Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau tức duyên, kết bạn đi đường

Phiên bản Dịch · 1614 chữ

Đồ trong Tù Linh cốc đa số đều mang độc, loại độc này chỉ cần động phải là chết. Nhưng cũng đừng tưởng rằng không mang độc là có thể an tâm động vào vì có khả năng đó cũng có thể là thực vật biến dị gì đó.

Nên, nếu còn cần mạng thì tốt nhất đừng động vào bất cứ thứ gì ở Tù Linh cốc.

Đây là một con đường nhỏ, hai bên mọc đầy hoa nhỏ muôn hồng nghìn tía, hồ điệp ong mật bay khắp nơi nhìn qua căn bản không có bất cứ nguy hiểm gì.

Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu dùng ánh mắt quái dị nhìn thực vật trông có vẻ rất xinh đẹp xung quanh, thực vật xinh đẹp như vậy mà lại hung tàn đến mức đó?

Vu Hoan đi rất nhanh, hai người phía sau gần như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp được. Dưới chân núi có một dòng suối nhỏ, suối nước trong vắt, cá con vui vẻ bơi trong đó.

Vu Hoan đứng trước suối nước, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cái bóng trong nước.

"Vu Hoan cô nương?", Kỳ Nghiêu thuận theo ánh mắt Vu Hoan nhìn vào trong nước, nước này có gì đáng nhìn?

Vu Hoan nghiêng đầu, ánh mắt nặng nề lạnh lẽo như băng, Kỳ Nghiêu không khỏi run một cái, lùi về phía sau một bước.

Ánh mắt này, thật sự quá đáng sợ...

"Chúng ta sẽ còn phải đi xa hơn nữa, nếu các ngươi không kiên trì nổi thì cứ nói với ta.", Vu Hoan nhìn hai người chằm chằm, nói từng chữ từng chữ sau đó không đợi bọn họ trả lời đã xoay người đi.

Kỳ Nghiêu và Khuyết Cửu liếc nhìn nhau, đáy mắt hoàn toàn là vẻ không biết phải làm sao.

Nhưng cũng từ lúc đó mà Kỳ Nghiêu với Khuyết Cửu mới biết được Tù Linh cốc thật sự là nơi đầy nguy hiểm ẩn giấu.

Mọc trên đất, bơi trong nước, bay trên trời, không một thứ nào là hoàn toàn vô hại.

Vu Hoan có thể tránh được những thứ kia nhưng ngày từ đầu bọn họ không mang lòng cảnh giác cao nên tất nhiên cũng vô tình chọc phải một vài thứ.

Vu Hoan hầu như toàn thơ ơ lạnh nhạt, chỉ khi nào bọn họ thật sự không đối phó được, có khả năng sẽ mất mạng mới ra tay giúp đỡ.

"Ầm!"

Vu Hoan thu Thiên Khuyết kiếm lại, thân cây đổ bên chân nàng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn được cứ thế thu ngắn lại biến thành một cây non dài bằng cánh tay, cành lá màu lục bị màu nâu đen bao trùm, dần khô héo tàn lụi.

Kỳ Nghiêu nhếch nhác nằm rạp trên mặt đất, trên khuôn mặt nhơ nhuốc lộ ra sự hoảng sợ.

Chỉ một cái cây non như thế này lại có thể biến thành một đại thụ che trời trong nháy mắt.

"A Cửu, không sao chứ?", Kỳ Nghiêu thở hổn hển mấy cái, tranh thủ thời gian bò đến bên người Khuyết Cửu: "Có bị thương chỗ nào không?"

Khuyết Cửu lắc đầu, khó khăn nói: "Không sao."

Kỳ Nghiêu nắm tay Khuyết Cửu, sờ nắn mấy cái, trái tim đang treo cao mới rơi xuống.

Hai người dìu nhau đứng lên.

"Cảm ơn Vu Hoan cô nương.", Kỳ Nghiêu nói cảm ơn Vu Hoan, vừa rồi nếu nàng không ra tay có lẽ bọn họ sẽ thật sự chôn thây ở chỗ này.

Vu Hoan im lặng ôm Thiên Khuyết kiếm, mặt lạnh lườm bọn họ một cái, tiếp tục quay người đi.

Khuyết Cửu: "..."

Kỳ Nghiêu: "..."

Từ lúc vào Tù Linh cốc tình trạng của nàng vẫn luôn trong trạng thái này, bọn họ có chọc phải nàng hả?

"Chi chi chi...", thú nhỏ vẫn luôn vùi trong ngực Vu Hoan đột nhiên ló đầu ra, kêu chi chi.

Vu Hoan nhấn nó vào lại, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.

Thú nhỏ tủi thân tru mấy tiếng, ngoay đi ngoay lại trong ngực Vu Hoan: "Chi chi chi chi! Chi chi!!"

Vu Hoan nhíu mày, xách cổ thú nhỏ ném thẳng nó ra ngoài.

Thú nhỏ bị quẳng xuống đất, trực tiếp tạo thành một cái hố. Thú nhỏ nằm chổng vó trong đó, đôi mắt đen bóng nhìn qua nhìn lại, thân thể trắng như tuyết bị lẫn cỏ vụn, mà đám cỏ vụn kia lại như đang sống thi nhau quấn lấy người thú nhỏ nhuộm thân mình của nó thành màu xanh.

"Chi chi...", tiếng kêu của thú nhỏ trở nên hơi chói tai.

Khuyết Cửu và Kỳ Nghiêu ôm khuôn mặt sợ hãi nhìn thú nhỏ trong hố, muốn cứu thú nhỏ lên nhưng nhìn biểu cảm kia của Vu Hoan hai người lại không dám động.

Vu Hoan nhíu mày, đi tới cái hố đó nhìn thú nhỏ màu xanh đang lăn lộn trong hố.

"Chi chi chi chi!!", mau cứu nó, cứ nó! Sắp chết sắp chết rồi!

"Đứng dậy."

Thú nhỏ vẫn lăn lộn: "Chi chi chi chi chi!!", không chịu đâu, không chịu đâu!

Vu Hoan khẽ cau mày: "Không dậy nổi ta đi.", mấy thứ cỏ vụn này là trong Tù Linh cốc chỉ thuộc hàng thực vật cấp thấp, không có lực công kích gì.

Thú nhỏ da dày thịt béo, đối phó với mấy thứ này hoàn toàn không vấn đề gì.

Thú nhỏ còn muốn lăn tiếp nhưng thấy Vu Hoan đi thật, nó đảnh phải nhảy từ trong hố ra, lắc rơi cỏ vụn trên người, vắt chân lên cổ đuổi kịp Vu Hoan.

"Chi chi chi!!, Thú nhỏ quấn lấy chân Vu Hoan, Vu Hoan chỉ cần sảy chân một cái là sẽ giẫm phải nó.

Vu Hoan nổi gân xanh, đột nhiên dừng chân lại, hung tợn trừng thú nhỏ: "Ngươi muốn làm gì, có bản lĩnh thì nói tiếng người cho lão tử! Chi chi chi chi, sao lão tử biết được ngươi đang chi chi cái gì!"

Thú nhỏ tủi thân tru một tiếng, nằm rạp trên mặt đất, ngoắt ngoắt đuôi, ngửa đầu nhìn Vu Hoan với ánh mắt vô cùng đáng thương.

Nó là thú! Là thú! Nói tiếng người kiểu gì chứ!

Vu Hoan thở dài, cắm Thiên Khuyết kiếm trên mặt đất, ngồi luôn tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ với nó

Giờ Vu Hoan đã hiểu thú nhỏ đang chi chi cái quỷ gì.

Xa xa phía sườn núi đột nhiên xuất hiện một đoàn người, ước chừng có bảy tám người, mỗi người đều nhếch nhác không ra hình ra dạng, có vẻ trên đường đi đã chịu không ít khổ.

Người dẫn đầu Vu Hoan hơi quen mắt, đương nhiên chỉ là nhìn quen mắt thôi.

"Gia chủ, có người."

"Đi qua xem thử."

Giọng nói này...

Hai mắt Vu Hoan híp lại, hình như là giọng của người lúc nàng và Dung Chiêu vừa ra khỏi nơi bị luân hồi vứt bỏ nghe được.

Đoàn người Đỗ Thành nhìn thấy có người, đáy lòng không sinh ra loại mừng rỡ khi thấy đồng loại mà là sự đề phòng.

Trong hoàn cảnh này, ai dám nới lỏng cảnh giác thì đó chính là ngày chết của kẻ đó.

Đến gần, Đỗ Thành mới nhìn rõ, tuyến cảnh giới trong lòng lập tức kéo thêm tầng tầng.

Gặp phải ai không gặp lại gặp phải đại ma đầu này.

Bây giờ hắn quay lại còn kịp koong!

"Chi chi chi!", thú nhỏ vui mừng nhảy lên, bổ nhào vào ngực Vu Hoan, bộ dạng muốn tranh công.

Nhìn đi, nhìn đi, ta đã nói có người mà!

Khuyết Cửu đứng bên người Vu Hoan, nhỏ giọng nhắc nhở: "Là người của Đỗ gia. Trong Thanh Phong thành, ngoại trừ Kỳ gia thì Đỗ gia lớn nhất."

Vu Hoan suy tư gật đầu, Đỗ gia...

"Gia chủ... Là là là... Là Bách Lý Vu Hoan.", nam tử bên cạnh Đỗ Thành chỉ vào Vu Hoan run rẩy mở miệng.

Đỗ Thành hận không thể một tay đập chết hắn, chả nhẽ ông ta lại không biết đây là Bách Lý Vu Hoan?

Trên cái đại lục này, từ ông già trước khi hấp hối cho đến đứa trẻ ba tuổi có ai là không biết đến đại ma đầu này.

Kỳ Tiển dùng đan dược nâng tu vi lên Bán thánh còn không đấu lại nàng, ông ta đi lên chẳng phải sẽ chịu chết sao?

Một đoàn người đứng sững ở bên kia, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Vu Hoan thì tự tại hơn nhiều, sờ đầu thú nhỏ mấy cái, chầm chậm đứng lên, nhíu mày nhìn đám người bên kia: "Gặp nhau tức duyên, kết bạn đi đường có sao."

Chúng người: "...", ai thèm có duyên với ngươi hả!

Đại ma đầu muốn kết bạn đi đường với bọn họ, điên mất điên mất thôi, bọn họ có thể chọn cự tuyệt không?

---

Hạ Tử có lời muốn nói:

Từ chương sau sẽ bắt đầu đặt Vip, hi vọng mọi người ủng hộ.

Trong quá trình đọc cầu nhận xét, nếu có chỗ nào sai chính tả xin lượng thứ, tiểu nữ sẽ cố gắng rà soát và sửa lại ngay khi có thể. Đa tạ.

P/s: Nếu gặp chỗ nào lủng củng có thể cmt, tiểu nữ sẽ cố gắng sửa sao cho xuôi và dễ hiểu nhất cũng như vẫn giữ được văn phong của tác giả.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.