết thì lão vẫn sợ bị trừ bổng lộc mỗi tháng hơn. Lão chưởng quầy thở dài, đành chịu khó làm tiếp vậy, chỉ cần tạo ra thêm một sự cố ngoài ý muốn cho nữ tử đó là tốt nhất...

Nghĩ rồi, lão chưởng quầy trầm ngâm đánh mắt sang tên thị vệ bên cạnh một cái, khẽ gật đầu.

Tên thị vệ thấy vậy liền lặng lẽ quay người đi vào trong.

Trên tầng lầu vô cùng yên tĩnh, bà chủ của Vân Quan quán đang ngước con mắt tô đậm son phấn lặng lẽ đánh giá người đối diện. Một lúc sau liền thấy một làn khói trắng khẽ phả ra từ khóe miệng đang nhếch lên của bà ta, mùi hương thô tục quẩn quít trên đầu tẩu rồi bay đi, đôi mắt mơ màng và hai má hây hây, cùng với chất giọng đậm đặc địa phương vang lên: "Chà... đã lâu quá rồi. Lai lịch của thứ này thế nào ta cũng không nhớ rõ nữa, thưa ngài quan gia."

Thời gian trôi qua hơn một chén trà, bóng dáng thiếu niên mặc hành y liền bước ra khỏi cửa chính Vân Quan. Lúc bước qua bậc thềm, Phàm Huân Trác nhấc cao chân, vạt áo vừa phất lên, từ khóe mắt hắn chợt thấy một thiếu niên mặc kính trang màu trắng cao ráo, đang đứng cúi xuống chỉnh lại mũ trúc bên kia đường.

Hình như đối phương cũng thấy hắn, cả hai không khỏi khựng ra giây lát. Phàm Huân Trác suy nghĩ rất nhanh đã đảo mắt đi, lập tức quay người rời khỏi.

Tay kia Vệ Đằng Diệp đang cầm trâm, tay còn lại liền hất mũ trúc ra sau lưng, vẻ mặt bất ngờ nhìn theo, lẩm bẩm: "Vừa rồi là chế bài của Cẩm y Vệ?"

Bạn đang đọc Thuyết Yêu Người sáng tác bởi reyansselm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi reyansselm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.