Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giây phút biến thành nữ xứng

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Vu Hoan bất lực chửi bậy, mỗi ngày Thiên Khuyết kiếm đều tới trước mặt cô thể hiện sự tồn tại, thấy Thiên Khuyết kiếm sắp tới gần cô, liền lên tiếng ngăn cản.

"Không cho tới gần ta trong vòng một met." Thiên Khuyết kiếm đã sinh ra được ra kiếm linh, vốn là thanh kiếm bị khống chế, nhưng nếu kiếm linh không quản, Thiên Khuyết kiếm chỉ có thể tự lực phán đoán.

Hiển nhiên Thiên Khuyết kiếm là kiếm được Thần sáng chế so với thanh kiếm bình thường thì đặc biết hơn.

Nó hoàn toàn không để ý lời nói của Vu Hoan, vèo một cái liền đúng trước mặt Vu Hoan, thân kiếm cùng mặt Vu Hoan chỉ cách một ngón tay cái.

Vu Hoan: "..."

Móa!!!

Nghe không hiểu tiếng người à!!!

Vu Hoan phẫn nộ hất Thiên Khuyết kiếm ra, hào quang trên thân kiếm lấp lóe mấy lần, đột nhiên khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thẳng tắp đâm vào mặt đất.

Động tác của Thiên Khuyết kiếm vừa hoàn thành, bên kia liền có một đạo ảnh xông tới.

Vu Hoan quay đầu, liền nhìn thấy một cô nương áo trắng như tuyết, đang kinh ngạc nhìn cô.

Tướng mạo này...

Lật bàn, không biết a!!!!!!

Lại phát động ký ức của cổ thân thể này lần nữa, nhưng cả người Vu Hoan đều không tốt.

Ai đến nói với cô, trong ký ức này của cô người phụ nữ đã trở thành thần và được người người ngưỡng mộ, cô bị nhốt vào một nơi tối tăm, bộ dáng không người không quỷ là cái thiết lập gì???

Cái này mẹ nó là báo trước đại cục sao???

Nữ tử áo trắng nhìn thấy Vu Hoan vẻ mặt kinh ngạc dần chuyển biến thành oán độc, một giây sau liền khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng đứng đối diện với cô, như một vị thần nữ giáng thế.

Vu Hoan co quắp nửa ngày cũng đều không thể tiếp nhận được, cô quả nhiên là chết trước một bước thì tốt hơn rồi.

"Đây là kết cục của cổ thân thể này, ngươi muốn tránh đi kết cục này." Chữ trong không khí thật lâu cũng không bay đi, Vu Hoan bất đắc dĩ phất tay đánh tan nó.

Nam nhân kia đang nhắc nhở tu vi của bản thân cô bị phong ấn lại trên cơ thể này, cô chết cũng không mang theo được.

Mẹ nó bị hố!!

"Vân Cẩm, muội phát hiện ra cái gì rồi?" Thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau nữ tử áo trắng truyên đến, liền xuất hiện một nam tử.

Nhìn thấy Vu Hoan đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cau mày,đáy mắt hiện lên sự chán ghét, nghi hoặc, kinh thường, hắn cảnh giác đem nữ tử áo trắng sau lưng mình.

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Thanh âm của nam tử có mấy phần cường ngạnh, dường như việc Vu Hoan xuất hiện ở đây là việc không nên.

Vu Hoan vẫn còn đang xoán xuýt, đột nhiên bị người đánh gãy mạch suy nghĩ, ngước ánh mắt có chút quỷ dị, nhìn về phía một nam một nữ đối diện.

Mẹ nó giây phút này cô đã trở thành nữ xứng.

"Tại sao ta lại không thể ở đây? Đông Phương ca ca..." Vu Hoan cười lạnh lùng, từ trong hàm răng tung ra mấy chữ.

Đông Phương Cảnh, thân thể này không hiểu thấu bị ném ở sơn động, cũng có một phần công lao của hắn.

Không nhìn thấy hai người này, những ký ức kia tựa như đã bị phong ấn, chỉ khi nào nhìn thấy, ký ức liền tự động xuất hiện.

Cô luôn thấy kỳ quái, thực lực của thân thế này cũng không tính là quá kém, làm sao lại bị người lặng yên không tiếng động ném ở bên trong sơn động của Gia tộc Bách Lý.

Lúc đầu cô tưởng rằng vợ chồng Bách Lý làm ra, thế nhưng sau những việc đã xảy ra, cô liền không hoài nghi nữ, không nghĩ tới sẽ để cô gặp được ở chỗ này.

Khiến nguyên chủ bị treo, đây chính là việc làm cô rất không thoải mái, cho nên...

"Bách Lý Vu Hoan, đừng để ta phải động thủ."Đông Phương Cảnh cũng cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước nữ nhân này không có khí tức như vậy, bây giờ làm thế nào lại xuất hiện ở đây.

"Được nha, Đông Phương ca ca thử một chút đi." Vu Hoan cầm Thiên Khuyết kiếm cắm trên mặt đất, một bộ dạng ta không sợ ngươi.

Hôm nay cô không giết chết tên Đông Phương Cảnh cho hả giận, cũng phải đánh hắn đến mẹ hắn cũng nhận không ra.

Nếu không phải hắn đem Bách Lý Vu Hoan giết chết, mẹ nó cô làm sao lại xuất hiện ở đây sao??

"Cảnh". Nữ tử áo trắng đột nhiên đưa tay nắm lấy Đông Phương Cảnh, trên gương mặt kiều diễm lộ ra vẻ khó xử, "Cô ta đến cùng vẫn là tiểu thư nhà Bách Lý, huynh như vậy sẽ rước họa vào thân."

Sở Vân Cẩm ngoài miệng nói khó xử, sâu trong đáy mắt lại là một mảnh mù mịt, Bách Lý Vu Hoan, cô tại sao lại chưa chết???

Một kiếm kia, rõ ràng là đâm trúng vào trái tim của cô, lúc ấy cũng đã xác định cô không còn hô hấp, vì cái gì lại sống???

"Vân Cẩm, hôm nay không giết cô ta, không chừng ngày mai sẽ là ngày chết của huynh và muội." Gia tộc Bách Lý là thế lực gì, gia tộc Đông Phương căn bản là không thể đối đầu, cho dù là tăng thêm thế lực phía sau nữa cũng không có cách nào đối đầu với Gia tộc Bách Lý.

Chỉ có cô chết rồi, không ai biết, bọn hắn mới có thể không bị Gia tộc Bách Lý để mắt tới.

"Không cần, hôm nay chính là ngày chết của các người."

Vu Hoan thử huy động Thiên Khuyết kiếm, "Các ngươi giết ta, cũng không hỏi qua ta, có phải là không phải phép."

Nói xong, Vu Hoan liền nhảy lên một cái, mặc dù không thể sử dụng linh lực, nhưng thực lực của thân thể này vẫn còn.

Đã lâu không sử dụng linh lực, Vu Hoan có chút không quen, kiếm thứ nhất không chém trúng Đông Phương Cảnh.

Thử qua mấy lần, Vu Hoan cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, vận dụng cũng linh hoạt hơn rất nhiều.

Đông Phương Cảnh mới đầu còn không hiểu, đến phía sau thì hoảng sợ, mới có một ngày không gặp, thực lực của nữ nhân này làm thế nào lại tăng trưởng nhanh như vậy.

Thiên phú của hắn cũng không kém, bây giờ đã là Địa huyền cao cấp, lúc trước đối đầu với Bách Lý Vu Hoan, hắn còn có thể nhẹ nhàng thắng, nhưng bây giờ...

Ngoại trừ lúc bắt đầu hắn cảm thấy bên ngoài tương đối buông lỏng, về sau bản thân hoàn toàn bị Bách Lý Vu Hoan đè xuống đánh, ngoại trừ phòng ngự, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Vân Cẩm đứng bên ngoài quan sát, cũng kinh ngạc với thực lực của Vu Hoan, chẳng qua thời gian chỉ có một ngày, nữ nhân này đã trải qua chuyện gì?

"Ta nói, khốn nạn, giết ai không giết nhất định phải đụng đến ta, mẹ nó nếu không phải ngươi, lão tử hiện tại lại có bộ dạng này? Ngươi lại dám đánh trả, ta nhổ vào, lão tử đánh chết ngươi."Vu Hoan một bên cầm kiếm chém, một bên mắng to.

Đông Phương Cảnh và Bách Lý Vu Hoan vốn có hôn ước, thế nhưng Bách Lý Vu Hoan rất không thích Đông Phương Cảnh, nhưng không biết nguyên nhân gì, Bách Lý Vu Hoan lại một mực quấn lấy Đông Phương Cảnh, Đông Phương Cảnh lại coi trọng hào quang của nữ chủ Sở Vân Cẩm, đối với Bách Lý Vu Hoan càng thêm phiền chán.

Trước đó mấy ngày, Bách Lý Vu Hoan đi ra ngoài tìm hắn, lại không nghĩ đến hắn cùng Sở Vân Cẩm đem Bách Lý Vu Hoan giết chết, lại thừa dịp Bách Lý Thanh Hoan phát bệnh, đem Bách Lý Vu Hoan ném bên trong sơn động kia.

Tuy rằng Bách Lý Vu Hoan cũng sai, bản thân không thích hắn lại cứ quấn lấy hắn, nhưng là cô nương này nhiều lắm cũng chỉ sai ở điểm này, cũng không có hành vi nào sai trái, đến mức phải muốn mệnh của cô?

Cái này cũng không phải là trọng điểm, mẹ nó, trọng điểm cũng là bời vì bọn họ, cô mới bị đánh tới thân thể này, thật không thể chịu được!!

"Cảnh, cẩn thận". Sở Vân Cảnh đột nhiên vọt tới, mang theo một thanh trường kiếm.

Cùng thanh kiếm trên tay của Vu Hoan đối đầu, lập tức liền đại khí cao cấp, bất luận là chế tác hay là khí tức tỏa ra, kia đều không phải vũ khí có thể so sánh.

Linh Lung kiếm, chính là vì thanh Thần khí này, Sở Vân Cẩm mới có thể ngưu bức hống hống.

Sở Vân Cẩm giơ kiếm ngăn cản Vu Hoan, đem Vu Hoan vốn muốn chém trên người Đông Phương Cảnh. Thần khí va chạm, phát ra một thanh âm chói tai, vạch phá bầu trời, xa xa truyền ra, lại bị dãy núi phía xa bắn ngược trở lại.

"Bách Lý tiểu thư, ngươi đây là muốn đuổi cùng giết tận?" Sở Cẩm Vân mặt mũi lạnh lùng, thanh âm trong suốt tựa như tinh linh trên núi, không nhiễm bụi trần.

"Đuổi cùng giết tận?" Vu Hoan thu kiếm, vuốt lọn tóc trước ngực," Làm việc này không phải là các ngươi sao?" Làm sao lại đem cục shit này quăng lên đầu ta? Sở Vân Cẩm đừng nghĩ rằng chuyện giết ta ngươi không xuất hiện thì ta không biết ngươi nhúng tay vào, ngươi muốn đem bản thân làm cho sạch sẽ, dễ như vậy sao?"

Sở Vân Cẩm sắc mặt biến đổi, cô vậy mạ lại biết....

Con ngươi xinh đẹp khẽ nhắm lại, một luồng khí nguy hiểm lưu quay xung quanh cô, tâm muốn giết Vu Hoan càng kiên định.

Nữ nhân này là chướng ngại vật lớn nhất của cô, cô nhất định phải chết!

Sát khí của Sở Vân Cẩm cũng không che giấu chút nào, Vu Hoan giật giật khóe miệng, đem Thiên Khuyết kiếm ném về Vân Cẩm, mang theo một luồng khí chấn động

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.