Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2666 chữ

Nét mặt lộ ra nụ cười khinh thường nói nha ta nói sao quên mất đây là giang thương quán đi bản hiệu để rõ ràng như vậy xem ta xem ta thật là thiếu niên có hơi thật vọng quay lại muốn rời đi.

Lầm bầm trong miệng già mà không giữa chữ tín.

Cái gì, lông mép khẽ dựng ngược ngươi có thể nói ta giang thương nhưng không thể nói ta không giữa chữ tín, lão già tức giận đột nhiên cười lạnh nhạt tốt đây là ngươi tự tìm đường chết đừng có trách ai.

Ngón tay khẽ chỉ đến một đống vải để lăn lóc trên đất, ngươi đây không phải tự tin sao nếu ngươi có thể bán hết đống đồ nay ta liền nhận ngươi.

Nếu ngươi không bán được thân thể có run rẩy tựa như nhịn cười ta đây không tính toán với người lão khẽ đưa tay tính tính

Một 1 ngày ba đồng nếu không bán được ta vẫn sẽ trả ngươi thù lao um là nữa nữa nữa phần nữa đồng .....

Khà khà phát ra nụ cười chăm chọc đến cực hạn lão cứ thế quay lưng đi chỉ để lại thiếu niên mặt hướng ra đường.

Nhặt đến trên đất một tấm vải màu sắc của nó vô cùng nhạt nhẽo đó không phải điểm mấu chốt điểm chính là máu của nó thứ nay thường xuyên bắt gặp ở mấy cô bà mấy dì thẩm thẩm mặc thôi do vải nay tương đối chắng chắn có phần khô.

Vì không có sự mềm mại nên ít ưa chuộng bởi vậy mới bị ném ở đây có lẽ lão bản đã nắm chắc 10 phần nên mới nói như thế.

Khinh thường nói ta đây vải rách cũng có thể nói thành vải lành nói chi vải nay còn chưa rách đâu khoát lên tấm vải ở vai.

nét mặt trở nên khiên cưỡng hơn bao giờ hết.

Nhìn dòng người đi lại hắn như gặp phải suốt đời cừu non.

Hít thở sâu thử giọng kinh mới các vị tiểu thư ngừng lại để tại hạ nói đôi lời giọng thiếu niên trong trẻo rất giống với khoản thời gian nào đó điều nay khiến mấy vị nam tử không khỏi liếc mắt để ý đến...

Ho khan vài tiếng thiếu niên nét mặt hơi cười cười vị nay tiểu thư xin ngừng bước nghe tại hạ nói một lời.

Một vị nữ đang đi trên đường không xác định mà quay lại nhìn hỏi ngươi gọi ta nàng một thân bạch y khuôn mặt như trứng mới lột vỏ ta nói nó trắng còn hơn sài kem faka nữa một đôi con ngươi giống ở trời sao sáng nhất chiếu đến thiếu niên mở không ra lời.

Đánh giá vị nữ tử từ văn có hơi căng thẳng nhưng vì 3 đồng ờ ta thấy vị nay tiểu thư ngươi rất xinh đẹp ờ cái kia dáng chật chật hắn chất lưỡi...

Đưa tay lên mặt khẽ vuốt ve 5 dấu cấm than rõ rệt đối với việc mình bị đánh hắn cũng chưa lường trước đâu .

Điểu chỉnh cảm xúc để cho bản thân cố kiềm chế lại hắn muốn hỏi nữ tử kia ngon xưng tên ra, tuy vậy lại thôi dù sao đi nữa.

Nha vị nay công tử có cần ...

Buổi chiều tà ảo mây phủ xuống mặt đất cũng ít dần từng dấu chân người thời điểm từ văn tưởng chính mình phải chuẩn bị lâm vào nghề cũ lúc.

Vị nay mỹ nhân ngươi đi đâu a ấy đâu

Trên con chỉ còn lát đác vài người bán hàng một thân ảnh xinh đẹp khẽ lướt qua để lại mùi hương thoang thoảng nàng có một dung nhan phải nói sao nhỉ gọi là xinh đẹp chính là coi thường nàng hai con ngươi trong veo không tùy vết, một thân xanh lam nhạc y phục ở thác lưng còn deo cả ngọc bích nữa xem ra dáng tiền ít nhất theo phán đoán của ta tâm 2000 lượng hết giá.

Nàng khẽ ngừng lại nhìn xem nam tử ngươi gọi ta nàng phát giọng nói như rượu độc để người nghe say đến chết..

A khụ a vốn tính hỏi nàng ăn cơm chưa không phải đi tắm chưa nhưng rồi nghĩ ngợi chính mình mục đích, vị này nữ tiên ta từ trước đến nay chưa từng gặp ai xinh đẹp như ngươi cả khí chất nay dung nhan nay hắn liền túc nói đem hết mấy từ hay ho ca ngợi điều nói ra, nói đến thời gian uống hết tắc trà thần kỳ thay là nữ tử cũng không có cho hắn vài bạc tay, mà chỉ mỉm môi nhìn thiếu niên ba hoa.

Người nói mặt không đỏ người nghe đến là nàng nét mặt cũng phải đỏ dần dần.

Tuy vậy chỉ có điều ánh mắt nghiêm túc đánh giá thân thể nàng bên trên bộ y phục vội thu lại chính mình ánh mắt cũng may là không ăn tán .

Thật đáng tiếc thật đáng tiếc hắn lộ biểu cảm trách người thương mình.

Lông my nàng hơi nhíu lại mỉm cười hỏi ngươi đáng tiếc cái gì.

Nàng nhìn đi hắn chỉ vào một bộ y phục trên người nữ tử một người xinh đẹp nữ tiểu thư bộ nay làm sao xưng với ngươi a.

Nữ tử cuối đầu xem trên người y phục bộ nay lục y chính là đích thân phụ nói đã bỏ ra hơn vạn lượng mới làm xong nhớ lúc đó.

Khuôn mặt nam tử đầy vẻ đắc y can nhi đây là y phục phụ thân vất vả mua về được a bao đảm kể nào nhìn thấy con diều phải ngoái đầu nhìn lại a...

Nàng có chút không tin tưởng mình phủ thân không phải là nói chỉ cần mặc lên liền được khen sao tại sao bây giờ a..

Thế thì sao nữ tử trên gương mặt có chút hiểu kỳ mà hỏi .

Vị nay tiểu thư hỏi ta là đúng rồi đi từ văn đắc ý đem trong tay tấm vải dơ lên đây thấy sao đây tấm vải rất thích hợp với tiểu thư bảo đảm mai đến mặc vào nhất định đẹp khỏi chê luôn trách a hôm nay giang thương lão bản ta có lòng tốt hạ giá chỉ tính hắn đột nhiên ra chưa hỏi giá của mấy thứ này vải.

Khẽ rãi đầu mơ hồ giá bao nhiêu a.

Nét mặt cố nhịn không phát cười khẽ liếc lấy vải trong tay thiếu niên nàng nghĩ ngợi rồi lấy từ hong nơi treo cùng tấm ngọc bội một túi đỏ, lấy ra đến vài lượng bạc nhìn thiếu niên mở miệng a

Ngươi chỉ cần ta một câu hỏi ta liền mua ngươi vải.

Thật sao từ văn có cảnh giác thật sự là không phải da nghi nhưng...

Gật đầu nàng đưa tay cầm ngẫm nghĩ có rồi, nàng trên miệng nở nụ cười tinh nghịch hỏi theo ngươi thì khuôn mặt ngươi là anh tuấn hay là xấu a.

Một câu hỏi làm hắn ngẩn người ta đẹp hay xấu sao, chính mình đã rất lau không soi gương đi mà làm biết xấu hay đẹp bị hỏi khó từ văn vì bán được đơn hàng đầu tiên phải vắc ốc suy nghĩ ta rước cuộc là xấu hay vẫn là xấu đâu.

Nét mặt trở nghiêm nghị nói cho dù ta có đẹp như quỷ hay vẫn là xấu như cá thì trong lòng ta nàng, không đúng

Dù ta có xấu hay đẹp chỉ cần bán được tấm này vải liền mãn nguyện a.

Nữ tử nghe câu trả lời của hắn thì hơi hơi gì đó tuy vậy vẫn bước đến bỏ đến tay thiếu niên một lượng vàng vàng...

Sau đó đã quay lưng đi trong thời điểm rơi đi còn cười nói kỳ thật ta trong ngươi rất xấu a tiếng cười kêu đùa của nữ tử vang vọng bên tai.

Cuối nhìn trên tay vàng thật 100% từ văn nụ cười dần thu liễm rất muốn hỏi nàng tên gì nhưng rồi bỏ đi ý định

Trong lòng hơi bất an Hắn nhịn không được đưa thỏi vàng lên thổi thổi a không có bay màu vậy là là vàng thật sự a.

Tiếng kêu của chim cò khiến cho thiếu niên đang tựa vào cột nhà chợt tỉnh dậy hắn quay đầu nhìn xem con đường đã vắng bóng chiều tà cũng đã dần biến mất thốt ra vài cáu cảm thán về sau hắn liếc mắt xem chất đống đồ còn chưa được thanh lý chỉ có thể thở ra một hơi dài.

Hết cách rồi mặc dù hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn là không có bán được nữa ống quần nữa a.

Quay người bước ra cửa quán nét mặt tuy có hơi thật vọng nhưng cũng chẳng biết làm sao, thôi thì sâu trong ánh mắt hiện lên một nét tàn ác khà khà ...

Đây là hoàn cảnh ép buộc chứ không phải tại ta muốn làm như vậy đâu.

Khoản đã có một tiếng vang lên từ sau lưng thiếu niên khẽ gật mình đem phần vải lộ ra ở ống tay áo nhét lại vào trong khuôn mặt bình tĩnh cũng không quay đầu lại mà nói hà cớ gì nếu kéo a.

Lão bản một thân hình đứng ở cửa ra vào giọng rất cảm động mà nói tuy rằng thứ kia không đáng tiền gì nhưng mà ngươi cũng phải để tiền mới được đi a.

Thiếu niên khẽ nhướng mày quay đầu lại tiền ta để ở đó ngón tay chỉ về phía đống vải.

Lão bản liếc mắt nhìn quản thật ở một góc có ít un là một thổi vàng ánh mắt hơi co vào vội vàng nhặt lên khẽ nhìn thiếu niên.

Nét mặt có chút khinh thường nói không thiếu đi tấm nay vải thô coi như ta mua nói rồi muốn đi thật sự là hai

hắn còn cố tình phất phất tay tiền thừa không cần thối cứ ngang nhiên bước đi

Cảm giác nay rất là thoải mái nha

U lão bàn trầm ngâm suy nghĩ thời điểm thân ảnh tên kia muốn biến mất trên đường thì*một ngày 50 đồng thế nào giọng của hắn tùy không lớn nhưng vừa đủ để làm bước chân thiếu niên ngừng lại.

Đây là tiền bang đầu nếu ngươi có thể làm tốt thì có thể căng nhắt bao ăn bao ở a lão bản có vẻ khá thoải mái mà nói.

Thân ảnh xa kia ngừng lại đôi chút trong từ văn thầm nghĩ đến 3 đồng ta còn suy nghĩ lại 50 đồng sao coi thường ta chắc không chút do dự nào hắn trực tiếp rơi đi.

Gió lạnh thổi qua con đường vắng vẻ canh ba buổi tối dương trướng lão bản đang ngủ say tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên từng ánh mắt đen láy hiện vô cùng bất ngờ.

Có ai không a tiếng nói như muỗi kêu, thật là không có ai sao khặc khặc ...

Giật mình từ trong mơ tỉnh dậy dương trướng quay đầu xem xét tứ phía ánh mắt có chút hoài nghi nhìn về hướng cửa sổ mở toang.

Đưa chân mang đến giầy đi đến cửa sổ lú đầu ra xem không phát hiện gì hắn lắc đầu cửa khẽ khép lại đang đúng lúc nó muốn khép lại hoàn toàn thì .

Khụ khụ ta đói a một tiếng nói nho nhỏ chuyền vào tai dương trương khiến hắn toàn thân lô chân lông điều co lại quỷ a chỉ thấy cửa sổ trước đó một thân ảnh đen kịt nở ra nụ cười tươi.

Lão bản lâu rồi không gặp a.

Từ văn sau nữa ngày suy nghĩ về vấn đề 3 đồng và 50 đồng cuối cùng hắn lựa chọn tất nhiên là 50 đồng a.

Vốn định đợi sáng sớm đến tìm lão bản nội chuyện thương lượng xem có thể tăng tăng chút sao.

Nhưng do trời lạnh cộng thêm với hắn sợ ma um không có chỗ ở nên bất đắc dĩ nên mới trèo tường vào đi.

Hai mắt dương trướng lão bản trợn trắng một hồi quay cuồng trực tiếp ngã xuống cũng may từ văn nhanh tay đưa tay vào kéo lấy cổ áo hắn, nhìn nhìn bất tỉnh lão bản từ văn nghi hoặc chuyện gì nữa a chưa gì đã ngất .

Nét mặt trầm tư nhìn lão bản nằm thẳng cẳng trên giường linh cảm mách bảo hắn nên sớm rời đi nếu không thật có án mạng rồi mọi việc không liên quan tới mình...

Nhưng lương tâm thiếu niên lúc nay chổi dậy làm người ai làm thế a thấy chết không cứu chính là sĩ nhục với một lương y nên ...

Đưa mắt tìm kiếm vật dụng hồi lâu trở về hắn đã cầm ở tay nguyên cái con dao u ngoài con dao ra hắn còn kiếm được sợi dây thần nhìn mấy thứ nay lâm vào trầm mặt thật sâu.

Lắc đầu đem người nằm ngửa mở mắt ra xem xem um trợn trắng rồi, khẽ đặc bàn tay đến vị trí tim đập rất điều đâu lại kiểm tra sơ bộ đi xuống hắn đặc hai tay lên vai đối phương dùng sức bắt đầu lắc lư.

Tỉnh dậy đi Lão bản a ngươi còn nợ ta tiền đâu mau mau tỉnh dậy đi mẫu thân gọi ngươi a nét mặt lão bản dương trướng khẽ giật giật thấy thế hắn càng thêm ra sức lắc lắc.

.

Dậy nhanh đi nét mặt hơi khó chịu đôi mắt nhắm nghiền chậm chậm mở ra.

Cảm xúc của từ văn có hơi kích động thật tỉnh rồi a bất giác trên khóe miệng nhếch lên nụ cười...

Nhưng trong mắt dương trướng vừa mới tỉnh dậy thế nào đáng sợ thế nào độc ác hung tàn đám nữa đêm xong vào nhà chính mình nuốt vào một ngụm nước bọt vì để bảo toàn tỉnh mạng lão bản không còn cách nào..

Giọng hắn đầy run rẩy hảo hán xin ngươi thủ hạ lưu tình a ấy xin đừng lấy mạng ta do trời tối nên dương trướng chỉ có thể thấy được gương mặt mờ mờ nên cũng không xác định được đó là thiếu niên khi sáng.

Toàn bộ tiền bạc của ta điều để ở đó hắn hướng tay chỉ về một phía ngón tay cũng run run nối .

Hả từ văn kinh ngạc nhìn xem một mặt hoảng hốt lão bản.

.

Tựa như hiểu ra gì đó là hiểu lầm a nét mặt trở lại với vốn có chính mình nụ cười tà tà con dao nhọn trên tay càng làm tăng thêm khí chất quỷ dị của thiếu niên..

Lão bản a hắn mở miệng giọng khàn khàn ta đây là làm vì đam mê thôi tiền bạc đối với ta không quan trọng khặc khặc ngươi hiểu sao đồng thời tiếng mài cọ sát dao vang lên trong giang phòng yên tĩnh.

Nét mặt dương trướng trắng bệt hôm nay thật sự xong rồi gặp phải tên điên a vậy mà không muốn tiền "giọng có chút cẩn thận hỏi thế ngươi muốn thứ gì chỉ cần ta có thể an toàn điều có thể.

Hắc hắc tiếng cười âm trầm quanh quẩn ta sao muốn thứ gì sao, thiếu niên trầm tư chính mình muốn gì đâu nghĩ đến nét mặt lại không giấu được vẻ..

Ngươi có con gái sao.

Hả đang thấp thỏm nam tử chợt ngẩn ra mắt liếc thân ảnh đen kịt trong thâm tâm thầm mắng .

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.