Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão tử đã sớm muốn chết

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

​"Vậy Vu Hoan cô nương hiện tại là có suy nghĩ gì? Ta có thể giúp gì cho cô?" Mặc kệ Vu Hoan thừa nhận hay không, dưới đáy lòng Phong Vân đã nhận định như vậy, đối với Vu Hoan liền nhiệt tình lên không it.

Hắn tìm không thấy Dao nhi, đáy lòng không khỏi không nóng nảy, thế nhưng Vu Hoan không nói, hắn cũng không thể trói lại dùng đại hình?

"Ngươi chuẩn bị một phần lễ vật, chúng ta sẽ đi phủ thành chủ nhìn Hứa Nguyên Thanh một chút." Vu Hoan nghĩ nghĩ, rồi ném ra câu nói như vậy.

Nghe được tên Hứa Nguyên Thanh, lông mày Phong Vân nhíu lại, nam tử này...

Dao nhi đối với hắn ta khăng khăng một mực, nhưng hắn ta chỉ là con nuôi của phủ Thành chủ, lại không được sủng ái, thực lực cũng bình thường.

Càng quan trọng hơn là, nam nhân này là một người hiền lành thích xen vào chuyện của người khác, người khác nhìn vào thì có lẽ xem là một người tốt.

Thế nhưng Dao nhi vì tính tình này của hắn, không biết ngậm bao nhiêu đắng, hắn cả đời này chỉ có một mình nữ nhi này, làm sao có thể đồng ý?

Bây giờ hằn còn trẻ như vậy đã tấn cấp lên quỷ tôn, quả thực là quá quỷ dị.

"Vu Hoan cô nương, Hứa Nguyên Thanh này... ta lo lắng hắn..." Lần trước gặp hắn, vẫn chỉ là địa huyền sơ câp, làm sao trong thời gian ngắn như vậy đã tấn cấp lên thiên tôn?

"Có muốn cứu nữ nhi của ngươi không, muốn thì đừng hỏi nhiều." Vu Hoan đã bắt đầu có chút hơi không kiên nhẫn.

Cô đột nhiên cảm thấy quyết định này của bản thân hình như sai rồi.

Phong Vân vội vàng ngậm miệng, chào một tiếng rồi đi chuẩn bị lễ vật.

Phong Vân vừa đi, Dung Chiêu liền xuất hiện bên cạnh Vu Hoan, nghiêm mặt, nói từng chữ:" Cô vì sao lại để ý tới ly hồn thạch như vậy."

Hắn quả nhiên đoán đúng, nữ nhân này là muốn dùng ly hồn thạch cắt đứt khế ước giữa cô và hắn.

"Không lấy ly hồn thạch, làm sao lấy được Thần khí kia?" Vu Hoan ngữ điệu nhẹ nhàng, không có điểm nào không thích hợp.

Nhưng càng là như thế, hắn càng cảm thấy bất an.

"Không, cô đới với ly hồn thạch là đặc biệt để ý." Trước đó giúp hắn tìm Thần khi, cô thế nhưng một chút cũng không vội vàng.

Hắn sẽ tin tưởng cô là muốn giúp hắn mà đối với ly hồn thạch để ý như vậy?

Lấy Thiên Khuynh kiếm đánh cược, loại việc này Vu Hoan tuyệt đối sẽ không làm.

Thiên Khuynh kiếm: "..." Nói giống như hắn căn bản không cùng loại với nó.

Vu Hoan trừng mắt hắn một cái, "Vậy thì thế nào, cùng ngươi có quan hệ sao. Ngươi vẫn là nên nghĩ kĩ bản thân muốn tìm loại Thần khí gì đi."

"Ta muốn tìm Thần khí gọi là Kinh Tà Đao." Dung Chiêu lập tức tiếp lời, "Ngươi vì sao lại muốn ly hồn thạch?"

Bây giờ Dung Chiêu càng vững tin , Vu Hoan chính là muốn ly hồn thạch cắt đứt khế ước của bọn hắn.

"Kinh Tà đao.. tên này rất quen a." Vu Hoan lẩm bẩm đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến vấn đề sau của Dung Chiêu kia.

Thân hình Dung Chiêu khẽ động, trực tiếp ngăn cản Vu Hoan, Vu Hoan đang cúi thấp đầu nói thầm, trực tiếp đập thẳng vào ngực Dung Chiêu.

Trán bị đau, Vu Hoan có chút nỗi cáu ngẩng đầu, "Dung Chiêu, ngươi muốn giết chết ta liền động thủ đi, lão tử đã sớm muốn chết."

Dung Chiêu nhìn chằm chằm vào Vu Hoan, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm một tia chập trùng, "Ngươi tại sao lại muốn có ly hồn thạch."

"Cái này là việc của ta." Vu Hoan quay đầu đi, ánh mắt càng thêm âm u.

Dung Chiêu dùng hai tay đè lại đầu vai Vu Hoan, ép buộc cô nhìn thẳng vào mình, "Cô muốn giải trừ khế ước giữa cô và ta."

Vu Hoan sững sốt một chút, sao đó nở nụ cười, khóe môi vểnh lên, thập phần trào phúng, "Dung Chiêu, ngươi có hơi coi trọng bản thân ngươi rồi, ta sẽ vì ngươi mà tốn công tốn sức đi tìm ly hồn thạch sao? Tự tin là tốt, thế nhưng tự tin quá mức như vậy thì quá buồn cười rồi."

Ngón tay Dung Chiêu buông lỏng, nhíu mày, cô thật không phải là muốn giải trừ khế ước giữa cô và hắn?

Vậy cô muốn ly hồn thạch là làm cái gì?

Vu Hoan vỗ vỗ vào ngực Dung Chiêu, cười đền xán lạn, "Việc ta đã hứa với ngươi ta tự nhiên sẽ làm, trước khi tìm được Thần khí ta sẽ không giải trừ khế ước với ngươi."

Ánh mắt Dung Chiêu khóa chặt lên trên mặt Vu Hoan, tựa như muốn phân biệt lời nói kia của cô là thật hay giả.

Vu Hoan lại không muốn cùng Dung Chiêu giải thích, đây là việc của cô, không có bất kì người nào có thể thay cô gánh vác, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản cô.

Cho nên, Dung Chiêu, chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng sẽ không có điểm giao nhau.

Chỉ là Vu Hoan không nghĩ tới, vào ngày đó cô và hắn khế ước, liền chú định tồn tại một điểm giao nhau rồi .

Vu Hoan điểm nhiên như không có việc gì lách qua người Dung Chiêu, tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt Dung Chiêu một mực đi theo cô, ở nơi sâu nảy sinh một cảm giác mà chính hắn cũng không có nào giải thích được, tâm tình rất phức tạp.

Vu Hoan...

Cô rốt cuộc là muốn làm cái gì...

Thời điểm đến cửa lớn Phong phủ, Phong Vân đã mang theo một đoàn người đợi cô, những người kia trong tay mang theo không ít thứ, ánh mắt Vu Hoan chỉ dừng lại một chút liền dời đi.

"Không cần mang theo nhiều người như vậy, ta chỉ là muốn đi xem một chút người mà con gái ngươi coi trọng có bộ dạng gì thôi." Vu Hoan đứng trước mặt Phong Vân, ngữ khí nhẹ nhàng.

"Hả?" Không phải đi tìm Dao nhi nhà hắn sao?

"Đã là quan hệ hợp tác, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi." Vu Hoan biết Phong Vân đang nghĩ gì, "Một lát nữa đến phủ thành chủ ta tự nhiên sẽ đem vị trí của Phong Khuynh Dao nói cho ngươi, ngươi có thể cứu nàng ta ra được hay không còn phải xem mưu đồ của ngươi." Cho nên hiện tại mang nhiều người đi như vậy cũng vô dụng.

Diệp Lương Thần dám đem ngươi đặt ở trong phủ thành chủ, tất nhiên đã có chủ ý, Phong Vân nếu là xông vào, khẳng đinh không thể cứu Phong Khuynh Dao ra.

Phong Vân vẫn có chút do dự, Vu Hoan nhìn thấy cũng không có nói gì, bước xuống bậc thang hướng phía phủ thành chủ rời đi.

Phong Vân cắn răng lưu lại hơn phân nửa người, chỉ để những người hắn thường ngày tin tường đi theo.

Đợi đến phủ thành chủ Phong Vân mới biết được lời mà Vu Hoan nói một chữ cũng không sai, người tới chúc mừng không phải số ít, thế nhưng những người kia chỉ có người có thân phận mới được đi vào, hạ nhân tôi tớ đều không được phép đi vào.

Phong Vân âm thầm lau mồ hôi lạnh, đáy lòng đối với Vu Hoan lại cung kính hơn mấy phần.

"Phong gia chủ đến rồi, mời vào bên trong." Phong Vần vừa xuất hiện, một nam tử trung niên đứng tại cổng phủ thành chủ liền tươi cười tiến lên đón.

Ở trước mặt người ngoài, Phong Vân liền bày ra tư thế thập phần kiêu ngạo, "Xem ra hôm nay ta tới hơi trễ, thật sự thất lễ."

"Đâu có đâu có. Phong gia chủ xem như là đã tới sớm rồi, mời vào bên trong." Nam tử trung niên cười càng lớn, tự mình dẫn Phong Vân đi vào bên trong.

Thời điểm hắn tới cửa, những hạ nhân mà hắn mang theo đều bị ngăn lại.

Duy chỉ đối với Vu Hoan và Dung Chiêu, hai người này ăn mặc hoa lệ, dáng dấp cũng rất chói mắt, lại cùng Phong Vân đi song song , những người kia tự nhiên không dám ngăn đón.

"Phong gia chủ xin mời ở chỗ này nghỉ chân một lát, ta liền đi mời thành chủ tới." Nam tử trung niên cung kính nói xong, lại nhìn lướt qua phía Dung Chiêu và Vu Hoan, lúc này mới lui xuống.

Người kia vừa đi, Phong Vân liền có chút bất an, thần sắc lo lắng nhìn về phía Vu Hoan.

Vu Hoan quan sát bốn phía, nơi này là gian phòng không lớn lắm, chỗ ngồi đầy đủ, bài trí khéo léo, là một nơi để tiếp khách.

Bên ngoài đối diện là một hồ nước, trong hồ vốn nên là hoa sen đua nở, thế nhưng lúc này lại hoàn toàn khô héo, nhìn qua có chút tiêu điều.

"Vu Hoan cô nương..." Phong Vân thận trọng gọi Vu Hoan

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.