Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

91:

1907 chữ

Người đăng: Tinhzi

Ichiro bốn người đi rất lâu,đến khi ra khỏi khu rừng đã là chập tối,với tốc độ của bọn họ tính đến khu rừng này khá lớn.Ra khỏi khu rừng Ichiro liền phát hiện phía trước không xa có những làn khói bay lên,có vẻ như ở đó có một ngôi làng.

“Phía trước có người ở,chúng ta trước tới đó xin nghỉ tạm đồng thời hỏi thăm tình hình.”

“Được”

Thấy mọi người nhất trí,Ichiro lại tiếp tục dẫn đội tiến lên.

Rất nhanh bọn họ liền tìm tới làng nhỏ kia,vừa nhìn liền không khỏi sững sờ.Những ngôi nhà có thể nói là rách nát đến cùng cực,những bức tường đổ vỡ có như không,từ bên ngoài hoàn toàn có thể nhìn vào trong nhà.Cái này nếu là ban đêm có hứng thú cũng không dám vận động a,bị người khác phát hiện liền thành trực tiếp pháp sóng.

“ Các ngươi là ai?Tại sao có mặt trên đảo này?”

Rất nhanh có người liền phát hiện sự có mặt của bốn người bọn họ,dù sao bọn họ cũng không có ý che giấu,hiên ngang đứng đó a.Lập tức bốn người bị bao vây,xung quanh những người dân quần áo tả tơi,chấp vá đủ kiểu,tay cầm gậy gộc.Nếu như không phải hắn nhớ rõ nơi đây là nhẫn giới hắn còn tưởng bọn họ là cái bang.

Ichiro nở nụ cười hắn xem là đẹp nhất,rạng rỡ nhất hướng người dân cất tiếng chào hỏi.

“Xin chào,chúng ta là ninja làng...”

“Ninja,bọn họ là ninja...mau chạy...”

“ Chạy mau...chạy mau...ninja tới giết người...”

Ichiro mặt cười cứng đờ nhìn xung quanh không một bóng người,quay đầu nhìn ba cô gái kia hỏi.

“Ta có như thế đáng sợ sao?”

Cả ba cùng gật đầu đồng ý,nhịn cười.Ichiro cũng không tin ba người kia,hắn biết bọn họ tại sao lại sợ như vậy cũng bởi vì hoàn cảnh hiện tại của bọn họ liền do ninja gây ra.Cho nên vừa nghe được hai tiếng ninja liền sợ hãi.

Ichiro tiến vào trong làng,ngó nhìn từng nhà,bọn người này cũng thật ngốc a.Nếu đã muốn chạy thì nên chạy xa xa một chút,chui vào nhà chốn thì được cái gì,chẳng lẽ đắp chăn lẩm bẩm “Ta không nhìn thấy ngươi,ngươi cũng không nhìn thấy ta” thì liền tàn hình sao?

Hắn dừng lại bên một đống lửa đang cháy,bên trên có gác một cái nồi cực lớn,có vẻ như vừa rồi bọn họ đang chuẩn bị ăn.Ichiro cúi đầu xem một chút trong nồi,chỉ là môt nồi nước lớn thả vài cọng rau dại,hắn lấy muôi khuấy khuấy vài cái liền gặp được một ít gạo nổi lên.Hắn quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh,lại nhớ lại gương mặt hốc hác gầy yếu của những người vừa rồi không khỏi thở dài.

Ichiro lấy ra sau lưng quyển trục phong ấn,bốn người bọn họ biết lần này đi ra có lẽ rất lâu mới trở về lục địa cho nên mỗi người đều mang theo một quyển trục phong ấn,bên trong chất đầy nhu yếu phẩm.Tuy nhiên chủ yếu là đồ của các cô gái,chỉ có quyển trục của hắn là mang theo lương thực.

Ichiro từ trong quyển trục lấy ra một bao gạo lớn,một chút thịt sau đó xắn tay lên bắt đầu công việc bếp núc.
Chỉ một lát sau hương thơm liền từ trong nồi lớn bay ra,ầm ầm tiếng vang khiến ba cô gái giật mình.Để ý một chút mới nhận ra là tiếng nuốt nước bọt của những người dân vừa rồi.Ichiro thử một chút sau đó hô lên.

“ Có thể ăn được rồi,ai muốn ăn thì đi ra lấy ăn.Yên tâm ta không có thả gì trong đó.”

Mọi người mở to mắt nhìn hắn sau đó lại nhìn nồi cháo,lại một lần ầm ầm nuốt nước bọn,tuy nhiên lại không có một ai nhúc nhích.Ichiro lắc đầu sau đó tự mình múc một bát cháo thổi thổi vài lần liền húp sột soạt,hắn cố ý làm cho tiếng kêu to,thể hiện ăn càng ngon khiến cho những người kia có chút không chịu được rục rịch.

Một cô bé ôm bụng,rụt rè đi tới bên cạnh hắn,hai mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn.Ichiro nhìn cô bé kia cười hỏi.

“ Muốn ăn phải không,chờ chút anh lấy cho.”

Ichiro quay người múc một bát cho cô bé,đưa sang.Đúng lúc này,một người phụ nữ ốm yếu xông ra ôm lấy cô bé kéo lại chui vào trong nhà.Ichiro không khỏi sững sờ một chút,lắc đầu cười khổ để bát cháo xuống đứng dậy.

“ Chúng ta sẽ quay lại sau,cháo ta để lại cho các ngươi,chia nhau ăn đừng tranh giành.”

Nói xong liền kéo theo ba cô gái rời đi.Đi ra khỏi ngôi làng Shizu bất mãn.

“ Làm gì phải rời đi,ta còn chưa có ăn a.”

Ichiro trợn trừng mắt nhìn lại.

“Đợi lát nữa ta lại làm cho ngươi ăn không được sao?”

“ Chính là ngươi nói không được nuốt lời”

Shizu cười đắc ý,Ichiro lại trợn mắt nhìn,có cần như vậy vui vẻ đắc trí,làm như hắn chưa từng nấu cho bọn họ ăn.Nhớ lại một năm vừa rồi còn không phải là do hắn đến làm đầu bếp cho ba người bọn họ sao.

“ Tạm đợi nơi này một hồi,ta đi săn chút thú rừng,trở về chúng ta liền ăn thịt nướng.”

Ichiro vụt một cái biến mất.Không lâu sau hắn trở lại mang theo một con lợn rừng to gấp mấy lần hắn,bên hông còn dắt theo hai con thỏ rừng.Hắn vứt con lơn rừng xuống khiến mặt đất run lên một chút.

“Bốn người ăn cần phải bắt một con lợn sao?Ngươi nghĩ bọn ta là heo sao?”

Shizu rất không khách khí lên giọng.Haku nhìn bên hông hắn hai con thỏ thì là như nghĩ tới điều gì cười giúp hắn giải vây.

“ Hẳn là không phải cho chúng ta ăn,mà là cho những người kia ăn.Có phải không Ichiro.”

“Chỉ có Haku hiểu ta.”

Ichiro không phủ nhận,cũng lười để ý đến Shizu khiến cô dậm chân giận dữ một hồi.

“Karin,đến một ít nước rửa sạch bọn chúng,ta đi kiến củi.”

Một lúc sau hai đống lửa một lớn một nhỏ nổi lên,một bên là con lợn rừng lớn,một bên là hai con thỏ nhỏ.Hai con thỏ rất nhanh liền bị nướng chín,mùi thơm bay đi bến phía,còn con lợn kia,mặc dù lửa lớn nhưng muốn chín cũng còn lâu.Bọn họ trước chia nhau ăn hai con thỏ.

Lại một lúc,bên trong những người kia dường như đã giải quyết xong nồi cháo lớn,cả bọn kéo nhau ra ngoài từ xa xa xem bọn hắn ăn.Ichiro phát hiện cô bé khi nãy đang nhìn chằm chằm hắn,không đúng là con thỏ trong tay hắn.Ichiro cười cười xé xuống một chiếc đùi vẫy vẫy tay với cô bé kia.

Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ mình,thấy nàng đồng ý mới vui vẻ chạy lại bên người hắn đưa tay nhận lấy đùi thỏ.Tuy nhiên hắn nhìn thấy tay cô bé này toàn bùn đất không khỏi nhíu mày,để đùi thỏ xuống cười nói.

“ Chờ chút,anh giúp em rửa tay trước,tay bẩn cầm thức ăn sẽ bị bệnh.”

Người mẹ nhìn thấy hắn đột nhiên rụt lại miếng thịt,nghĩ hắn muốn giở trò làm hại con bé không khỏi vừa sợ vừa giận muốn lao tới liều mạng.Tuy nhiên hình ảnh tiếp đó lại làm bọn họ ngạc nhiên,thì ra người trẻ tuổi kia chỉ muốn giúp con bé rửa tay mà thôi.

Ichiro lấy khăn giúp cô bé lau khô tay sau đó đưa đùi thỏ cho nó,lại nhìn gương mặt nấm nem kia không khỏi hơi động,lại lần nữa nhúng khăn ướt giúp nó lau mặt.Lau xong nhìn kĩ cũng không đến nỗi nào,cũng có chút đáng yêu a,chỉ cần béo mập chút nữa liền có thể thành thiên thần nhí kiếp trước.

Ichiro cúi đầu nói nhỏ vào tai cô bé một câu,cô bé đột nhiên ngẩng đầu,mắt to nhìn chằm hắn như muốn hỏi có thật không.Ichiro gật đầu,lúc này cô bé mới vui vẻ chạy về đám người kia,kéo kéo tai mẹ của mình nói cái gì đó.Sau đó lại là một trận vui mừng của những người kia,bọn họ kéo nhau tới trước mặt Ichiro đồng loạt cúi đầu,hẳn là cảm ơn.

Một ông lão chống gậy đi tới trước nhìn hắn.

“ Cảm ơn các cháu,xin lỗi lúc trước đã nghi ngờ mọi người.”

Ichiro xoa tay cười cười,đứng dậy đỡ ông lão ngồi xuống.

“Không sao? Ta biết trước kia mọi người có lẽ đã gặp điều gì đáng sợ khiến cho nghe tên ninja là ghét bỏ như vậy.Không biết lão có thể kể cho bọn ta biết hay không,bọn ta là ninja làng lá.”

Nghe được ninja làng lá mấy chữ này,mọi người lại là một mặt vui mừng,khi trước chính ninja làng lá đã giúp đỡ họ chống lại những ninja của làng khác.Tuy rằng sau đó bọn họ vẫn bị đuổi giết nhưng có một số người liền được cứu tới làng lá.

“ Các cháu là ninja làng lá sao? Thật tốt quá,thật sự tốt quá,làng lá vẫn chưa quên đến chúng ta a.”

Ông lão một mặt cười,giọng nói liền nghẹn ngào.
Ichiro nhìn trước mắt những người này thở dài,nếu họ biết làng lá đã quên bọn họ tồn tại thì sẽ như thế nào.Cũng không thể trách làng lá,trước đó có lẽ lão đệ tam còn phái người đến xem bọn họ,nhưng từ khi đệ tam chết,mọi người liền không ai để ý tới.Xem ra hai năm qua bọn họ không có tiếp tế của làng lá liền trở lên đói nghèo.

Cũng trách bọn họ quá ỉ lại vào người khác,cho nên một khi mất đi dựa dẫm liền thành ra thế này.Ichiro cũng không có ý định nuôi ăn bọn họ.

“Xin lỗi,tuy chúng cháu là ninja làng lá nhưng không phải đến tiếp tế mọi người.Nói thật ra cháu chỉ muốn đi tìm tộc nhân Uzumaki thôi,hoàn toàn không phải cao tầng làng lá mệnh lệnh.”

“ Cái gì?Không có tiếp tế...”

“Các ngươi không phải ninja làng lá sao?”

Lập tức có người không nhịn được chửi bới,ánh mắt ác độc nhìn bốn người bọn họ dường như muốn cướp bóc một dạng.Ichiro không nói gì chỉ lắc đầu,hắn biết bọn họ đã quen nhận tiếp tế,coi đó là điều đương nhiên phải nhận được.Ichiro không nói gì không có nghĩ người khác sẽ im lặng,Shizu một mặt giận dữ đứng lên chống tay vào hông,chỉ bọn người kia quát.

“ Các ngươi chửi bới cái gì?Chẳng lẽ ninja làng là đều là người hầu của các ngươi,phải chăm lo hầu hạ các ngươi.Chúng ta liền là lòng tốt cho các ngươi ăn một bữa lo,ăn một chút thịt,các ngươi liền biết ơn đều không có còn quay đầu mở miệng đòi hỏi này lọ.Các ngươi còn là người sao?”
Một đám người bị mắng nhiếp liền im lặng cúi đầu không tiếp tục nói chuyện,Ichiro lần đầu cảm thấy mang theo Shizu là một lựa chọn đúng.Lần sau có muốn lên mặt dạy đời kẻ nào cứ giao cho Shizu đi làm là được,tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo.

Bạn đang đọc Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn của Tinhzi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.