Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1843 chữ

Trương Thiên Tường vốn là một tên ăn mày ở một cái miếu thổ địa, vào năm gã được mười mấy tuổi may mắn gặp được một lão đạo sĩ đang tránh mưa ở thổ địa. Lão đạo sĩ có chút bản lĩnh, thấy bộ dáng của Trương Thiên Tường rất có linh khí nên đã thu gã làm đồ đệ rồi dẫn gã rời khỏi cái miếu đổ nát đó. Trương Thiên Tường còn hiếu thuận lão đạo sĩ còn hơn cả cha ruột, biết dỗ ngon dỗ ngọt khiến lão đạo sĩ móc hết bản lĩnh dạy cho gã rồi sau đó xuống tay giết lão đạo và đoạt pháo bảo của lão đạo, từ đó tự mình xong pha giang hồ.

Từ nhỏ, lòng dạ của Trương Thiên Tường đã ác độc, sau khi giết lão đạo sĩ xong càng xuống tay độc ác hơn. Gã gặp được người đồng hành liền xưng huynh gọi đệ, đến khi thân quen thì lại hạ độc đoạt bảo. Nếu nhìn thấy nhà nào có tiền sẽ thả lệ quỷ đi vào, sau đó giả vờ làm cao nhân đi bắt quỷ. Đến năm hai mươi lăm tuổi, Trương Thiên Tường ngẫu nhiên nghe được ngư dân kể lại tận sâu trong biển rộng có một nơi rất là kỳ quái, nơi đó hàng năm bao phủ bởi sương mù, nếu ngày nào đó sương mù tan đi thì sẽ nhìn thấy bảo điện của tiên gia lơ lửng trên không trung, còn có thể nghe được tiếng cười của tiên nữ. Lập tức Trương Thiên Tường nhớ tới truyền thuyết về nơi có Thận Nữ thì lập tức trong lòng nảy sinh mưu đồ, chưa đến mấy ngày đã lên một con thuyền thương nhân để ra biển.

Sau khi chiếc thuyền đi được nửa ngày thì gặp sương mù, sau khi Trương Thiên Tường nhìn thấy la bàn của mình xoay nhanh thì đi lên boong tàu rồi giả vờ bị trượt chân ngã xuống biển. Khi đó Thận Nữ vẫn là một cô gái cực kỳ đơn thuần, nàng thấy Trương Thiên Tường ưa nhìn liền mang lòng tốt cứu gã ra khỏi biển, cũng mang gã về đảo nhỏ toàn tâm toàn ý chăm sóc gã. Chỉ tiếc Thận Nữ gửi gắm sai người, Trương Thiên Tường không chỉ phụ tình yêu của cô mà còn giết cô để lấy đi Thận Châu. Vì sợ Thận Nữ trả thù nên thậm chí Trương Thiên Tường còn bố trí Cửu Thiên Diệt Linh trận ở trên đảo Hải Thần, muốn dùng đại trận khiến Thận Nữ hồn phi phách tán.

Sau khi Trương Thiên Tường lấy được Thận Châu càng như hổ thêm cánh, không quá mấy năm đã trở thành đại tài chủ nổi tiếng gần xa. Nhưng với loại người như Trương Thiên Tường thì lòng tham mãi mãi không có điểm cuối. Ở trong hoàn cảnh thất vọng khốn cùng nhất, cái gã khát vọng chính là vàng là cuộc sống giàu có, nhưng đến khi gã ở tòa nhà nguy nga tráng lệ, trong nhà chất đầy núi vàng núi bạc thì gã lại dâng lên khát vọng được trường sinh.

Sau khi chết, Trương Thiên Tường dùng Thận Châu tạo tế đàn cho mình, thông qua hút sinh khí con người để giữ cho thi thể của gã không bị thối rữa. Còn hồn phách của chính gã đi đoạt xá con cháu của mình qua nhiều thế hệ, dùng những cơ thể khác nhau để luôn làm gia chủ, vẫn luôn hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đoạt xá cũng phải trả cái giá lớn, mỗi lần Trương Thiên Tường đoạt xá thì hồn phách của gã lại bị suy yếu một lần cho đến hơn một trăm năm trước, cuối cùng Trương Thiên Tường không còn cách nào đoạt xá được nữa, vì thế trước khi gã ‘lâm chung’ có dặn dò người con trai Trương Thế Phong xây dựng một ngôi nhà.

Đương nhiên Trương Thế Phong biết ‘phụ thân’ là dạng người gì nhưng ông ta vẫn làm theo lời nói của Trương Thiên Tường. Sau khi Nhà lớn họ Trương được xây xong thì hồn phách của Trương Thiên Tường đưa tế đàn vào trong thư phòng của Trương Thế Phong, cũng nói cho chính con trai mình là đang tìm kiếm sự trường sinh. Trương Thế Phong khao khát bản thân có thể trường sinh, ông ta dựa theo sự sai bảo của Trương Thiên Tường rằng mỗi năm đều tuyển lượng lớn người hầu làm tế phẩm đưa vào thư phòng.

Lại qua mười mấy năm, Trương Thiên Tường phát hiện hồn phách của bản thân suy yếu nhanh chóng, vì thế Trương Thiên Tường quyết định dùng máu thịt của con cháu để tăng lên sức mạnh cho chính mình, gã tự tay giết chết cả nhà gã và sử dụng Thận Châu chế tạo một Nhà lớn họ Trương khác. Vì để che lấp cửa vào của tế đàn và cũng vì đền bù nỗi tiếc nuối đoạn tử tuyệt tôn của gã mà Trương Thiên Tường nhốt hồn phách của con cháu vào ảo cảnh, lẫn lộn ký ức của bọn họ, để bọn họ ‘sống’ lại một lần nữa.

Hàn Hướng Nhu lật xem ghi chép trong tay xong rồi ghét bỏ ném cho Trương Chiêu Dục: “Gã Trương Thiên Tường này đúng thật là phát rồ, cháu chưa từng thấy người nào mất hết nhân tính đến thế.”

Trương Chiêu Dục cầm cuốn ghi chép cười với Hàn Hướng Nhu: “Lần này ít nhiều có đạo hữu Hàn hỗ trợ mới có thể cứu được nhiều người như vậy, không bằng chú tìm một tiệm cơm trước, chúng ta ăn bữa cơm rồi cháu nghỉ ngơi một chút lại về nhà sau? Còn tiền thù lao thì chú xin xong sẽ chuyển khoản cho cháu.”

Lúc Hàn Hướng Nhu ở ảo cảnh còn không cảm thấy gì, vừa ra khỏi lại cảm thấy cực kỳ buồn ngủ. Cô ngáp một cái rồi vẫy vẫy tay, dáng vẻ không mở nổi mắt: “Cháu không ăn đâu, cháu muốn về nhà trước để ngủ đã.”

Hàn Hướng Nhu nói xong thì cười với Lý Đại Đông: “Đạo hữu Lý, đừng quên báo nợ cho trưởng phòng của các anh nhé.”

Chân của Lý Đại Đông mềm oặt, anh ta ôm lấy chân của Trương Chiêu Dục tụt xuống ngồi bệt trên mặt đất, Trương Chiêu Dục ra sức túm lấy lưng quần nhìn Lý Đại Đông với vẻ tức giận: “Cậu làm gì vậy?”

Lý Đại Đông nhìn Trương Chiêu Dục khóc không ra nước mắt: “Trưởng phòng, lúc ở trong đó chúng tôi dùng mấy lá bùa cực phẩm của đạo hữu Hàn……”

Với tình trạng kinh phí hạn hẹp, trưởng phòng Trương nghe được cả tiếng nghiến răng của mình: “Mấy lá là bao nhiêu lá?”

Lý Đại Đông đếm đầu ngón tay: “Tôi dùng hai lá bùa Tỉnh Thần cực phẩm, năm người Vạn Thủ Côn dùng bùa Tỉnh Thần cực phẩm có sức mạnh công đức trực tiếp vẽ trên đầu; cái khác nữa là sáu người chúng tôi mỗi người dùng một lá bùa Kinh Thân cực phẩm……” Lý Đại Đông cực kỳ cẩn thận quan sát sắc mặt của Trương Chiêu Dục: “Trưởng phòng, chú xem tiền thưởng dự chi trong cục chúng ta đến mấy năm mới có thể trả xong nợ?”

Trương Chiêu Dục hít sâu mấy lần mới giữ cho bản thân không ngất đi, tuy rằng giá cả loại bùa phụ trợ thấp hơn rất nhiều so với loại bùa tấn công và bảo vệ tính mạng nhưng đó cũng vẫn là bùa cực phẩm đấy, có thể bằng với mười lá bùa cao cấp. Suýt chút nữa Trương Chiêu Dục không duy trì nổi nụ cười, ông gắng sức đè nén cơn điên loạn trong lòng: “Chẳng phải tôi cho cậu mang lá bùa cao cấp đi sao?”

Lý Đại Đông dùng vẻ mặt vô tội nói: “Trưởng phòng, nhóm Vạn Thủ Côn dùng là cực phẩm còn không ăn ai chứ nói gì đến bùa cao cấp.”

Trương Chiêu Dục ôm đầu đang vang ù ù nhìn đám người nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất thì bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, ông ta nở nụ cười tăm tối: “Tiền lá bùa để cho mấy tên nhóc thích tìm đường chết đó nôn ra.”

Lý Đại Đông lo lắng nhìn Trương Chiêu Dục, trưởng phòng là bị nợ nần ép điên rồi sao?

“Trưởng phòng, tuy rằng chúng ta ở biên chế đặc biệt nhưng chúng ta cũng thuộc về cảnh sát, cứu người không được đòi tiền đâu.”

Trương Chiêu Dục cười lạnh hai tiếng: “Tôi biết cứu người không được đòi tiền nhưng dù sao về sau giúp bọn họ lấy ra sương mù và âm khí trong cơ thể cũng phải cần tiền cơ mà, chúng ta cũng không phải tình nguyện viên. Lúc nữa tôi và cậu báo giá cao vào, không cho đám nhóc con này mất máu thì lần tới có khi còn cầm di dộng đi quay khắp nơi, cho bọn chúng đau lòng gào kêu đến hộc máu mới tốt.” Trương Chiêu Dục cười vô cùng vui vẻ: “Giống như tôi vừa nãy vậy.”

Trong lúc Trương Chiêu Dục nói chuyện thì Hàn Hướng Nhu vừa đứng vừa ngáp ngủ, Trương Chiêu Dục thấy cô quá mệt mỏi nên không dám để cho cô tự lái xe về mà bảo một người làm tài xế đưa cô về nhà. Lưu Thục Cầm đau lòng nhìn dáng vẻ không mở nổi mắt của Hàn Hướng Nhu, bà bê một bát canh hầm nấm tuyết cho cô, Hàn Hướng Nhu uống ba ngụm xong lại uống một cốc nước đầy mới bò lên phòng mình đi ngủ.

Một giấc ngủ này khoảng chừng 8 giờ sáng hôm sau mới dậy được, Hàn Hướng Nhu vào phòng tắm tắm rửa cho cả người tỉnh táo mới đi xuống tầng. Nhà ăn dưới tầng lúc này đã bày bữa sáng đầy ắp cả bàn, sau khi Hàn Hướng Nhu chào cha mẹ và Hàn Thịnh Vĩ xong thì cầm đũa gắp bánh bao cắn một miếng đã hơn nửa cái.

Hàn Thịnh Vĩ nhìn quai hàm của Hàn Hướng Nhu phồng lên, nhai lấy nhai để giống như chuột hamster thì lập tức không nhịn được cười: “Em làm vụ gì đấy? Sao vừa mệt vừa đói vậy?”

Hàn Hướng Nhu xua xua tay rồi nhét nửa cái bánh bao còn lại vào trong miệng: “Đi xử lý tên biến thái thôi.”

Sau khi ăn hai cái bánh bao và ăn nửa bát cháo, cuối cùng Hàn Hướng nhu cũng no bụng. Sau khi cô trở về phòng thì lấy Thận Châu mà hôm qua lấy được đặt trên tay cẩn thận quan sát tìm đầu mối.

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.