Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 0620

Phiên bản Dịch · 1658 chữ

Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 620 : Cơn lốc tài chính (1-4)

Dịch: Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruye

Sau khi dùng cơm xong, Lục Thiếu Hoa ngồi trong phòng xem ti vi còn Hoắc Tiểu Nguyệt đã cùng Tần Tịch Thần đi lên phía trên, hai người ngồi lại nói chuyện ở phòng riêng, cố tình không để cho Lục Thiếu Hoa biết.

Hoắc Tiểu Nguyệt tối nay ngủ lại biệt thự của Lục Thiếu Hoa, phòng của cô ngủ ngay bên cạnh phòng của Lục Thiếu Hoa, đó là do Tần Tịch Thần sắp xếp, còn khoảng thời gian giữa Tần Tịch Thần nói gì với Hoắc Tiểu Nguyệt thì Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết.

Tắm xong, mệt mỏi một ngày, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà không đợi đến khi Lục Thiếu Hoa muốn đi ngủ, Tần Tịch Thần cười hì hì đến trước mặt của Lục Thiếu Hoa, và nói:

-Nhanh qua đó đi anh, người ta là con gái, sao anh có thể để một cô gái ngủ một mình ở phòng trống được chứ.

Lục Thiếu Hoa sao lại không muốn qua phòng của Hoắc Tiểu Nguyệt ngủ chứ, nhưng mà Lục Thiếu Hoa sao không ngại chứ, trước khi tình hình chưa được làm rõ ràng, da mặt của Lục Thiếu Hoa phải dày hơn chút, cũng không tiện đi qua phòng của Hoắc Tiểu Nguyệt, nhất là trước mặt của Tần Tịch Thần càng không dám qua.

-Anh nghĩ hay là thôi vậy.

Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói.

-Hừm, nghĩ một đằng làm một nẻo, em thấy nước miếng của anh sắp chảy ra ngoài rồi kìa, còn nói là không muốn.

Tần Tịch Thần nói không quên nguýt Lục Thiếu Hoa một cái, tỏ vẻ xem thường Lục Thiếu Hoa, ngưng một lát mới nói tiếp:

-Đi nhanh đi, em cũng đã nói với cô ấy, cô ấy đồng ý rồi

-…

Không thể không nói, lời của Tần Tịch Thần khiến cho Lục Thiếu Hoa không biết phải nói gì, Lục Thiếu Hoa lúc này đã phần nào đoán được nội dung mà Tần Tịch Thần nói với Hoắc Tiểu Nguyệt ở phòng riêng, đại khái là việc khuyên Hoắc Tiểu Nguyệt trao thân.

Một người là người phụ đang mang giọt máu của hắn, mà người phụ nữ này lại đi khuyên Lục Thiếu Hoa đi qua ngủ cùng người con gái khác, điểm này khiến cho Lục Thiếu Hoa không biết nói gì, cứ có cảm giác khó xử, trong thời điểm này không biết nói thế nào cho phải.

-Được rồi, được rồi, đi nhanh đi, đừng nghĩ đến cảm nhận của em, em đã làm thì có cái lý của em.

Vừa nói, Tần Tịch Thần vừa đẩy Lục Thiếu Hoa ra ngoài, đợi Lục Thiếu Hoa ra khỏi cửa, Tần Tịch Thần mới đóng cửa lại, còn khoá trái cửa, chủ yếu là không muốn Lục Thiếu Hoa có ý định quay về phòng ngủ.

Nhưng mà Lục Thiếu Hoa ở bên ngoài lại không biết, lúc mà Tần Tịch Thần đóng cửa lại, cô bật khóc đằng sau cánh cửa đó, khóc, đúng vậy, khóc vì tủi thân và cả sự chua xót của cô nữa.

Sự tình đã đến nước này, Lục Thiếu Hoa còn có thể nói được gì, chỉ có thể bất chấp mở cánh cửa phòng của Hoắc Tiểu Nguyệt, giống như một tên trộm vậy, sau đó lên giường, làm bộ rất tự nhiên ôm Hoắc Tiểu Nguyệt vào lòng.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa tự nhiên như đã quen thuộc rồi, đây cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, từ khi quen Hoắc Tiểu Nguyệt đến nay, nhiều nhất cũng chỉ là ôm vào eo của cô, còn nằm ôm chặt cô như bây giờ là lần đầu tiên, nhưng Tần Tịch Thần đã nói đến vấn đề trao thân với Hoắc Tiểu Nguyệt rồi, Lục Thiếu Hoa không thể không giả vờ ôm chặt cô một cách tự nhiên.

Sự tiếp xúc thân mật này, Hoắc Tiểu Nguyệt tỏ ra có vẻ không quen lắm, co người lại, dưới ánh đèn, mặt cô đỏ ửng, mắt nhắm lại không dám mở, đó là dấu hiệu của thẹn thùng, toàn thân co rút lại, rất căng thẳng.

Xấu hổ, Lục Thiếu Hoa cũng xấu hổ không kém, nhưng mà đã chấp nhận rồi thì sau đó xảy ra chuyện gì Lục Thiếu Hoa cũng đã rõ, xấu hổ cũng chỉ là một thời gian ngắn rồi qua, hít một hơi thật sau, lấy lại tinh thần.

-Tiểu Nguyệt, em đồng ý không?

Lục Thiếu Hoa thật sự không biết nói gì, đến bước này không thể không hỏi câu hỏi này.

-…

Im lặng, chỉ có hơi thở dòn dập trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa, thời gian im lặng kéo dài không lâu, Hoắc Tiểu Nguyệt mới mở miệng phá vỡ nó, cô gật đầu khẽ nói:

-Vâng.

Được đồng ý, Lục Thiếu Hoa giống như làm theo thánh chỉ, toàn thân nóng lên, tay tự nhiên bắt đầu hành động.

Mưa bão đã tạnh, tất cả trở nên yên lặng, chỉ có hơi thở hổn hển của hai người, còn có tiếng nước mắt giọt rơi xuống tấm nệm phát ra âm thanh nhỏ.

Trong giây phút này, Hoắc Tiểu Nguyệt một lần nữa rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, đúng vậy, cô đã trở thành người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa trở thành một thành viên trong gia đình của Lục Thiếu Hoa, theo sự phân định của các triều đại đế vương cổ đại, trước thời khắc này cô chỉ là một cô gái vừa mới được chọn, mà bây giờ đã trờ thành một trong những người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa.

-Còn đau không?

Lục Thiếu Hoa quan tâm.

-Dạ, anh cũng hăng quá, em cũng vậy.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa nói:

-Bởi vì chúng ta cùng làm một việc mà.

Lục Thiếu Hoa nói không sai, hai người họ thật sự cùng làm một việc, một việc rất điên cuồng.

Hoắc Tiểu Nguyệt dường như bị lời nói của Lục Thiếu Hoa làm nổi hứng, gạt bỏ thẹn thùng, đối diện với Lục Thiếu Hoa, chớp mắt, rất hiếu kì hỏi:

-Có thể nói cho em biết em đang làm việc gì không?

-Ha ha!

Lục Thiếu Hoa cười, nói:

-Hôn anh một cái, anh sẽ nói.

Mặt của Hoắc Tiểu Nguyệt lại đỏ lên, nhưng nghĩ đến việc đó cũng đã làm rồi, hôn một cái cũng không có lớn lắm, liền hôn lên má của Lục Thiếu Hoa sau đó mới hỏi:

-Anh Tiểu Hoa, có thể nói cho em biết được chưa?

-Vẫn chưa.

Lục Thiếu Hoa lắc đầu, mỉm cười, có thể thấy sự chuyển biến của Hoắc Tiểu Nguyệt, không như lúc đầu nữa, quan hệ đã phát triển nhanh chóng, khiến cho Lục Thiếu Hoa rất hài lòng, trầm ngâm một lúc sau mới nói:

-Sau này gọi anh là ông xã không được gọi là anh nữa, hiểu chưa?

Lục Thiếu Hoa hống hách nói, nhưng mà hống hách lại rất có lý, với Hoắc Tiểu Nguyệt tuy là chưa có danh phận vợ chồng gì, nhưng thực chất đã là vợ chồng, Hoắc Tiểu Nguyệt nghiễm nhiên trở thành tần phi trong hậu cung của Lục Thiếu Hoa, đương nhiên không thể gọi anh, mà là gọi ông xã mới đúng.

-Ghét quá!

Hoắc Tiểu Nguyệt lại xấu hổ, khuôn mặt vốn dĩ đã rất hồng, giờ thêm hồng nhuận, sắc mặt biến đổi không ngừng, nhưng mà hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, Hoắc Tiểu Nguyệt mới kiềm chế sự xấu hổ, nói vào tai của Lục Thiếu Hoa rất khẽ:

-Ông xã!

-Ừ.

Lục Thiếu Hoa rất hài lòng, khuôn mặt càng rạng ngời hơn, và hôn lên trán của Hoắc Tiểu Nguyệt sau đó nói:

-Em học chuyên ngành tài chính, có nói đến khủng hoảng tài chính ở châu Á gần đây không? Có gì không đúng không?

Là sinh viên khoa tài chính lúc lên lớp, giáo viên đều lấy những ví dụ thực tế và hiện trạng tài chính làm giáo án, cho sinh viên bài tập, bình thường mục đích là để cho sinh viên phân tích thị trường tài chính.

Hoắc Tiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ, giáo viên của cô cũng cho lớp cô bài tập, vì vậy khi mà Lục Thiếu Hoa hỏi vấn đề này, Hoắc Tiểu Nguyệt gật đầu nói:

-Thị trường tài chính châu Á rất lộn xộn, rất nguy hiểm

-Ha ha!

Lục Thiếu Hoa cười, ngạo nghễ nói:

-Đúng vậy, bây giờ thị trường tài chính châu Á rất lộn xộn, lộn xộn này không thể không có nguyên nhân, mà có rất nhiều con cá sấu tài chính đang tác quai tác quái, anh và ông của em đang nhân cơ hội này kiếm tiền, bây giờ hiểu chưa?

Hoắc Tiểu Nguyệt đã trở thành người phụ nữ của hắn, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn giấu diếm gì, hơn nữa Lục Thiếu Hoa tin tưởng Hoắc Tiểu Nguyệt, tin cô sẽ không nói lung tung, có thể giữ kín bí mật.

-Hả?

Hoắc Tiểu Nguyệt ngạc nhiên thốt lên một tiếng, cô rất ngạc nhiên, một lúc sau mới bình tĩnh lại, mở to hai mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, dường như muốn nhìn vào mắt của Lục Thiếu Hoa để xem Lục Thiếu Hoa có nói dối không, nhưng mà, Hoắc Tiểu Nguyệt thất vọng rồi, cô nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thiếu Hoa chứng minh là Lục Thiếu Hoa không hề gạt cô.

Bạn đang đọc Thương Trường Đại Chiến của Biên Chức Thành Đích Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.