Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta cũng đã từng nghiêm túc

Phiên bản Dịch · 1665 chữ

​Dung Chiêu thái độ kiên quyết, Vu Hoan cũng hết cách, chỉ có thể mặc hắn.

Bốn giống loài khác biệt này lấy một phương thức kỳ quái đi tới.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu song song đi tới, Diêm Tố tung bay ở phía sau, Thiên Khuynh kiếm khi thì nhích tới trước, khi thì lùi về sau, chọc tới Diêm Tố từng trận thét lên.

Vu Hoan nói tới những người kia thì chính là người làm ra động tĩnh lớn ở phủ thành chủ

Phong Khuynh Dao được một người bảo hộ ở chính giữa, bọn họ nhanh chóng xuyên thẳng chạy vào ngõ hẻm

Trong đó có một người có y phục Vu hoan có chút quen mắt, cô nhớ chính là thấy qua trên người Diệp Lương Thần.

Lúc trước ở phủ thành chủ không thấy Diệp Lương Thần cô liền hoài nghi, quả nhiên Diệp Lương Thần cũng bị Sở Vân Cẩm hố cho, lúc này tới cướp người.

Không biết lượn qua bao lâu, những người kia mới mới cảnh giác ngừng lại, Vu Hoan dựa vào góc tường, ánh mắt thanh lãnh nhìn những người kia nhảy vào viện tử.

"Tổ tông ... Chúng ta không đi vào có được không?" Diêm Tố núp ở một chỗ tối, mở to đôi mắt long lanh ngập nước hỏi Vu Hoan.

"Đi vào làm cái gì, làm bia sống cho người ta tập luyện à?" Vu Hoan mí mắt cũng không nhấc một chút.

Diêm Tố: "..." Vậy chúng ta ở đây để làm gì?

Uống gió Tây Bắc à?

Trên bầu trời vẫn là mây đen dày đặc, cả thành Phong Tuyết đều đang lâm vào khủng hoảng không thể gọi tên.

"Trận bão tố, hẳn là sẽ chơi rất vui." Trong con ngươi sáng ngời của Vu Hoan lóe lên ánh sáng .

Thần khí khơi ra lòng tham vô tận và dục vọng của con người.

Thành Phong Tuyết bị lâm vào trong một trận mưa máu, mà trận mưa máu kia lại do Thần khí kia gây ra...

Trong con ngươi của Vu Hoan dần dần có khí đen quấn tơi,vẻ sáng ngời kia xoát một cái liền mất đi.

Đáy lòng Vu Hoan hoảng hốt, duỗi tay ra phía bên cạnh, bắt lấy cổ tay của Dung Chiêu, tay còn lại cũng theo đó phủ lên mu bàn tay của Dung Chiêu

Cô cúi thấp đầu, thở từng ngụm, trong lồng ngực tràn ngập dục vọng vô tận, dục vọng kia là đối với máu tươi, là đối với giết chóc.

Như dục vọng đối với thức ăn, cô tựa như người đã đói khát đến cực hạn, loại dục vọng kia ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô, khiến cô thở không nổi.

Dung Chiêu nhíu mày nhìn Vu Hoan bởi vì khó chịu, mà bên mặt có chút biến sắc, hắn bèn đem bàn tay to lớn cửa mình bọc lấy bàn tay của Vu Hoan, nhiệt độ lạnh buôt từng chút từng chút truyền tới trong người cô.

Một lát sau, thanh âm tự giễu nặng nề của Vu Hoan vang lên, "Xem ra ngươi thật sự không thể cách ta quá xa."

Hôm nay Dung Chiêu cưỡng chế đưa lệ khí của cô áp xuống, hoàn toàn không có phát ra ngoài, cho nên mới dẫn đến suy nghĩ hiện tại này của cô, nó liền khiến cô cộng hưởng, muốn điều khiển cô.

Nếu như cô phát tiết đồ sát nhân loại càng lớn, thì luồng lệ khí kia có lẽ sẽ càng hung mãnh, mà cô lại càng không có cách nào khống chế nó, một khắc cũng không thể.

Thế nhưng không đồ sát nhân loại, một mực áp chế, cũng sẽ dẫn đến tình huống như bây giờ.

Chỉ cần trong đầu có ý niệm này, luồng lệ khí kia sẽ nhân cơ hội cô sơ suất mà vào, đưa cô đẩy vào bên trong giết chóc.

Thời gian của cô, thật sự không còn nhiều.

"Yên tâm, ta đã nói qua trong thời gian ta và cô có khế ước, ta sẽ không để cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất luận là cơ thể này hay là chính cô."

Dung Chiêu đưa một cái tay vỗ nhẹ vào phía sau lưng của Vu Hoan, "Việc cô muốn làm cứ làm, tất cả các việc giết chóc cứ giao cho ta."

Vu Hoan thở ra một ngụm trọc khí, lần nữa đem lưng dựa vào tường, cười nhìn về phía Dung Chiêu, giọng điệu cổ quái thế nhưng lại mang theo một tia dịu dàng:" Chúng ta về sau vẫn là đi theo lộ tuyến bình thường thì tốt hơn, ta cũng không muốn bị sét đánh ."

Ánh mắt Dung Chiêu sa sầm, mở to miệng, lại không có phản bác lại với Vu Hoan.

Hắn có thể nói gì?

Nói hắn cũng không e ngại thiên phạt?

Diêm Tố thật sự nghe không hiểu hai người kia đang nói cái gì, chỉ có thể đáng thương ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.

Nói chuyện cũng thật vĩ đại, hắn hoàn toàn nghe không hiểu.

Diêm Tố lần đầu tiên nắm được vị trí của trí thông minh của mình.

Vào lúc Vu Hoan cùng Dung Chiêu đối mắt, Thiên Khuynh kiếm xoát một chút từ trên không khí rơi xuống, cắm ở chính giữa hai người, thân kiếm ong ong rung động mấy cái mơi dừng lại.

Đồng thời Vu Hoan ngẩng đầu nhìn về phía đầu kia của ngõ nhỏ vừa rồi, nơi đó cũng có không ít người đang chạy tới.

"Tới rồi." Vu Hoan nhếch miệng, đem tay cầm lấy Thiên Khuynh kiếm, lại dừng lại, đổi thành ôm vào trong ngực.

Khí lạnh trên thân Thiên Khuynh kiếm giống với khí tức trên thân Dung Chiêu, chỉ là hiệu quả không có nổi bật hơn Dung Chiêu mà thôi.

Cũng may đối với Vu Hoan mà nói, vậy cũng đủ rồi.

Cô sợ lát nữa đổ máu, sẽ khống chế không nỗi mình, trước dự phòng thì tốt hơn.

Mục tiêu của những người kia đang là tòa viện kia, sau khi những người kia tiến vào, Vu Hoan cũng theo bọn họ nhảy vào.

Dung Chiêu cùng Diêm Tố theo sát phía sau, Diêm Tố hiển nhiên rất sợ Dung Chiêu, thân ảnh của hắn lúc ẩn lúc hiện, ngẫu nhiên áp sát quá gần, liền sẽ trực tiếp trở nên trong suốt, ngay cả Vu Hoan phải nhìn kĩ mới có thể phát hiện ra hắn.

Những người kia tiến vào viện tử liền đại khai sát giới, Vu Hoam ôm lấy Thiên Khuynh kiếm, vẻ mặt u ám, dùng tốc độ cực nhanh vượt qua nơi sát phạt kia, hướng về phía trong viện tử.

Bên ngoài nhìn vào ngôi viện này cũng không lớn lắm, thế nhưng ở bên trong mới phát hiện nơi này to đến có chút không đúng, cô đi rất lâu mới tìm được một tòa lầu nhỏ được trận pháp bảo vệ.

"Có thể phá không?" Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu, cô nhớ không lầm, kiếm linh này có thể phá giải trận pháp.

Dung Chiêu nhíu lông mày nhìn một chút, gật đầu, sau đó đem Vu Hoan kéo về phía sau, còn bản thân đứng vào vị trí vừa rồi của Vu Hoan.

Hắn chẳng qua chỉ làm mấy thủ pháp thế nhưng Vu Hoan lại thấy không rõ, sau đó cô liền cảm thấy trận pháp kia chấn động, đợi đến khi hắn hạ tay, toàn bộ trận pháp kia liền biến mất.

Vu Hoan có chút ngây người, một hồi lâu mới tìm về thanh âm của mình, "Dung ... Chiêu, cách thức giải trận pháp này của ngươi, đặc biệt tốt."

Cô chưa hề thấy ai giải trận pháp như vậy a!!

"Ta chỉ là đem lực lượng trong cơ thể ta rót vào trận pháp kia, cưỡng ép phá bỏ mà thôi."

"Đừng nói với ta những thủ pháp vừa rồi của ngươi vốn không có công dụng gì?" Cách thức thô bạo như thế, vì cái lông mà làm nhiều động tác thủ thế như thế?

Dung Chiêu nghiêng đầu, đáy mắt thoáng qua tia cười, "Không khác biệt lắm, công dụng lớn nhất chính là khiến ta đẹp trai hơn!"

Đẹp trai...

Đẹp trai cái cọng lông a!!

Ngươi mẹ nó lại tinh điểm!!

Trả lại cho cô Dung Chiêu cao lãnh ngu xuẩn, cô không nên cùng kiếm linh tinh điểm này nói chuyện a.

Vu Hoan xoay người tránh đi, vội vàng vọt vào bên trong, Dung Chiêu bị Vu Hoan chặn lại tầm mắt, xém chút liền đụng vào kiếm khí, cũng may là hắn phản ứng nhanh, mới không có bị kiếm khí kia gọt trúng.

Đứng vững thân thể Dung Chiêu yếu ớt nhìn Vu Hoan một chút, hắn vì cái gì mà lại đồng tình với một nữ nhân xấu xa như vậy?

Đầu óc bị kẹp cửa à?

Đầu óc Dung Chiêu có bị kẹp cửa hay không, Vu Hoan cũng không biết, lúc này cô đang cùng với Phong Khuynh Dao mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Trường kiếm của Phong Khuynh Dao đặt lên trên cổ Vu Hoan, mà Thiên Khuynh kiếm đang bị Vu Hoan ôm ở trong ngực đang ong ong rung lên, chấn động đến mức cánh tay của cô cũng run theo.

"Không được run." Vu Hoan thấp giọng quát, Thiên Khuynh kiếm quả nhiên an tĩnh trở lại.

Mà hàn khí bức người trên cổ cô lại tới gần cô mấy phần.

"Buông nàng ấy ra." Thanh âm Dung Chiêu từ bên cạnh truyền tới, bình tĩnh không có tình cảm.

Hắn cất bước, hướng về phía Vu Hoan, ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc, không có chút nào lo lắng.

"Đừng tới đây."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.