Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới hạn đổi mới cao nhất

Phiên bản Dịch · 1729 chữ

Diệp Lương Thần tức giận đến thổ huyết, trong lòng hận không thể đem Vu Hoan ngàn đao bâm thây, nữ nhân này đi tới chỗ nào thì nơi đó liền có tai họa ập đến, thế nào lại cứ khăng khăng tới thành Phong Tuyết.

Lại còn là tới vào thời điểm mấu chốt như vậy!

Vu Hoan liếc mắt nhìn về phía Phong Khuynh Dao, cô cầm trường kiếm màu đen an tĩnh đứng bên cạnh, trong mắt đã không còn sự tàn nhẫn như vừa rồi.

Mục đích của Diệp Lương Thần người khác không biết, thế nhưng Vu Hoan lại đoán được mấy phần.

Năng lực đặc thù của ly hồn thạch là nó có công năng thẩm định báu vật, e là Diệp Lương Thần từ lúc biết trên người Phong Khuynh Dao có thần khí, vì vậy mới trăm phương ngàn kế muốn cưới Phong Khuynh Dao.

Cô làm sao có thể trơ mắt ra nhìn thần khi bị người khác ngấp nghé.

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, đem ly hồn thạch cho ta mượn một chút, nếu không ta thật sự sẽ giết chết ngươi."Trên thân Vu Hoan phát ra lệ khí khiến Diệp Lương Thần đang hung hăng cũng phải run lên.

Trong lòng một cỗ khung hoảng cứ quanh quẩn lấy, máu tươi hòa với mồ hôi nhỏ xuống ngực, nhanh chóng nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm.

"Ly...hồn thạch, thật là ở thành Từ An, ta không có nói dối ngươi," Diệp Lương Thần chịu đựng đáy lòng đang khủng hoảng.

Công dụng của ly hồn thạch Diệp gia biết cũng không nhiều, thế nhưng nó lại có ý nghĩa phi phàm,có thể nói là biểu tượng của gia chủ Diệp gia.

Hắn là con trai trưởng được sủng ái nhất ở Diệp gia, ly hồn thạch xác thực sẽ sớm truyền lại cho hắn.

Mấy năm trước, trong lúc vô tình hắn phát hiện ly hồn thạch có công năng thẩm định báu vật, hắn bỏ ra rất nhiều thời gian mới biết được ly hồn thạch mỗi lần thẩm định báu vật sẽ phát ra ánh sáng, mức độ ánh sáng đại biểu cho cấp bậc.

Lúc phát hiện trên người Phong Khuynh Dao một loại ánh sáng bạc hắn chưa hề nhìn thấy qua trên ly hồn thạch.

Trong sách cổ có ghi chép một chút, chỉ có thần vật mới có bạch quang dạng này.

Cho nên hắn không ngại tự hạ thấp thân phận, phái người tới cửa cầu thân.

Đáng hận chính là, nha đầu chết tiệt Phong Khuynh Dao này lại sống chết không chịu gả cho hắn.

Hôm qua vừa lúc hắn có việc ở thành Phong Tuyết, nhìn thấy bạch quang kia, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Phong Khuynh Dao, phái người đi nghe ngóng, quả nhiên là Phong Khuynh Dao.

Hắn không biết thứ đồ trên người Phong Khuynh Dao là cái gì, thế nhưng nhất định không phải là vật bình thường, hắn không thể để người khác cướp mất, cho nên, mới sáng sớm liền tới Phong gia cầu thân.

Giữa lông mày Vu Hoan nhiễm lên một tầng lệ khí, ngón tay đang nắm áo khoác tím không ngừng nắm chặt, ánh mắt lấp lóe không yên.

Xúc cảm lạnh buốt từ trên cánh tay truyền ra, Vu Hoan lập tức hoàn hồn.

Mi mắt Vu Hoan rủ xuống, thu lại lệ khí chưa kịp phát tán ra.

"Cám ơn." Luồng lệ khí dưới đáy lòng kia thỉnh thoảng xuất hiện, trước kia cô đều sẽ mở ra hình thức tàn sát quỷ tu cho hả giận,thế nhưng kể từ sau khi cùng Dung Chiêu khế ước, hắn đều sẽ ngăn cản cô.

Mặc dù cơ hội thành công chỉ là một phần trăm, thế nhưng Dung Chiêu làm không biết mệt.

Hắn duy trì hình người, hiển nhiên việc ngăn cản cô dễ hơn một chút.

Dung Chiêu thu tay lại, thần sắc lãnh đạm, duy chỉ có nơi sâu trong đáy mắt có một tình cảm khác đang yên lặng sinh sôi, "Ngươi phải khống chế luồng lệ khí kia, nếu không thân thể này sẽ không chống đỡ được bao lâu."

Tay Vu Hoan siết chặt, móng tay bấm vào trong thịt, nhưng cô một chút lại không cảm thấy đau đớn.

Chỉ cần cô còn nhớ rõ những chuyện kia, luồng lệ khí này liền sẽ không thể biến mất.

Đây là tội lỗi của cô, sẽ đi theo cô cho đến khi hủy diệt.

Lúc này Vu Hoan cúi thấp đầu đứng ở đó, váy dài màu xanh bị gió lạnh thổi lay động, trong không khí xẹt qua từng tầng gợn sóng, cả người đều rơi vào bên trong sự tĩnh lặng.

Trong lòng Dung Chiêu có chút buồn bực, há miệng nhưng lại không biết phải nói cái gì.

Chuyện của cô...

Hắn một chút cũng không biết.

"Ngươi là đang nói thật?"

"Thiếu gia, loại chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp đại lục, ta nào dám nói lung tung."

Con ngươi Vu Hoan đờ đẫn chuyển động, đè xuống cảm xúc dư thừa dưới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lương Thần.

Bên cạnh hắn lúc này có một hạ nhân đang ngồi cạnh, chính là tên hạ nhân đã rời đi lúc trước.

Lúc Vu Hoan nhìn về phía Diệp Lương Thần, đồng thời hắn cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người trên không trung giao nhau.

Trên mặt Diệp Lương Thần đã không còn vẻ hoảng loạn như vừa rồi, thậm chí là...

Nhiều hơn một vòng tự tin.

Con hàng này không phải bị đánh cho phát ngốc luôn rồi chứ?

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi có thể trên đại lục hoành hoành bá đạo, chẳng qua cũng là ỷ vào Gia tộc Bách Lý ở đằng sau hậu thuẫn cho ngươi, bây giờ gia tộc Bách Lý đã nói rõ đem ngươi đuổi ra khỏi gia tộc, ngươi còn có cái gì để phách lối?"

Câu nói của Diệp Lương Thần vừa nói, liền giải đi nghi hoặc của Vu Hoan.

Người xung quanh cũng là một mảnh náo động, trên đại lục Bách Lý Vu Hoan vị này là thiên tài đầu tiên bị trục xuất khỏi cửa…

Ba năm này việc mà Bách Lý Vu Hoan gây ra, cuối cùng cũng khiến gia tộc Bách Lý chịu không nỗi nữa, nên đuổi khỏi gia tộc?

Vu Hoan còn tưởng rằng Diệp Lương Thần tìm được biện pháp gì tốt, ai biết hắn lại nói ra tin tức như thế.

Cô rất không nể mặt mũi cười ra tiếng," Diệp thiếu gia, ngươi cảm thấy ta cần gia tộc Bách Lý hậu thuẫn cho ta?"

Một gia tộc Bách Lý, cô căn bản không để trong mắt.

Sắc mặt Diệp Lương Thần vốn rạng rỡ một chút, thoáng một chút liếc xuống phía sau cô.

Hắn nghĩ tới Dung Chiêu đang trầm mặc đứng sau lưng Vu Hoan kia, lực lượng của nam nhân này quá kinh khủng.

"Bách Lý Vu Hoan, mấy năm nay ngươi đắc tội với không ít người, một khi không có gia tộc Bách Lý cho ngươi chỗ dựa, đối mặt với ngươi liền là trả thù điên cuồng, ngươi thật chẳng lẽ không sợ?"

Cô mấy năm nay số người cô đắc tội không kế xiết, gia tộc Bách Ly không che chở cô nữa, mặc kệ cô là thiên tài như thế nào, thì lấy năng lực hiện tại của cô căn bản không có cách nào chống cự với trả thù của những người kia.

Nghĩ đến đây, trái tim đang trùng xuống của Diệp Lương Thần liền được nâng cao.

"Trả thù?" Vu Hoan như có vẻ suy nghĩ đọc lấy hai chữ này, trên mặt mang theo ý cười ranh mãnh," Có tâm muốn trả thù ta, cũng phải có gan đi trả thù mới được."

Ký ức của thân thể này..., cô cũng không biết Bách Lý Vu Hoan đã làm qua những gì.

Thế nhưng đối với những đánh giá của những người này đối với Vu Hoan, chắc hẳn nguyên chủ đã gây ra phiền phức khẳng định không phải số ít.

Nhưng đến cùng ác danh bên ngoài này, cho dù không có gia tộc Bách Lý làm chỗ dựa, thì liệu có bao nhiêu người thật sự dám tới trả thù cô?

Cho dù có, cô sợ chắc??

"Ngươi quả nhiên như trong tin đồn một bộ ngông cuồng."Thần sắc Diệp Lương Thần có chút dữ tợn, hắn rốt cuộc đã xem thường nữ nhân này.

Vu Hoan lắc đầu như thật, "Tin đồn không thể tin."

Cô dừng lại mấy giây,tiếp theo liền nhếch miệng lộ một nụ cười quỷ dị, người xung quanh không khỏi đều rùng mình một cái.

"Ta so với trong tin đồn cuồng vọng hơn nhiều." Cô vốn dĩ không phải là Bách Lý Vu Hoan, so độ cuồng vọng, so tùy hứng, ai dám so cùng cô?

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, thời gian như bị cứng lại, cả không gian này đều tạm ngừng trong chốc lát.

Tất cả mọi người đều chỉ có một ý niệm trong đầu.

Vì sao trên thế giới này lại có một người không biết xấu hổ như vậy, không những thế người này lại là nữ nhân!

"Diệp thiếu gia, ngươi thật sự không cho ta mượn ly hồn thạch?"

Sau lưng Diệp Lương Thần đều là mồ hồi lạnh, ánh mắt nhìn chòng chòng vào Vu Hoan, đáy mắt đều là sự phòng bị, sợ hãi Vu Hoan thật sự sẽ cứng rắn xông lên đoạt lấy.

Mượn? Nói cũng dễ nghe quá, cho cô mượn, hắn đoán chừng ngay cả cái bóng của ly hồn thạch đều không thấy được.

Huống chi đây là vật gia truyền của Diệp gia, hắn có quyền nắm giữ, nhưng không có quyền chi phối.

"Ngược lại là ta thât rất kỳ quái, ngươi vì sao lại biết ta có ly hồn thạch?" Diệp Lương Thần không có trả lời cô, mà ngược lại lẻ ra chủ đề khác.

Dung Chiêu nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên đối với vấn đề này có hứng thú

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.