Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ sự Nam Thiên thành, lại thêm một

Tiểu thuyết gốc · 1171 chữ

Hai hôm từ ngày tiểu Mặc gặp Thủy Trúc, hắn ngồi dưới tán cây du nơi góc sân, đàn khúc Khai Xuân yêu thích. Chiều nào hắn cũng ngồi đó, đàn một khúc này.

Khai Xuân là một hỷ khúc, hơn nữa, cũng chẳng phải khúc nhạc cao siêu gì, chỉ là Kỷ Miên, mẹ hắn ngẫu nhiên sáng tác mà thôi. Nhưng chính Kỷ Miên cũng không biết, lần đầu nghe được Khai Xuân khúc, con trai nàng mắt lại đỏ hoe.

Giờ hắn đã nhớ, nên hắn biết, một khúc Khai Xuân này, là Doanh Doanh đã từng dạy hắn. Một khúc Khai Xuân này, là một kiếp đau thương mà thôi. Nghe Khai Xuân mà khóc, chắc chỉ có mình tiểu Mặc hắn mà thôi.

Giống như cảm thấy đau thương ẩn ẩn trong tiếng đàn tươi vui, một nhóm sẻ nhỏ sà xuống quanh người hắn, khẽ kêu "Chích chích" đệm theo nhịp đàn.

Chúng đang cố xua đi đau thương ẩn trong hỷ khúc Khai Xuân này, cũng đang cố xua đi đau thương trong lòng hắn. Hắn cũng đành cười, bỏ qua cảm giác không tốt kia, bắt đầu thật sự đàn một hỷ khúc vui tươi.

Oa Hoàng là chúng sinh chi hoàng, tiểu Mặc mang Oa Hoàng mệnh cách, giúp hắn có thể câu thông với tất cả sinh linh. Nhưng những giống loài đã có xã hội phồn thịnh như nhân loại thường tự lập Hoàng vị, khiến khả năng câu thông với những giống loài đó giảm rất nhiều. Như với nhân loại, ngoại trừ hài đồng chưa hiểu biết, thì có lẽ, hắn cũng chỉ có thể câu thông với một ít kỳ nhân ngoại thế mà thôi.

Đàn ngưng, đám sẻ lại "Chích chích" vài tiếng, rồi vù một cái rời khỏi mảnh sân. Tiểu Mặc cũng ôm đàn về phòng, đã tới giờ dùng thuốc.

"Hôm nay mẹ bận rồi." hắn lẩm bẩm, rồi tới bên bàn, nhìn hộp ngọc nhỏ cùng mảnh giấy ghi lại cách dùng thuốc.

"Phù Sinh đan? Không ngờ là tiên đan." tiểu Mặc thoáng ngạc nhiên, mặc dù lão huynh Khai Sơn của hắn cũng là một người tu luyện, nhưng hắn cũng biết, đan dược với người tu luyện lại càng là "chỉ có thể ngộ, mà chẳng thể cầu", vậy mà, mọi người lại vì hắn kiếm ra một viên tiên đan.

Mở hộp nhỏ cầm viên đan dược màu ngọc bích mát lạnh, để vào lòng bàn tay ngắm nghía. Viên đan này nhỏ tẹo, chỉ nhỏ như cái đầu đũa thôi vậy, lại mang chút màu ngọc bích, trông chẳng khác gì một viên ngọc nhỏ. Nhưng từ nó, lại tản ra một cỗ thanh khí êm dịu, mát mẻ, giống như có thể xoa dịu mọi đau đớn vậy.

Tiểu Mặc cũng quên mất rằng, nếu cứ cầm viên đan trong tay mãi thế, đan khí sẽ dần mất hết, dược lực sẽ bị tổn hao, mà cái hộp nhỏ kia, chính là ngăn cản điều này.

Hắn nhìn viên đan trong lòng bàn tay, thở dài "Giá mà có thêm một viên nữa, lại có thể cùng mẹ uống thuốc." vừa dứt lời, tiểu Mặc liền cảm thấy dường như mình quá mệt mỏi rồi, làm sao lại nhìn ra trong tay có tới hai viên đan đây.

Hắn thả luôn hai viên đan lên mặt bàn, máu chóng lấy tay dụi mắt, nhưng mà không hiệu quả gì, hai viên vẫn là hai viên. Sống cũng mấy đời rồi, nhưng chung quy, chưa bao giờ hắn sống qua mười bốn tuổi, nên tâm trí cũng có phần trẻ con. Tay run run cầm hai viên đan, hắn nhớ về lời nhắc của lão Sáng Thế Thần trước khi đi xuyên vị diện.

"Thần thông? Thần thông tạo ra đồ vật ư?" hai mắt Tiểu Mặc sáng rực lên, nhắc lại câu nói một lần nữa "Giá mà có thêm một viên nữa." hắn suýt cười tới run lên, quả thực, quả thực thành ba viên rồi. Lần đầu tiên, tiểu Mặc lại đi cảm ơn lão Thần mắc dịch đó.

Hắn thử nhìn về phía giữa phòng, thử nói "Thêm một cái ghế." nhưng không có gì xảy ra cả.

Lại nhìn trong tay "Thêm một viên." lại một viên đan xuất hiện, hắn cau mày lại.

Bất chợt, hắn nhớ ra, đan dược đều không được cứ cầm mãi như thế, dược tính sẽ tản ra không khí hết mất, thế là hắn đem hết bốn viên đan bỏ lại trong hộp, cẩn thận đóng kín lại.

"Cần điều kiện gì nhỉ?" tiểu Mặc lẩm bẩm sau khi thử gọi "thêm một" với vài vật nữa, chẳng có gì xuất hiện cả.

Hắn nhớ rằng với Phù Sinh đan, hắn thậm chí chỉ nói "thêm một viên", thế là liền mở lòng bàn tay, nhẹ nói "Thêm một viên.", nhưng chẳng có gì xuất hiện.

"Nãy thì có, giờ thì không? Hay là chạm vào?" Ngộ ra rằng cần chạm vào gì đó, hắn thử chạm vào cái ghế gần nhất "Thêm một cái" và một cái ghế xuất hiện bên cạnh cái hắn chạm vào "Vậy là sao chép hử?" hắn nhìn tay mình, xong bỗng cười lớn.

Kiếm lấy một cái bao da, đeo thủy trúc sau lưng, tiểu Mặc muốn mau chóng gặp lão huynh của hắn. Thần thông thần kỳ như vậy, hắn cũng biết "thất phu vô tội, hoài bích có tội", nhưng Khai Sơn huynh lại khác, từ bé tới lớn, cũng là gần một nửa thời gian là hắn ở cạnh vị lão huynh này, theo hắn học tập võ nghệ, luyện thể, tầm y, cũng chính là mọi người mong muốn có thể cải tạo thân thể hắn một chút, đợi sau khi thành niên, cũng là theo Khai Sơn tu luyện.

Tu luyện có thể mở cửu mạch, toàn diện tẩy rửa cường hóa thân thể một lần, cho dù tiểu Mặc hắn tu luyện xong không mạnh bằng người khác, thì cũng sẽ không còn chịu cảnh ngày ngày uống thuốc nữa.

Mà tiểu Mặc cùng lão huynh Khai Sơn sống cùng nhau lâu, có tình huynh đệ, có tình sư đồ, lại có chút như tình phụ tử, chính là, chuyện hắn có thần thông sao chép vật, nguyện không đem kể với mẹ, lại đem kể với vị anh họ này.

"Đại thiếu gia." người hầu vẫn ở một bên của mảnh sân trước phòng của hắn, thấy hắn phi như bay ra ngoài, liền vội chạy theo gọi với một tiếng.

"Ta tới chỗ Khai Sơn huynh." Hắn thả lại một câu, tiếp tục cứ thế chạy phăm phăm, còn người hầu kia, nghe vậy, cũng đánh tới bẩm với gia mẫu một tiếng.

Mà bởi vì tiểu Mặc rời nhà chạy tới chỗ Khai Sơn, kỳ sự Nam Thiên thành lại thêm một: Cầm đại thiếu mang kiếm bên người.

Bạn đang đọc Thủy Trúc sáng tác bởi hiasbcwm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiasbcwm
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.