Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác giả xinh đẹp tiêu đề mới moe

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

"Cô nương." Cử chỉ Sở Vân Cẩm khéo léo, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ ôn nhu, cho dù là ai nhìn vào đều sẽ sinh ra hảo cảm.

Phong Khuynh Dao nhíu lông mày, trường kiếm trong tay cũng không buông xuống, ngữ khí lạnh lùng,"Có việc?"

Sở Vân Cầm cười nụ cười yếu ớt, ánh mắt rơi vào trên thanh trường kiếm, nơi đáy mắt hiện lên vẻ bắt buộc.

Cô đi về phía trước mấy bước, giọng nói ôn nhu:" Cô nương có phải là đang tìm công tử bên trong sơn động?"

Tay nắm trường kiếm của Phong Khuynh Dao càng chặt, nét mặt cảnh giác thêm mấy phần, "Ngươi đã gặp qua chàng?"

"Ừm, trước đó ở chỗ này đã từng gặp qua, thế nhưng hắn đã rời khỏi đây rồi." Sở Vân Cẩm trả lời tự nhiên, không có chút nào là đang làm bộ.

Phong Khuynh Dao suy tư một chút, buông xuống trường kiếm nhìn chằm chằm Sở Vân Cẩm, cánh môi mở ra hồi lâu mới phát ra mấy âm tiết, "Chàng... không sao chứ?"

Đáy lòng mơ hồ có chút chờ mong, chàng rời khỏi đây chính là đại biểu cho việc chàng không sao rồi?

"Cái này thì ta cũng không biết, lúc đó bên cạnh vị công tử kia còn có người, ta không dám tới gần, chỉ đứng từ xa nhìn qua, giống như..."

Sở Vân Cẩm dừng một chút, đối diện với nữ tử trước một mực không có biểu tình gì giờ đang lộ vẻ lo lắng, khóe miệng cong cong, "Vị công tử kia chính bị người khiêng đi."

"Cái gì?" Phong Khuynh Dao sắc mặt đại biến, đáy lòng rối loạn.

Cô hai ba bước liền đến trước mặt Sở Vân Cẩm, bắt lấy cánh tay của cô ta, vội vàng nói:"Ngươi biết chàng đi chỗ nào không?"

Sở Vân Cẩm tựa như bị hù dọa, đôi mắt đẹp tràn đầy sương mù, thân thể mềm mại nỗ lực lùi về phía sau," Ta không biết, ta chỉ nghe được có người gọi người mang vị công tử kia là người của Diệp thiếu gia."

Diệp thiếu gia?

Phong Khuynh Dao bỗng nhiên buông tay Sở Vân Cẩm, Sở Vân Cẩm liền ngồi sập dưới đất, bộ dáng kia cực kì giống như bị người dọa cho sợ hãi.

Phong Khuynh Dao thất thần quay người, nhìn về hướng thành Phong Tuyết, đáy mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ.

"Cô nương?" Sở Vân Cẩm cẩn thận kêu một tiếng, nhìn Phong Khuynh Dao như hồn bay phách lạc, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, từ dưới đất đứng lên, vỗ chỗ bụi trên váy trắng.

Ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, "Cô nương...ngươi không sao chứ? Ta thấy... những người kia cũng không có ý muốn thương tổn vị công tử kia, ôi chao, cô nương, ngươi đi đâu vậy?"

Thân ảnh Phong Khuynh Dao trong không trung lấp lóe mấy cái, rất nhanh liên bị rừng cây rậm rạp che chắn, không thấy tung tích,

Sở Vân Cẩm vẻ mặt giả vờ yếu đuối, cười lạnh một tiếng, hướng về phía Vu Hoan nhanh chóng rời đi.

Vu Hoan làm ổ trên cây, nhìn Sơ Vân Cẩm kia, biểu diễn tinh xảo, một mặt bội phục.

Nữ chính liền chính là nữ chính, làm cái gì đều đúng a.

Pháo hôi liền thảm, trí thông minh hoàn toàn không đủ dùng.

Phong Khuynh Dao nếu thông minh một chút, tùy tiện nghĩ nghĩ liền có thế phát hiện lời Sở Vân Cẩm có trăm ngàn chỗ hở.

"Đi thôi, về Phong Tuyết thành." Vu Hoan từ trên cây nhảy xuống, con ngươi sáng ngời, tràn đầy phấn khởi.

Dung Chiêu chần chừ một lúc, mới mở miệng hỏi:"Vì sao?"

"Phong Khuynh Dao cũng đã quay lại, chúng ta không cùng về thì làm sao lấy được Thần khí?" Vu Hoan khinh bỉ nhìn Dung Chiêu, trí thông mình của nam nhân này làm sao lại càng ngày càng thấp rồi.

"Nhưng mà..." Dung Chiêu nghi hoặc hỏi lại:"Ngươi nói cần ly hôn thạch mới có thể lấy Thần khí ra, quay về cũng vô ích?" Bọn hắn hiện tại không phải là nên đi tìm ly hồn thạch à?

"Ồ, ta chưa nói với ngươi ly hồn thạch là đang ở bên cạnh Phong Tuyết thành sao?” Vu Hoan nghi hoặc, cô vẫn chưa nói qua sao?

Dung Chiêu nghiêm túc gật đầu, "Bây giờ biết là được rồi, ngươi đi hay không? Chậm rồi liền không còn kịch xem a."

Dung Chiêu nhíu mày, đáy lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.

Thời điểm trở về Phong Tuyết thành, Vu Hoan đi trước mua y phục dày, thời tiết này so với lúc trước lạnh hơn mấy phần.

Lại mua thêm một đống ăn vặt, để Dung Chiêu bảo quản, lúc này mới nghênh ngang hướng Phong gia đi.

Tiền ở đâu ra???

Đương nhiên là...

Do Dung Chiêu cống hiến rồi.

Cô vốn là từ nhà Bách Lý ra, trên thân nào có loại tài sản cặn bả này.

Cũng may Dung Chiêu có không it thứ đáng giá, tùy tiện bán một chút liền đủ để cô tiêu xài.

Vu Hoan đổi một thân y phục xanh lam, mặc dù không có như màu đỏ, nhưng cũng rất dễ thấy, áo khoác kia của Dung Chiêu bị cô cầm trong tay, không mặc cũng không có ý tứ muốn trả lại cho Dung Chiêu.

Dung Chiêu chăm chú nhìn mấy lần, thấy cô đều là bộ dạng bình chân như vại kia, cũng bỏ đi suy nghĩ đem y phục lấy về, dù sao hắn không mặc áo khoắc cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Bên ngoài Phong phủ có không ít người, Vu Hoan ỷ vào dáng người nhỏ nhắn, ung dung đi về phía trước, liếc mắt liền trông thấy chính là Phong Vân.

"Diệp Lương Thần, ngươi đừng cho rằng ngươi là người Diệp gia thì có thể muốn làm gì thì làm, nữ nhi của lão tử không phải ngươi nói cưới thì có thể cưới."Phong Vân thanh âm nổi giận, âm lượng mặc dù đủ to, nhưng lại lộ ra vẻ mỏi mệt.

Phong Vân đứng tại cổng Phong phủ, đứng đối diện với hắn là nam tử trẻ tuổi, ăn mặc xa hoa, trong tay cầm một cái quạt xếp nạm vàng, bày ra tư thế cợt nhả, không ngừng phe phẩy.

Vu Hoan chỉ nhìn liền run cả người, này là lạnh cỡ nào...

"Người muốn gả cho thiếu gia chúng ta đều có thể thấy từ thành Từ An xếp tới thành Phong Tuyết cuả ngươi, coi trọng Phong đại tiểu thư chính là phúc khí của nàng ấy, người đừng có cho thể diện mà không muốn nhận." Hạ nhân bên cạnh Diệp Lương Thân liền khí thế hung hăng rống lên.

'Phách' Diệp Lương Thần đem quạt xếp thu lại, thuận đập lên đầu tên hạ nhân, "Tại sao ngươi lại nói chuyện như vậy với nhạc phụ tương lai của bản thiếu gia ta hả, xin lỗi."

Bị đập vào đầu, thần sắc của tên hạ nhân kia, liền thu lại dáng vẻ phách lối, ngoan ngoãn xoay người," Thật xin lỗi, Phong gia chủ."

Diệp Lương Thần hài lòng gật đầu, đem người kia gẩy gẩy lui về phía sau, phi thường lễ phép mở miệng,"Nhạc phụ đại nhân, kỳ thật hôm này là ngày tốt, ta thật sự rất thích Phong đại tiểu thư, mong nhạc phục đại nhân thành toàn."

Phong Vân khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển

Ai là nhạc phụ của hắn!

"Diệp Lương Thần, Nguyên Thanh có phải ở trong tay ngươi?" Thanh âm réo rắt của nữ tử từ phía sau đám người truyền tới, ngay sau đó, đám người liền tách ra, một nữ tử vọt tới.

Thoáng cái liền nắm lấy vạt áo của Diệp Lương Thần, vốn nên là gương mặt kiều diễm nhưng hiện tại đều là vẻ mặt dữ tợn, hung ác, cô gằn từng chữ,"Nguyên Thanh ở đâu?"

Diệp Lương Thần đối với sự đãi ngộ này một chút bối rối cũng đều không có, chậm rãi mở quạt xếp phe phẩy mấy cái, vẻ mặt như đã định liệu trước, nói:"Chỉ cần nàng thành thân với ta, Hứa Nguyên Thanh tự sẽ an toàn trở về Hứa gia. Khuynh Dao, giao dịch này thế nào?"

Ngón tay níu lấy vạt áo Diệp Lương Thần của Phong Khuynh Dao không ngừng rút lại, con mắt chằm chằm nhìn Diệp Lương Thần, sự hận ý trong mắt nàng không chút nào che giấu.

Vì sao...

Nam nhân này cứ níu lấy mình không buông tha, thế giới này nữ tử so với nàng xinh đẹp hơn rất nhiều, vì cái gì mà nam nhân này lại cứ quấn lấy cố.

Vì cái gì...

Muốn lấy Nguyên Thanh uy hiếp nàng.

Người kia bộ dạng thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch, tựa như chắc chắn Phong Khuynh Dao chắc chắn sẽ đáp ứng.

Mãi đến khi đầu ngón tay trắng bệch, cô mới dồn sưc đẩy Diệp Lương Thần ra, quỷ dị cười lên, trong tay chẳng biết lúc nào có nhiều hơn một thanh trường kiếm màu đen.

Diệp Lương Thần con ngươi híp một cái, bất động thanh sắc đem quạt xếp ngăn lại trước người, đáy mắt lộ ra một cổ kiêng kị.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.