Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6 : mưa

Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Tiếng nói đầy dịu dàng và êm tai của tâm hạ vang lên nó như một ngọn đuốc sưởi ấm trái tim Amu, nhưng Amu vẫn giữ thái độ như cũ cứ chăm chăm nhìn vào cô , đề phòng cô.

Thấy vậy cô nắm lấy tay áo của chàng trai kế bên mình và nói.

" Anh hai , anh hai !!? .... Em thấy chú chó nhỏ này đói rồi, hay anh lấy thức ăn cho nó đi.... đi mà Mạc Phàm ca ca, em không ăn nữa đâu . Nếu không thì nó chết đói mất thôi !! "

" anh không thấy cơ thể nó ốm thế nào sao , gầy trơ xương cả ra rồi . Chắc mấy ngày nay không ăn gì rồi. Thật tội nghiệp đi mà !! "

Vừa nói cô vừa dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình chỉ vào túi Mạc Phàm đang cầm trên tay, cái mùi hương của túi đồ ăn tỏa ra nồng nặc , làm cho bụng Amu không khỏi réo lên . Amu bắt đầu suy nghĩ, bây giờ nếu có túi đồ ăn đó thì cô sẽ được sống tiếp và hơn thế nữa là các con cô sẽ không chết nữa, nên cô quyết định cướp túi đồ ăn đó.

Cô định dùng sức của mình đứng dậy mà cướp cái túi đồ ăn. Giờ cô lâm vào đường cùng rồi , vì sự sống của các con cô thì cô sẽ chấp nhận làm mọi chuyện. Để cho chúng sống dù nó có đi ngược lại cách sống của cô đi chăng nữa.

Nhưng hỡi ôi !! Amu tội nghiệp làm sao còn sức cơ chứ , cô sống được tới bây giờ đã là một kì tích rồi, nói chi là việc đứng dậy và cướp đồ ăn.

Nên khi vừa co chân mình lên thì cô liền ngã xuống đất ngay lập tức. Cú ngã đau điếng làm cô rên rỉ

un ... un...un !!

Tâm Hạ thấy thế vội vã bật khỏi chiếc xe lăn mình đang ngồi mà lao tới vuốt ve Amu . Sự việc cô vừa làm thật là ngu ngốc tột cùng , cô dù sao cũng chỉ là một người tàn tật. Mà dại dột lao xuống vội vàng như thế thì không ít thì nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của cô.

Ở một bên Mạc phàm liền bị hành động dại dột của tâm hạ mà xém một chút nữa là đứng tim. Tới nỗi cậu làm rớt túi đồ ăn của mình xuống đất mà vội chạy tới đỡ lấy cô.

" Tâm hạ , Tâm Hạ em có sao không ??... sao em lại làm việc như vậy . Em ngốc lắm biết không "

" Không anh à , em không hề ngốc chút nào, em thấy chú chó này bị đau nên ..... nên mới nhảy xuống đột ngột như vậy. "

Mạc Phàm nghe vậy liền tức giận mà dùng giọng điệu khó chịu trách móc cô.

" Em lại nói mình không ngốc!!. Nó chỉ là một con chó thôi sao em làm thế, em biết không, em mà có chuyện gì thì anh không sống nổi không nữa đâu. "

Những lời tràn đầy ấm áp và quan tâm vừa rồi của Mạc Phàm, không khỏi làm tim cô bỗng đập mạnh một cái, không hiểu sao có một cảm giác xúc động dâng trào trong lòng ngực cô, nên cô vội vàng xin lỗi Mạc Phàm.

" Em...em .... xin lỗi anh Mạc Phàm. Nhưng trông thấy chú chó này tội nghiệp quá... Nên.. nên em mới làm như vậy thôi "

" Anh cho em xin lỗi, vì làm cho anh lo lắng . Mốt em không làm như vậy nữa đâu. Anh đừng giận em mà "

Mạc phàm hắn nghe được lời nói của Tâm Hạ làm hắn liền có chút xúc động và nhận ra lời nói của mình vừa rồi có hơi ngắt ngỗng . Hắn nhẹ nhàng bế cô lên chiếc xe lăn mà xoa xoa cái đầu nhỏ mà ăn ủi cô.

" Thôi !!! anh biết em là một cô gái tốt bụng mà . Anh vì lo cho em quá nên mới nói vậy thôi em đừng để tâm quá làm chi."

Nói xong, hắn nhìn một bên nằm bất động Amu, liền không chủ động mà thở dài một cái. Hắn bước đến bên cạnh Amu xoắn tay áo mình lên và bế cô lên

Vừa bế lên được một cái thì hắn xém bị sức nặng của Amu làm té xuống đất.

" A....ta....ta... mày ăn cái gì mà nặng khiếp thế. Tao chút nữa làm mất hình tượng ngầu lồi trước mặc em gái của mình rồi "

" Hazz chó nhỏ nghe ta nói này. Cuộc sống của bọn ta cũng chẳng khá khẩm gì mấy đâu, hôm nay là ngày sinh nhật của con bé. Đáng lẽ giờ nó đang ở nhà có một buổi cơm chiều ngon lành rồi "

" Nhưng nó đang đi giữa đường thì nghe thấy tiếng của ngươi, liền nằng nặng đòi ta tìm ngươi, khiến chúng ta giờ phải mắc mưa người thì ướt nhẹp trông chả khác gì con chuột lột cả "

" Con bé từ nhỏ đến lớn điều rất thiện lương và tốt tính với mọi người xung quanh . Cô bé sẳng sàng hi sinh lợi ích của bản thân mình để người khác được hạnh phúc đó. Ta rất lo lắng khi con bé khi có tính cách như vậy vì nếu có cái tính đó, thì sau này ra đời nó không bị lợi dụng thù cũng bị chịu thiệt so với người khác "

" Ta từng rất nhiều lần nói với nó rằng làm những việc như thế rất là ngu ngốc và có thể gây hại cho bản thân mình nữa vì dù sao nó từ nhỏ đã thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác rồi "

" Nhưng buồn cười thay mỗi lần ta trách móc nó, thì nó lại nở một nụ cười như thiên thần trước mặt ta và nói ' em không sao đâu anh Mạc Phàm' như vậy lần này , qua lần khác ta bị nó làm cho xiêu lòng. Chẳng thể nói được gì , ban đầu ta định thay đổi nó nhưng ai ngờ bị nó làm thay đổi cơ chứ. Thôi cũng tốt dù sao nó vui là được rồi"

" Ngươi thấy túi đồ ăn đằng kia không ? đó là một túi gà rán mà còn bé rất thích ăn . Nhưng ở đó bán đồ ăn đối với chúng ta rất là mắc , bởi cha chúng ta chỉ là một người chạy xe giao hàng quèn thôi . Kiếm chả được bao nhiêu tiền , vậy mà có thể nuôi cho chúng ta ăn họ tới giờ đã khá lắm rồi "

" Nên con bé ngốc ấy mỗi lần đi ngang qua cửa hiệu đó thì chẳng dám ngó mặt vào vì nó sợ khi nhìn vào sẽ kìm chế không nổi...ha.hah đúng là ngốc. Nhưng tất cả điều đó ta đều chứng kiến hết đấy , cảm nhận hết đấy "

" Bởi thế ta một năm trước quyết định dành dụm tiền tiêu vặt của mình, sang năm sau mua cho nó một chiếc đùi gà thật to để làm quà Sinh Nhật cho nó. Lúc nãy ta vừa mua xong ở cửa hàng đi ra khoe với nó, thì nó mừng rỡ khôn xiết , ta còn thấy nó xém chút khóc nữa may mà ta vỗ kịp không thì haha...ha người qua đường tưởng ta ăn hiếp nó mất. "

" Nhưng từ khi con bé thấy ngươi thì nó sẵng sàng nhường ngươi cái món nó thích nhất đấy, mà nó không một chút suy nghĩ hay lưỡng lự nào. A.. ngươi đừng nghĩ ta vì một chiếc đùi gà mà so đo với ngươi, ta không phải kẻ hà tiện như thế đâu . Cái ta muốn nói chính là chúng ta không thể giúp ngươi thoát khỏi hoàn cảnh này được đâu , chính ngươi phải tự lực mà cố gắng thôi, chúng ta không có khả năng giúp ngươi. Ngươi hiểu không nên đừng trách bọn ta "

" hazzz... ta không hiểu tại sao hôm nay ta lại có tâm trạng tâm sự với một con chó đây. Không biết nói nãy giờ nói nhiều như vậy, mà ngươi hiểu được bao nhiêu đâu không . Nếu bạn ta thấy như vậy, không biết họ có nghĩ ta bị điên không haha... "

Nói xong hắn nhẹ nhàng đặt Amu lại chỗ cũ , sẳng tiện với tay lấy vài miếng gỗ bên cạnh bịt lại chỗ ở của Amu, giúp cho cô tránh chút mưa. Nhưng mà vẫn không quên chừa cho cô một lối đi nhỏ để ra vào. Tuy nó nhìn rất đơn sơ không có thể che hết mưa gió nhưng cũng có thể tránh cho cô bị ướt hay bị lạnh như bây giờ . Hắn bước dần tới túi thức ăn của mình cầm nó lên đem đến bên cạnh Amu.

" Ta cho ngươi đấy , ăn nhanh đi để lấy lại sức . Chẳng phải ngươi có thứ cần phải bảo vệ sao , đừng làm điều gì dại dột mà ngươi phải hối tiếc cả đời . Ta còn phải hộ tống công chúa nhỏ của ta về nhà nữa , bây giờ nó với ta ướt hết đồ rồi , không về sớm mà nó bị cảm thì cha ta sẽ lóc da ta ra mất. haha.. Tạm biệt ngươi chó nhỏ ! "

Hắn liền quay bước mà rời đi cùng với Tâm Hạ . Đôi lúc Tâm Hạ còn quay đầu lại nhìn Amu một cách luyến tiếc.

Chứng kiến được những hành động cao cả của những người xa lạ như vậy, Amu không khỏi cảm thấy hạnh phúc và khâm phục mà dùng sức của mình sủa lên ba tiếng . Thay cho lời tạ ơn của cô.

Gâu... gâu... gâu!!!

Đi phía xa xa hai người họ đều nghe thấy tiếng Amu . Không hiểu sao họ đều hiểu là Amu đang cảm ơn họ, Tâm Hạ thì dơ tay lên chào tạm biệt nhiệt tình còn Mạc Phàm thì khẽ cười một tiếng mà đẩy chiếc xe lăn đi.

Dần dần họ đã đi xa , đã bị khuất trong cơn mưa lạnh giá . Amu cũng bắt đầu cuối xuống thưởng thức bữa ăn của mình để mau lấy lại sức khỏe, trong thâm tâm cô hi vọng sẽ có một ngày trả ơn cho những con người tốt bụng đó. Nhưng cô nào biết cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ đâu, nói chi nào trả ơn.

Ba tuần sau....

Bạn đang đọc Thứ nguyên diệt giả : Yêu đạo sáng tác bởi manhero1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manhero1
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.