Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Vận Vi Lan (3)

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Trong phủ binh đài, Hổ Kiêu Binh đã nhanh chóng viết xong tấu chương, sau đó dùng pháp khí cao giai đâm thủng ngón tay mình, bôi lên ba đường vết máu ở bên ngoài tấu chương.

Bôi máu tấu gấp!

Y mở tủ bí mật ra, bên trong có một pho tượng Thiên Bằng há miệng to, y đang muốn bỏ tấu chương vào trong miệng Thiên Bằng, lại do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng đưa vào.

Hai mắt pho tượng Thiên Bằng sáng lên hai điểm linh quang màu xanh biếc, sau đó một chốt linh quang dần dần ảm đạm, Hổ Kiêu Binh biết tấu chương đã thông qua kỳ trận đưa đến quận thành hậu phương, nhưng chỉ sợ quận thành không xử lý được chuyện này, nhất định sẽ tiếp tục báo lên châu phủ, thậm chí là binh bộ.

Y vén áo choàng lên chậm rãi ngồi xuống trên ghế thái sư, hai tay nhẹ nhàng nâng lên, một cỗ lực lượng như có như không nhộn nhạo khắp gian phòng, tựa như cắt đứt không gian nơi này từ trong thiên địa ra ngoài, biến thành một mảnh "Thế giới nhỏ" do Hổ Kiêu Binh chưởng quản.

Mà trong một mảnh thế giới nhỏ bé này, tâm niệm Hổ Kiêu Binh vừa động, liền có sấm chớp sấm chớp, mưa gió giao nhau, nam bắc đảo ngược, bốn mùa biến hóa...

Nếu có đại tu khác ở đây, nhất định có thể nhìn ra, đây là tiêu chuẩn của Minh Kiến Cảnh trung kỳ, rõ ràng trong ngoài đảo ngược, lấy bản thân ảnh hưởng ngoại giới. Nếu như đến Minh Kiến cảnh hậu kỳ, cái "Thế giới nhỏ bé" này sẽ đạt tới tiêu chuẩn "Thế giới nhỏ", phạm vi ảnh hưởng sẽ đạt tới mấy trăm trượng, thậm chí mấy trăm dặm, đến lúc đó lấy tiểu thế giới này làm chiến trường, gần như có thể một người diệt một quân!

"Dừng chân ở Minh Kiến cảnh sơ kỳ ba mươi năm, Thất Liệt Ba Quang một lần đột phá." Hổ Kiêu Binh nhẹ giọng lẩm bẩm, có chút cảm khái cùng khó xử. Thiên Hỏa đích xác quỷ dị, một đạo Thánh chỉ đi xuống, toàn bộ trấn thứ bảy chết mất bảy thành. Nhưng chỗ tốt cũng là thật, y đã đột phá đến Minh Kiến cảnh trung kỳ, hơn nữa còn chiếm được hai kiện bảo vật, lại tính cả m Dương Ngọc Hống ban đầu, có thể nói là "giàu có sau một đêm".

m Dương Ngọc Hống thì không cần nhiều lời, đường đường là Linh bảo.

Mà bảo vật mới có được lần này, Thiên Tô Cao đại bổ hồn phách, chính là vật cần thiết luyện thành âm thần. Một hộp Thiên Tô Cao chỉ thiếu một bước là có thể để cho y hóa hồn phách thành m Thần.

Mặc dù còn kém một bước, nhưng hồn phách của y đã cực kỳ kiên cố, sẽ không dễ dàng thay đổi vì pháp thuật bên ngoài.

Y xuất thân môn tông tộc, Hổ gia cũng có pháp môn đạo thuật chuyên môn về hồn phách con người, một cái pháp khí chuông nhạc mà y mang theo chính là trọng bảo chấn động hồn phách -- đương nhiên cũng biết thủ đoạn này một khi đoạt được tiên cơ, sẽ có thể đứng ở thế bất bại trong đấu pháp, quả thực lợi hại phi phàm.

Mà tà giáo đứng thứ ba Hồng Vũ Thiên Triều là "Tịch Diệt Đường", am hiểu nhất chính là pháp môn bực này. Bọn họ có hai môn đại pháp "thổi đèn", "mút lửa", thổi đèn là tà pháp thổi diệt hồn người, mút lửa là tà pháp hấp ăn nhân phách, thi triển gần như không dấu vết có thể phát hiện để phòng bị, cho nên Tịch Diệt Đường mặc dù như chuột qua đường bị người người hô đánh, nhưng lại nhiều lần không thể giết hết, âm thầm phát triển lớn mạnh.

Nhưng Hổ Kiêu Binh rất có lòng tin, hiện tại mình gặp được những yêu nhân Tịch Diệt Đường kia, chỉ cần không phải là cấp bậc trên phía trên Đà chủ, mình nhất định bình yên vô sự, mặc cho bọn họ thi triển tà thuật, cũng không làm gì được hồn phách cường đại của mình.

Mà ba giọt Tử Hồng Chân Kim Lộ kia có thể nói là thánh dược chữa thương, nói là tái tạo lại toàn thân cũng không đủ, chỉ cần hồn phách chưa diệt, một giọt sẽ có thể khởi tử phục sinh.

Có những bảo vật này trong tay, cho dù Thiên Hỏa lại có Thánh chỉ mới, Hổ Kiêu Binh cũng tin tưởng mình có thể vượt qua, vài lần sau, nói không chừng mình có thể bước vào Mệnh Thông cảnh mà mình từng cảm thấy xa vời!

Nhưng y vẫn nhịn xuống, một mặt y và Tống Chinh giống nhau, kỳ thật âm thầm kiêng kỵ Thiên Hỏa, luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy. Mặt khác nơi này chính là Hoàng Đài Bảo, toàn bộ trấn thứ bảy bị ném vào tuyệt vực Thần Tẫn sơn, Thất Sát bộ sớm đã cảm giác được, nếu như nhân cơ hội giết tới, Hoàng Đài Bảo với thực lực suy yếu thật lớn tuyệt đối không ngăn được binh cường mã tráng của Thất Sát bộ, đến lúc đó sinh linh đồ thán, y chính là tội nhân thiên cổ của Hồng Vũ Thiên Triều!

"Ài, đáng tiếc..." Giống như đại bộ phận mọi người trong Hoàng Đài Bảo, y cũng nhận định chỉ cần triều đình ra tay, Thiên Hỏa hoàn toàn không tính là cái thá gì.

......

Hoàng Đài Bảo bây giờ cực kỳ tiêu điều - Đám người Tống Chinh mãi đến ngày hôm sau mới biết được thương nhân ở chợ phía sau cũng bị Thiên Hỏa coi là một phần tử của Hoàng Đài Bảo.

Tất cả đều bị đưa đến sâu trong tuyệt vực Thần Tẫn sơn!

Thương nhân có thể tới nơi biên giới xa xôi đương nhiên sẽ không phải là nhân vật đơn giản, tuyệt đại bộ phận người trong đó đều là tu sĩ, hơn nữa đẳng cấp không thấp. Nhưng so với chiến sĩ biên quân mà nói, bọn họ thiếu đi lịch lãm sinh tử, cho dù là cảnh giới cao hơn một chút, nhưng thật sự đến lúc đánh nhau chết sống, cũng không phải là đối thủ của chiến sĩ biên quân.

Ngay cả trấn thứ bảy cũng giảm bảy thành quân số, cả chợ gần như đã chết sạch sẽ!

Chỉ có một số ít người may mắn cùng tiêu sư thương đội cường đại sống sót, chợ vốn đã vắng vẻ, lúc này gần như "hoang vắng không có người".

Hổ Kiêu Binh phái người trước niêm phong những cửa hàng "vô chủ" này, chờ thân nhân của bọn họ chạy tới.

Đây vốn là một công việc béo bở, nhưng Hổ Kiêu Binh cố kỵ tấu chương của mình đưa lên, rất nhanh cấp trên sẽ phái người xuống, vạn nhất đám thủ hạ của mình ngay cả ăn uống xấu xí bị đụng phải, mọi người không dễ nhìn mặt nhau, vì thế nghiêm lệnh không được nhân cơ hội này bôi đầy túi riêng.

Cái công việc béo bở này biến thành khổ sai, không có ai nguyện ý đi.

Nhưng tâm tư Tống Chinh chuyển động, giục Sử Ất đi tranh thủ công việc này.

Sử Ất mặc dù oán giận hắn nhiều chuyện, nhưng tinh thần tín nhiệm đối với hắn nên y vẫn đi. Phía trên đang lo lắng không ai nguyện ý làm việc, lập tức đáp ứng.

Sử Ất mang theo mọi người cùng đi niêm phong cửa, Triệu Tiêu dọc theo đường đi không hề ra tay, chỉ khiêng Ám Diễm Liên nỏ đứng bên ngoài canh gác cho mọi người, nàng đã tăng lên cảnh giới Nhiên HUyệt ba mươi ba mai, chính là "cường giả" của đội ngũ gần với Sử Ất.

Từ tuyệt vực Thần Tẫn sơn trở về, mặc dù không thể lấy được m Dương Bảo Châu cùng chiếc chiến thuyền kia, nhưng thu hoạch cũng không ít, phần lớn đều ở trong giới chỉ trữ vật của Vương Cửu, bọn họ lấy ra dựa theo quy củ cũ bán đi toàn bộ sau đó mọi người chia tiền.

Mà tổn thất của một số người ví dụ như Ám Diễm Liên nỏ, đều lấy tiền công bổ sung lại.

Mãi cho đến lúc này, Vương Cửu cùng Chu Khấu mới phát hiện túi tiền của mình đã sớm bị Tống Chinh trộm đi, Tống Chinh ngược lại nói năng hùng hồn tràn đầy lý lẽ: "Không có tiền, lúc ở tuyệt vực lấy đâu ra kỳ dược chữa thương cùng Tích Trùng đan?"

Vương Cửu rốt cục hiểu được, vì sao lúc đó mình truy vấn, tên này vẫn luôn đánh trống lảng với gã!

Bạn đang đọc Thương Khung Chi Thượng (Bản Dịch) của Thạch Tam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jiho0612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.