Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ nhất

Phiên bản Dịch · 3253 chữ

Hải Phong ở Huệ Châu lúc này đang nổi lên tin đồn xôn xao. Trăm họ nghị luận ầm ĩ, nhà nhà bất an sợ hãi. Từ quan to đến những người buôn bán nhỏ lẻ cũng đóng chặt cửa không dám bước ra. Sắp đến nửa đêm, huyện thành to như vậy ngay cả tiếng ho khan cũng chẳng có.

Thái Thú (1) Phan Tử râu tóc đã bạc cả rồi, nét mặt không dấu nổi sự bồn chồn, hé cửa nhìn ra bên ngoài. Trên đường phố gió cuốn lá rách. Huyện lệnh Quách Sông ngồi phía sau không kìm được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Ngồi được một chút lại đứng lên, đứng lên một chút lại ngồi xuống. Thái thú đang chờ đợi một người, nhưng sao mãi vẫn chưa đến?

Nếu là bình thường, lúc này ai cũng trốn trong nhà khóa cửa thả chó cẩn thận. Phan thái thú vì tra rõ chân tướng sự việc nên cố ý mở rộng cửa. Một canh giờ đã qua, khi canh thứ hai bắt đầu chợt có tiếng bẩm báo đã mời được người nọ.

Theo sau đấy là hai người một thấp một gầy đi vào. Một là bộ khoái (2) Triệu Chí Lễ trong phủ nha, còn người kia ăn mặc giống vớ kiếm khách. Bên hông hắn treo hai mũi tên nhọn, kiếm trên người chưa ra khỏi vỏ đã phát ánh sáng lạnh cả sảnh đường. Người này trông qua chỉ tầm hai bảy hai tám tuổi, diện mạo ưa nhìn, vóc người cao lớn, tuổi không cao mà khóe mắt đã có nếp nhăn, bù lại ánh mắt vô cùng sắc bén. Quần áo xanh nhạt để lộ cơ bắp bên trong. Hắn chỉ đứng đó khẽ cười, không hành hành lễ cũng chẳng ngồi xuống, chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Quách huyện lệnh không vui, đang muốn mở miệng trách cứ thì Thái Thú khoát tay hỏi: “Ngươi tên gì?”

Người trẻ tuổi không chút hoang mang trả lời: “Yến Xích Hà.”

“Triệu bộ đầu từng nói với ta ngươi có hiểu biết về yêu quái. Hải Phong những năm gần đây thường xuyên bị quỷ quấy nhiễu, ngươi đã từng nghe nói chưa?”

” Đã từng. Vừa rồi cưỡi ngựa thấy cổng thành vội đóng lại, không biết nguyên nhân là gì? ”

Thái thú thở dài một tiếng ” Chuyện này bắt đầu từ hơn hai năm trước, ban đêm chợt xuất hiện một con quỷ mọc vẩy không đầu. Nó chỉ xuất hiện vào ban đêm, hoành hành ngang ngược ở đây, phá hủy vô số tài sản hoa màu. Già trẻ lớn bé gặp nó đều chết, chim bay trên trời hay cá bơi dưới nước chạm vào nó cũng mất mạng. Chỉ khi ánh mặt ló rạng thì nó mới như sương mù bị tan biến. Dân chúng từ đấy luôn phải sống trong lo âu sợ sệt. Năm ngoái có hai pháp sư tới nhưng đáng tiếc đều bỏ mạng. Vì chuyện này mà số nha dịch (3), binh lính hoặc bị thương hoặc chết đã hơn trăm người.”

Yến Xích Hà sau khi nghe xong cúi đầu suy nghĩ một chút: “Mới vừa rồi ngài nói nó không đầu?”

“Ta chưa nhìn thấy, chỉ có Triệu bộ đầu từng đối diện với nó.”

Triệu Chí Lễ lập tức đáp: “Dạ, nó có cổ to, từ đuôi đến cổ như bị chặt đứt một nửa, không có đầu. Dù vậy vẫn có thể nhận biết đường đi, phân biệt phương hướng, còn thấy rõ mọi vật.”

Sắc mặt hắn biến đổi: ” Không ổn. Nó đáng lẽ vẫn phải còn đầu chứ? Theo như lời ngươi nói nó dễ dàng lấy mạng người khác chắc chắn từng chạm vào họ. Chỉ xuất hiện vào đêm? Hiện tại là giờ nào? ”

” Đã canh hai (4) rồi. Lúc này có lẽ nên….”

Yến Xích Hà chợt giơ ngón trỏ bên môi ra hiệu im lặng, chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Hắn trầm giọng nói “Nó đã tới.”

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt sợ hãi đứng im, hai mắt nhìn nhau.

“Các ngươi đem ghế dời đến phía nam trong góc phòng ngồi một chỗ. Không được lên tiếng. Đợi lát nữa lúc nó đi vào, các ngươi phải ngừng thở, áp chế tiếng tim đập. Có ta ở đây, nó sẽ không dám ăn thịt người.”

Thấy hắn nói nghiêm túc, mọi người không dám chậm trễ lập tức làm theo. Lúc này, tất cả nha hoàn đều ra ngoài tránh né. Bên trong chỉ còn Triệu bộ đầu, thái thú, huyện lệnh cùng Yến Xích Hà. Huyện lệnh trong lòng không ngừng kêu khổ, ban nãy đáng lẽ nên báo ốm vắng mặt. Hắn chưa từng trải qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Phan thái thú mặc dù trong lòng e ngại nhưng không biểu hiện ra mặt. Triệu Bộ đầu cũng thế, chẳng qua Quách huyện lệnh bám chặt vào người hắn run rẩy làm hắn hơi bất tiện.

Yến Xích Hà đi lên hai bước, “xoạt” một tiếng rút thanh bội kiếm. Hắn dùng kiếm vẽ trên mặt đất ba đường thẳng, ngậm trà trong miệng phun lên chỗ đó, gần như lập tức trên mặt đất chẳng còn dấu vết gì. Hắn khẽ mỉm cười, để kiếm vào vỏ, một mình đi tới tấm bình phong (5) bên cạnh, đem cánh cửa sổ khép hờ đẩy ra quá nửa muốn dụ con quỷ kia đến.

Quả nhiên, trong đêm đen vang lên những tiếng sấm sét từ xa đến gần.”Oành” ——”Oành” ——”Oành” , mỗi tiếng vang đều khiến ly trà trên bàn rung động. Mặt thái thú trắng như giấy Tuyên Thành. Rõ ràng một con vật khổng lồ đang tới. Nó đi đến gần lại dừng một chút, bước chân quay đầu hướng về bên này. Theo tiếng bước đi càng lúc càng lớn, một loạt tiếng thở kì lạ trầm thấp cũng vang lên. Vừa giống tiếng cười lại tựa tiếng khóc, lúc liền lúc đứt, lặp lại không dứt.

Ngoài cửa sổ xuất hiện một vật khổng lồ. Bọn họ đang ở lầu ba mà chỉ nhìn thấy nửa thân trên của nó, thật khó tưởng tượng nó còn lớn đến mức nào. Yến Xích Hà gảy nhẹ ngón tay, “khúc khích” mấy cái, ánh đèn tắt hết. Mọi người nín thở cố gắng làm mình trở nên vô hình.

Dưới ánh trăng lộ ra một đôi tay to lớn. Nóc nhà rộng rãi dễ dàng bị nhấc lên, chỉ sợ ngay cả tòa nhà cũng muốn sập xuống. Quả nhiên nó không có đầu.

Lúc này ngay cả thái thú cũng ngồi không yên, chỉ muốn đứng lên bỏ chạy. Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Yến Xích Hà nên cố gắng kiềm chế. Mùi thi thể hôi thối xông vào mũi. Mọi người cau mày, mồ hôi lạnh không tự chủ chảy sau gáy, riêng người trẻ tuổi kia hình như không để ý. Hắn nhìn chằm chằm vật không đầu trước mặt, trong lòng có điểm nghi vấn.

Trên sàn nhà không ngừng rơi xuống từng thứ nước màu vàng ghê tởm. Con quái vật này nhìn như bị mất đầu nhưng không chết, bắp thịt vẫn có thể co rút lại. Nó từ từ di chuyển cổ về phía nam, đến gần vị trí ba người. Đến bên cạnh, rồi lại phảng phất đụng phải trở ngại vô hình nào đó. Chốc lát sau quay hướng khác, có lẽ không phát hiện điều gì bất thường nên muốn rời khỏi.

Đúng lúc này huyện lệnh không nhịn nổi hắt hơi một cái. Con quỷ kia vốn định bỏ đi liền dừng lại xác định phương hướng phát ra tiếng động. Nó vươn đôi tay về phía ba người. Họ nhất thời sợ ngây người, không biết nên tiếp tục ngồi yên hay né tránh. Quách Sông thậm chí suýt kêu lên thất thanh. Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, Yến Xích Hà đột nhiên ném thứ gì đó vào người quỷ không đầu. Nó lập tức di chuyển đôi tay muốn bắt hắn. Người thiếu niên hành động mau lẹ, không kịp nghĩ ngợi lăn người về bên trái. Bàn tay kia không vớt được thứ gì thì điên cuồng quơ loạn xạ, bụi bặm trên tường rơi xuống như mưa. Hắn nửa ngồi trên mặt đất, hai tay không biết đang làm phép thuật gì. Quái vật tìm kiếm khắp nơi nhưng hết lần này tới lần khác không chạm được vào hắn.

Yến Xích Hà đem tay áo giơ lên, một con bướm lớn cỡ bàn tay phát sáng hiện ra. Nó bay đến trước mặt lệ quỷ lượn mấy vòng như muốn gây sự chú ý. Cổ lệ quỷ phun ra thứ gì đó, bướm nhỏ lập tức bốc hơi biến mất, rơi xuống hóa làm bùn. Nó bấy giờ hài lòng thu hồi cánh tay chậm rãi rời đi. “Rầm rầm” – bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không nghe thấy gì nữa.

Qua khoảng mười lăm phút, người trẻ tuổi thấy bọn họ vẫn im lặng không dám động đậy mới lên tiếng: “Được rồi, nó đã đi xa. Các ngươi đứng lên cũng không đáng ngại.”

Thái thú sắc mặt cứng ngắc, hít thật sâu để hoàn hồn: “Đó là thứ gì?”

“Là thanh quỷ.”

Người trẻ tuổi trầm ngâm một lát, tự lẩm bẩm: “Hơn nữa còn là thanh quỷ không đầu.”

—————–

Yến Xích Hà cứng rắn hồi lâu, không để ý Triệu bộ khoái khuyên can, đem ống tay áo thu lại cười nói: “Hai nam nhân sao lại lôi kéo nhau nơi này. ”

Triệu Chí Lễ nghiêm mặt trả lời: ” Tiền thưởng có hơi ít, ngươi bình thường không chịu qua lại với quan phủ, chẳng lẽ không thể nể tình cảm bằng hữu bấy lâu? Ta trước kia từng cứu ngươi. Lần đó ngươi bị nhầm là phản quân, không phải ta giúp ngươi lo mọi việc? Ngươi muốn hay không đều phải đồng ý. ”

Người trẻ tuổi hai tay ôm ngực, lạnh nhạt trả lời “Ta chưa chắc có thể giúp, hơn nữa cũng không rảnh rỗi.”

“Lời này nghĩa là gì?”

“Quỷ thường khi còn sống là người, nhưng chết đi hồn không muốn đầu thai trở thành quỷ. Có loại do súc vật biến thành, có loại hút dương khí người sống để tu luyện. Thanh quỷ đáng lẽ không gây họa. Bọn chúng phần lớn ở trong thâm sơn cùng cốc (6).”

Triệu Chí Lễ đương nhiên không tin, lắc đầu một cái: “Không đúng, từ ngày nó xuất hiện hại vô số người, làm sao có thể bảo không gieo họa?”

“Nếu không phải có người từng hại nó, có lẽ nó sẽ không như vậy. Ngươi lần đầu tiên nhìn thấy thanh quỷ thì còn một người khác phải không? Hôm nay nó xuất hiện một mình, nhất định còn một cô gái đi theo. Khi đó thân thể nó không lớn như vậy, toàn thân xanh đen không có vảy, đúng hay không?”

Triệu bộ đầu càng nghe càng ngạc nhiên, trợn to cặp mắt gật đầu một cái.

“Sao các ngươi lại chém đầu nó?”

Hắn vội la lên: “Ai biết con yêu quái ấy có đả thương người hay không?”

“Chuyện này ta không xen vào.”

Mặc dù Yến Xích Hà nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Triệu Chí Lễ làm sao đồng ý để hắn từ chối? Nếu tai họa chưa diệt trừ, đừng nói mình, chức quan huyện lệnh cùng thái thú đều khó giữ. Hắn sống chết không cho người trẻ tuổi rời đi. Yến Xích Hà võ công cao hơn nhiều, vốn định dùng khinh công nhưng giao tình khi trước chẳng tệ, không thể để người ta mất hết mặt mũi: “Đầu tiên buông tay ra, ta phải nói trước, ta có thể giúp ngươi nhưng không chắc thắng.”

Triệu Chí Lễ vui vẻ tươi cười: “Ngươi chịu giúp là tốt rồi. Thêm ngươi phần thắng càng lớn hơn.”

” Cô gái đi theo thanh quỷ kia mấy người đang giữ hay đã trốn mất?”

“Lúc ấy đem nàng bắt lại nhốt trong đại lao. Dạo này bị con quỷ kia quấy nhiều còn đâu tâm trí chú ý nàng ta. Ngươi muốn gặp sao?”

“Có việc cần, càng nhanh càng tốt.”

————-

Cai ngục khó chịu dẫn người vào đại lao. Hắn không đi trước thông báo mà trực tiếp để cửa mở bước đi. Bên trong nhà giam tỏa ra thứ mùi hôi thối xông vào mũi. Cai ngục dẫn người trẻ tuổi vội vã tiến lên rồi đến trước một song sắt.

Cửa mở ra, đây là một gian phòng kín nhỏ. Nơi này là nhà giam tầng dưới cùng, khắp nơi ẩm ướt, hoàn toàn không có ánh sáng rọi đến. Trên vách tường gắn bốn chiếc đèn dầu nhỏ chiếu tới tạo cảm giác kì lạ. Yến Xích Hà dùng bàn tay ngăn ánh lửa, híp đôi mắt, nhìn thấy thứ gì đó màu trắng cuộn trong góc tường. Nhìn từ xa không rõ dung mạo, mái tóc che đi gần hết khuôn mặt.

Người đó liếc hai người một cái, làm như không thấy gì. Tay chân nàng đều bị khóa lớn xích lại. Yến Xích Hà bình tĩnh ngồi xuống chiếc chiếu đối diện. Không ngờ nàng ta đột nhiên há mồm, phun nước bọt về phía này.

Lão Triệu giận giữ định mở miệng quát nhưng Yến Xích Hà khoát tay: “Đi ra ngoài chờ ta. Có ngươi ở đây nàng sẽ thấy sợ hãi, không chịu tiết lộ điều gì.”

Triệu Chí Lễ mặc dù không can tâm nhưng vẫn nghe theo. Người trẻ tuổi mỉm cười một cái, cất tiếng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nàng lặng lẽ nhìn hắn. Yến Xích Hà lại nói: “Không trả lời cũng được, nhưng ta phải gọi ngươi thế nào đây?”

“Tiểu Man.”

Yến Xích Hà nhìn khuôn mặt nghi ngờ đối diện, không so đo mà bất ngờ bắt lấy hai tay nàng ta. Cô gái kinh hãi thét lớn “Kẻ háo sắc…”. Chưa kịp nói hết thì xiềng xích được cởi ra, rơi trên mặt đất. Hắn cầm lấy bàn tay đối phương, sự ấm áp xuyên qua lòng bàn tay truyền đến. Máu ứ đọng trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến mất không thấy dấu vết. Cô nương này đem mái tóc đen để về phía sau. Mặc dù khuôn mặt bẩn thỉu nhưng không giấu được nét xinh đẹp. Hàng lông mày uyển chuyển dịu dàng động lòng người.

Người trẻ tuổi lúc này mới hỏi: “Ta có chút tò mò, trước khi bị họ phát hiện thì ngươi ở cùng nó bao lâu?”

Nàng chần chờ chốc lát mới trả lời: “Bốn tháng lẻ mười tám ngày.”

Yến Xích Hà trầm ngâm: “Bình thường thanh quỷ sẽ không sống chung với người, có lẽ nó khá thích ngươi.”

Tiểu Man thấp giọng nói: ” Thích….ta không biết, nhưng nó đối đãi với ta rất tốt.”

” Thanh quỷ dù bề ngoài xấu xí nhưng có thể hiểu thấu lòng người. Nếu không phải vì ngươi tâm địa trong sáng, rơi vào trong tay nó chỉ sợ đã sớm chết từ lâu.”

“A Thanh mặc dù không ưa nhìn nhưng nó chỉ bất đắc dĩ đả thương người khác. Bọn họ vì muốn bắt được nó mà dùng đến lưới đánh cá làm bẫy, còn không thương tiếc dùng đao. Nó bị thương rất nhiều, trên người lúc nào cũng có máu, không ngờ về sau lại thành như vậy!”

Tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, giọng nói thê lương làm cho người ta thực sự không đành lòng nhìn thấy. Người trẻ tuổi thở dài: ” Dù ngươi có bị giam ở đây hay không thì chuyện như vậy hoặc sớm hoặc muộn cũng sẽ xảy.”

“Ngươi có lẽ nói đúng. Ta hi vọng chuyện này mãi mãi không đến.”

Yến Xích Hà khẽ mỉm cười: ” Có thể kể cho ta chút chuyện xưa của ngươi không? ”

“Ngươi muốn nghe sao?”

“Chỉ cần ngươi bằng lòng kể thì bao lâu ta cũng kiên nhẫn nghe.”

————-

Tạ Tiểu Man lần đầu tiên gặp thanh quỷ thì mới chỉ mười lăm hay mười sáu tuổi gì đó. Khi ấy nhà nàng ở vùng ngoại thành, hai tỷ tỷ đều do mẹ cả sinh ra. Nàng là con của vợ thứ, lại ưa nhìn hơn hai chị nên luôn bị ganh ghét. Mỗi lần làm sai đều bị đánh đòn. Mẹ ruột nàng tính tình yếu đuối lại đau ôm quanh năm, không được làm chủ chuyện gì trong nhà. Hai người bị coi như ” ăn bám “, bị lạnh nhạt thờ ơ, ngay cả người hầu cũng có thể bắt nạt.

Buổi sáng một ngày nọ, phu nhân gọi Tiểu Man đến trước giường. Thì ra người này thích uống canh cá, đêm qua rét đậm chẳng hiểu sao lại thèm ăn nên bảo nàng đi mua. Lúc đấy sông đã đóng băng, đừng nói cá chép, ngay cả tôm cũng chẳng có lấy một con. Nàng ôm giỏ trúc lần tìm bên bờ, sắc trời ngày càng tối, khẳng định về nhà lại bị phạt. Nàng không muốn lúc về mọi người châm chọc nên liều một lần xuống sông bắt cá. Nhưng sông ở đây đã đóng băng, chỉ còn cách vào trong rừng tìm thử.

Ngoài thành Hải Phong có núi Thúy Bình, trong núi có dòng sông Bạc, nước trong suốt nhìn được cả đáy, mùa hè thường phản chiếu ánh sáng mặt trời vô cùng đẹp mắt nên được gọi như vậy. Dưới chân núi cũng thường có những đứa trẻ đến đây bắt tôm tép hay cá các loại. Theo lý mà nói thời tiết này chắc hẳn không có cá nên trên đường cũng chẳng gặp ai, rừng núi trống vắng, không gian vô cùng tĩnh lặng. Khó khăn lắm mới tới mép nước, nàng mệt mỏi tìm tảng đá gần đó nghỉ ngơi. Còn đang thở gấp thì sau lưng vang lên tiếng kêu rợn tóc gáy, dọa nàng sợ biến sắc.

——————–

Chú thích

(1) Thái thú: là một chức quan trong thời kỳ cổ đại của lịch sử Trung Quốc, đứng đầu đơn vị hành chính “quận”. Xem thêm tại Đây

(2) Bộ khoái: làm công việc giống cảnh sát bây giờ, đi tuần tra trong khu vực, truy bắt tội phạm. Công việc hàng ngày là đi tuần trên phố, quét dọn nha môn, canh gác phủ nha, nhà của quan lại. Đôi khi thì truy bắt tội phạm, bảo vệ quan phủ. Có lúc thì phối hợp với quan quân làm nhiệm vụ vận chuyển vàng của nha môn từ nơi này đến nơi khác, khi có chiến tranh thì tham gia chiến đấu

(3) Nha dịch: có thể hiểu như người giúp việc trong phủ quan lại

(4) Canh hai: Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya tức giờ Hợi

(5) Bình phong:

bp

(6) thâm sơn cùng cốc: nơi xa xôi hẻo lánh trong rừng

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.