Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chặt cùng một lúc càng tốt

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Vu Hoan ôm Thiên Khuyết kiếm bỏ nhà đi vừa trở về tối hôm qua, thần sắc mệt mỏi nhìn đại môn Kỳ gia. Từ lúc Vu Hoan xuất hiện đại môn liền bị người ta đóng lại từ bên trong.

Thú nhỏ trắng như tuyết hết nhún rồi lại nhảy trên bậc thang trước đại môn Kỳ gia, xa xa nhìn vào như một quả cầu đang lăn qua lộn lại.

Nơi xa đều là quần chúng vây xem cùng một vài người đi đường chưa từng nhìn thấy Vu Hoan nên đến để chiêm ngưỡng phong thái đại ma đầu.

"Chẳng phải hai tháng rồi nàng ta không lộ diện sao? Sao bây giờ lại ra rồi?"

"Gây đây không phải xôn xao chuyện di tích sắp mở ra à? Hẳn là nàng cũng tới vì cái này nhỉ? Nghe nói thế lực của các đại gia tộc sắp đến rồi, chờ những người kia đến có khi bọn họ sẽ bao vây tiêu diệt nàng."

"Nhìn dáng dấp cũng không tệ, sao lại muốn làm một ma đầu giết người không chớp mắt chứ?"

"Cái thứ trắng như tuyết kia là sủng vật à? Nhìn thật đáng yêu, không biết là của nhà ai nếu có thể cho ta nuôi thì thật tốt."

"Xuỵt, ta thấy con vật nhỏ đó đi cùng với ma đầu đằng sau tới, ngươi nhỏ giọng thôi, bị ma đầu nghe được là mất mạng đó."

"À...", giọng nói dừng lại rồi im bặt.

Vu Hoan nhìn thoáng qua thú nhỏ, không biết có phải thú nhỏ tương đối linh mẫn hay không mà lúc Vu Hoan nhìn qua thú nhỏ cũng quay đầu nhìn về phía nàng, cái đầu nhỏ nghiêng một cái, trên mặt như thể đang cười, khả ái vô cùng.

Vu Hoan liếc mắt, dời ánh mắt về phía đám người, nơi bị ánh mắt nàng đảo qua đều lập tức lặng ngắt như tờ.

Ầy, vừa qua hai tháng, thanh danh của nàng lại tăng lên không ít rồi.

Dung Chiêu đứng bên người Vu Hoan, rõ ràng là một sự tồn tại cực kỳ chói mắt nhưng những người kia lại như không nhìn thấy hắn.

"Kèn kẹt...", tiếng đại môn nặng nề mở ra truyền đến, tầm mắt mọi người đều tập trung vào đó.

Kỳ Tiển và Kỳ Thụy cùng nhau đi ra, cảnh tượng không khác hôm đó là mấy.

"Bách Lý Vu Hoan ngươi còn tới đây làm gì?", Kỳ Thụy dẫn đầu mở miệng quát lớn, nữ nhân thật sự còn sống.

Vu Hoan cần Thiên Khuyết kiếm gõ gõ mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh, thú nhỏ vẫn còn đang trên bậc tháng rất biết thức thời mà chạy trở về bên chân Vu Hoan, cong chân sau, ngôi xuống.

"Không làm gì hết, thích đứng trước cửa nhà ngươi không được à?"

Sắc mặt Kỳ Thụy tái xanh, đứng trước cửa... Vậy vừa rồi đánh hạ nhân nhà ông ta làm gì?

"Vậy vì sao ngươi công kích người của Kỳ gia ta.", mặt Kỳ Tiển trầm như nước trong con ngươi khôn khéo lóe lên sự kiêng kị và dò xét.

"Nhìn hắn không thuận mắt thôi.", Vu Hoan nhún vai, mở mắt nói lời bịa đặt.

Kỳ Tiển cắn răng, lời khiêu khích trần trụi.

"Bách Lý Vu Hoan, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!", trong lúc mấu chốt như thế này, không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể tránh xung đột chính diện với ma đầu này là tốt nhất.

Vu Hoan nhíu mày, ngữ điệu mềm mại yêu kiều lại hài hước: "Chuyện lần trước các ngươi chưa quên chứ? Các ngươi chẳng lẽ không biết ra tới làm gì? Ta thân là vai ác hàng đầu đại lúc nếu ta tha cho các ngươi sẽ có lỗi với danh hiệu này của ta."

Phụt...

Cả đám người thổ huyết, đây là lý do khỉ gì vậy!

Thân là vai ác hàng đầu đại lục rất đắc ý sao?

Có biết xấu hổ chút nào không!

Kỳ Tiển không ngờ Vu Hoan cứ thế nói toạc ra như vậy, nhìn người vây xem phía xa, đáy lòng ông ta trùng xuống, không thể để những người này biết về nơi đó được.

Hít một hơi thật sâu, Kỳ Tiển bước lên hai bước, giọng nói giảm đến mức thấp nhất: "Bách Lý Vu Hoan, chuyện này mặc dù là do Kỳ gia ta không đúng nhưng nếu không phải ngươi khiểu khích trước chúng ta sao phải làm vậy với ngươi?"

"Cho nên?", nàng khiêu khích, nàng đáng đời, nàng nhận.

Kỳ Tiển trầm ngâm một lát, như thể cố hạ quyết tâm mà nói: "Một thời gian nữa sẽ có di tích mở ra, chỉ cần ngươi không gây phiền phức cho Kỳ gia ta, đến lúc đó Kỳ gia ta sẽ mang ngươi vào."

Đến lúc đó, người của thế lực khác tới, ông ta còn phải sợ nha đầu này sao?

Vu Hoan cười mà như không nhìn Kỳ Tiển, ngay cả ngươi vây xem trên đại lục đều biết chờ người của những đại thế lực trên đại lục kia đến nhất định sẽ vây quét mình, nam nhân này há lại không nghĩ ra?

Sau lưng Kỳ Tiển bỗng dưng toát mồ hôi lạnh. nhịp tim cũng nhanh hơn không ít, ông ta có cảm giác như mình bị nhìn xuyên thấu đến mức khốn cùng.

"Xoẹt!!"

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đánh lén!", thân mình Kỳ Tiển gập lại tránh khỏi Thiên Khuyết kiếm, nổi giận trừng mắt nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan thuận thế vung Thiên Khuyết kiếm thêm lần nữa: "Đánh lén gì, ta xuất thủ ngay trước mặt ngươi đó, đừng đổ oan cho người khác!"

Kiếm khí Thiên Khuyết kiếm quét về phía Kỳ Tiển, ông ta không thể không đối đầu chính diện với Vu Hoan.

"A, sao ngươi lại tụt về Chuẩn thánh rồi?", ngữ điệu giễu cợt của Vu Hoan khiến nộ khí Kỳ Tiển càng nặng.

Nếu không phải tại nữ nhân này, sao ông ta lại bị tụt về Chuẩn Thánh?

Nghĩ đến đó trái tim ông ta như đang rỉ máu. Lúc ấy ông ta không ngờ di chứng của đan dược không những xảy ra cả trên thân thể mà còn ảnh hưởng đến tu vi.

Đều do nữ nhân này!

Hận ý vọt lên từ đáy lòng, ánh mắt Kỳ Tiển nhìn Vu Hoan tràn đầy phẫn nộ cùng căm hận.

"Bách Lý Vu Hoan, ta phải giết ngươi!", khí thế quanh thân Kỳ Tiển khuếch tán, khuôn mặt dữ tợn quay về phía Vu Hoan.

"Ai thèm đánh nhau với ngươi hả, hạ thấp thân phận của ta.", Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên biến mất trước mặt Kỳ Tiển.

Kỳ Tiển dừng lại, cảnh giác nhìn bốn phía nhưng không thấy được thân ảnh Vu Hoan.

"Ở đó, nàng ta vào rồi!", có người kinh hô chỉ vào đại môn Kỳ gia.

"Các ngươi chết hết rồi à? Mau ngăn nàng ta lại!", lúc Kỳ Tiển quay lại đã thấy bóng lưng Vu Hoan biến mất sau lỗi rẽ liền tức giận thét lớn.

Nữ nhân kia lại đùa bỡn ông ta!

Lúc mọi người đều tập trung nhìn đại môn Kỳ gia, thân hình Dung Chiêu đã lóe lên, cũng biến mất trong không khí, còn lại thú nhỏ mờ mịt dạo quanh một vòng, tủi thân tru mấy tiếng.

Vu Hoan vào Kỳ gia, đi thẳng đến một nơi, may mắn nàng còn nhớ rõ khí tức của Khuyết Cửu nếu không sẽ rất khó tìm.

Vu Hoan đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng dừng ở một nơi thủ vệ nghiêm ngặt.

"Ở chỗ này?", Dung Chiêu lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện cạnh Vu Hoan, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua kiến trúc xa xa.

"Ừm.", Vu Hoan cúi đầu nhìn Thiên Khuyết kiếm, khua trái khua phải sau đó đã định xông a giải quyết đám thủ vệ kia.

Ai ngờ Dung Chiêu đột nhiên túm nàng lại: "Có người tới."

"Hả? Chặt cùng một lúc càng tốt.", Vu Hoan kỳ quái nhìn Dung Chiêu, dù sao một cũng giết mà hai thì cũng vẫn giết!

Dung Chiêu ấn đầu Vu Hoan xuống, xoay đầu nàng về bên kia.

Một nam tử thân hình gầy yếu đang từ từ đi đến trước mặt những thủ vệ kia, không biết nói chuyện gì nhưng sau đó thủ vệ lại từ từ tản ra, nam tử nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng đi vào bên trong.

"Đó là ai?", thân hình gầy yếu này hơi quen quen...

"Đi thôi!", Dung Chiêu tiếp tục dắt Vu Hoan đi, theo nam tử kia vào trong. Bên trong không quá tối, nhìn bày biện có lẽ là nơi Kỳ gia nhốt người.

Người bên trong đều đã bị giải quyết, nằm ngổn ngang trên mặt đất.

"Leng keng!", ở nơi sâu nhất truyền đến tiếng xiềng xích chạm vào nhau.

Vu Hoan bước nhau hơn, đi đến nơi đó, rẽ một cái đã thấy nam tử trước đó đang đứng mở cửa nhà lao. Trong nhà lao có một bóng người mau đen đang nằm, những nhà lao xung quanh đều đang giam người.

"Kẻ nào!", giọng nói tràn đầy đề phòng vang lên trong không gian an tĩnh.

Nam tử kia cũng đột nhiên quay lại, nhìn thấy Vu Hoan và Dung Chiêu, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, nam tử này vẫn còn sống.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.