Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình cũ không rủ cũng tới

Tiểu thuyết gốc · 3110 chữ

Một tuần sau đó diễn ra một cách yên bình . Dương dành khoảng thời gian này để hòa nhập với xã hội dù gì cũng đã nằm liệt sáu năm mà đất nước này lại thuộc top quốc gia phát triển nhanh nhất thế giới nên sáu năm nay mọi thứ đã thay đổi rất nhiều . Cơ bản như phong cách mặc cũng vài tháng lại hiện đại hóa một lần khiến Dương có chút không bắt kịp .

Sân bay quốc tế Nội Bài

- Ai cha , xem ai đây , được đích thân thiếu gia họ Trần đến đón khiến ta đây có chút không tin được nha .

Người nói chính là một trung niên ăn mặc bảnh bao đẹp một chiếc kính râm hiệu LV . Tóc bóng lộn vuốt ngược trông vô cùng tốn gái . Đằng sau hắn là hai thanh niên lực lưỡng mặc vest đen khuôn mặt dữ dằn.

- Cậu à , xem ra mấy năm nay cậu làm ăn rất khá , đi đứng còn có người trông thế này chắc tiền bây giờ có thể chất thành núi .

Người đàn ông bánh bao đó chính là Phạm Hải cậu út của Dương . Lão vui vẻ đi đến khoác vai đứa cháu thân yêu này của mình .

- Tiểu Dương à , còn phải xem cậu của cháu là ai chứ haha , nhưng mà ta nói tiểu tử cháu , Nằm mấy năm bây giờ đứng dậy trông cũng có chút đẹp trai làm cậu đây cũng có chút ghen tị rồi đó .

Bá Dương có vẻ cũng đã quá quen với tính cách của ông cậu này đáp :

- Sao có thể , vẫn kém cậu một đoạn . Cậu xem cha cháu hơn cậu có mấy tuổi thế nhưng bây giờ đầu đã lốm đốm trắng rồi nào còn được trẻ trung như cậu , trông cứ như trai đầu hai .

Được đứa cháu zai yêu quý khen ngợi Phạm Hải vô cùng hài lòng :

- Còn không phải là do lấy vợ sớm sao , ta nói cháu nghe nếu được thì đừng nên lấy vợ sớm , cứ như ta mà tận hưởng gần 40 rồi mà vẫn trẻ trung thoải mái hazz không như cha của cháu không may gặp được người vợ dùng như phá thì nhan sắc phai tàn là không thể tránh khỏi .

- Cậu à lời này nếu để mẹ cháu nghe thấy e là cậu tiếp tục phải ra nước ngoài công tác đó .

Phạm Hải nghe vậy liền chột dạ , tính cách chị hắn như nào hắn đương nhiên rõ . Tưởng tượng đến mà không khỏi rùng mình .

- tiểu Dương không được xuyên tạc , đó là ta đang lấy ví dụ chứ còn chị ta , người phụ nữ tuyệt vời như vậy lấy được mà là phúc phận của lão ca rồi .

- cháu hiểu cháu hiểu hahaa , đi , chúng ta về , bố mẹ cháu cũng mong gặp cậu lắm rồi .

Phạm Hải lắc đầu nói :

- cái đó để tối nay bây giờ tôi phải đi ký hợp đồng với một đối tác vô cùng quan trọng chứ không đúng lich cậu của cháu tuần sau mới về . Đúng rồi vừa hay cháu ở đây đi cùng ta luôn , bây giờ cũng lớn rồi , tập làm quen dần thôi , cơ nghiệp này khả năng cao về sau là của cháu .

- Như thế sao được cậu bây giờ có phải giống lúc nhỏ đâu với lại cháu đã quyết định theo con đường của ông ngoại rồi.

Phạm Hải nghe vậy giật mình quay ngoắt sang Bá Dương :

- Không thể nào , sao cháu lại chọn con đường ấy làm doanh nhân tự do tự tại không muốn , lại muốn cắm đầu trong nhưng cái quy tắc luật bất thành văn ấy . Muốn quyền thì chỉ cần có tiền là được rồi , tiền hoàn toàn có thể mua được quyền .

Dương sợ tư tưởng này của cậu út này rồi , sợ nói thêm nữa sẽ bị thuyết phục tràn lan đại hải mất :

- Được rồi cậu à , chỉ là thử thôi không hợp thì quay lại , có cậu chống lưng thì xuất phát điểm lúc nào cũng không tính là muộn .

Phạm Hải nghe vậy khoái chí :

- Vậy còn được , đi , ta dẫn cháu đi làm ăn !

Tòa nhà FPL

Tập đoàn cộng nghệ lớn nhất cả nước , cũng là tập đoàn xếp top 4 trong danh sách.

FPL Tower

Trụ sợ tập đoàn , tại tầng 71 , trong phòng họp cấp cao .

- Diệp nhi , hợp đồng lần này là cơ hội tốt nhất để con danh chính ngôn thuận đi lên chức giám đốc , mặc dù năng lực con mọi người ở đây đều rõ như ban ngày , nhưng lên chức giám đốc là vẫn cần phải có công lao mới được.

Người tên Diệp nhẹ nhàng đáp :

- cha à , con hiểu rồi .

Phía bên đối diện , một trung niên sát vai bên lão chủ tịch nói :

- Chủ tịch , để tiểu thư toàn quyền vụ này liệu có ổn không , quy mô đối phương cũng có kém gì mình đâu . Để tiểu thư lãnh đạo , tôi sợ bên đó nghĩ rằng họ không được tôn trọng .

Lão chủ tịch ngồi giữa có thân hình mập mạp lắc đầu cười :

- phó giám đốc Lý không cần phải lo , chủ tịch Hải bên đối phương đã làm ăn với chúng ta mười mấy năm rồi , cả tôi và hắn đều hiểu rõ nhau , cái vấn để nhỏ này hắn sẽ không bận tâm đâu .

Đúng lúc này thư kí bước vào phòng họp báo :

- chủ tịch ,người của tập đoàn đầu tư Hải Dương đã đến rồi .- Được , mời họ vào .

- Anh Hoàng , không cần mời , tôi đến đây cũng trên dưới mấy chục lần rồi , sao phải khách khí nữa hả khà khà .

Bá Dương cùng với đội ngũ cán bộ của Phạm Hải bước vào .

- Tiểu Hải , tính khí cậu vẫn như vậy không hiểu sao phát triển tập đoàn lên được top vậy .

Lời nói thì giống như trách cứ , nhưng giọng điệu thì lại vô cùng cợt nhả giống như thân thiết từ lâu vậy .

- Còn phải xem là ở đâu nữa , đến chỗ lão ca còn phải quy củ nữa thì không tiện .

- Đúng lắm , tôi thích , nào mời ngồi .

Phạm Hải đi về chính giữa một đầu bàn họp mà ngồi xuống , chợt giật mình khi ngồi đối diện mình , chính giữa đầu bàn họp bên kia là một cô gái chứ không phải là chủ tịch Hoàng như mọi khi . Và dường như đã từng gặp cô gái này rồi nên Phạm Hải cũng không có thắc mắc gì , hắn nghĩ thầm " xem ra lão Hoàng này muốn về hưu rồi "

Bá Dương cũng không ngại ngần mà ngồi xuống bên tay trái Phạm Hải , những cuộc họp tầm cỡ như vậy , sau này ít nhiều hắn cũng phải tham dự , vì vậy bây giờ lấy ít kinh nghiệm cũng không có gì thiệt thòi cả . Yên vị , Dương đưa mắt nhìn xung quanh thì chợt toát mồ hôi hột , sao có thể là nàng . Cô gái ngồi phía bên kia , một nữ nhân trẻ mặc trang phục toàn trắng .Hàng mi cong cong khẽ nhíu, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết , cặp môi hồng đỏ thắm đầy dụ hoặc khiến trong nháy mắt tất cả như tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ. Ánh mắt trong sáng như trăng rằm phối hợp với phong thái khí chất của tổng tài khiến nàng lúc này như một tiên tử trên cung trăng, khiến người khác thật không dám có ý nghĩ mạo phạm. Khuôn mặt thanh tú, đôi môi anh đào, dáng người thon thả, bầu ngực cao vút cộng thêm cái váy trắng quanh người không đủ che đậy thân hình quyến rũ kia. Dù cho dùng từ khuynh quốc nghiêng thành cũng như không thể hình dung được vẻ đẹp trước mặt này . Lần đầu tiên có một nữ tử có thể so sánh một chín một mười với Thanh Tâm . Không chính xác hơn là cả hai đều mười , chỉ là mỗi người một vẻ thôi . Nhìn thấy khuôn mặt ấy , Bá Dương không tránh khỏi một lần nữa rung động , đúng , chính là một lần nữa rung động . Người con gái này đã từng là đối tượng đầu tiên và duy nhất cho đến bây giờ mà Bá Dương từng thích .

Nàng là Hoàng Ngọc Diệp , nàng là lớp trưởng của Dương từ hồi lớp một cho đến lúc Dương thực vật . Ngay từ cái hồi cấp một ấy Dương đã biết thế nào là thích một người con gái . Nhưng do tính cách lạnh lùng ít nói của Ngọc Diệp cộng với sự nhát gái của Dương hồi ấy nên dù học cùng nhau chục năm nhưng cả hai chỉ ít lâu mới nói chuyện và hoàn toàn không bao giờ vượt quá ba câu và chủ đề nằm ngoài việc học tập . Đến tận cách đây sáu năm , vào một lần Dương quyết định mở lối , muốn thổ lộ với nàng ta thì chợt nhìn thấy Ngọc Diệp đang đứng trước một chàng trai khác , trên tay người con trai ấy còn cầm một bó hoa hồng nữa . Rất dứt khoát , Dương lập tức quay đầu bỏ đi , không lưu luyến gì nữa , bây giờ không dừng lại thì bao giờ , cũng may mình lựa chọn khoảng thời gian này thổ lộ , chứ không để lâu hơn , mình thích đậm sâu hơn , thành yêu rồi , thì lúc ấy người khóc chỉ có thể là mình . Dù vậy , Dương vẫn rất buồn , lững thững đi trên đường để rồi xảy ra biến cố tai nạn đó .

Quay lại thời điểm bây giờ , nhìn nàng ta trong gần một phút Dương lắc đầu quay đi :

- Bỏ đi , tính cách mình bây giờ khác rồi , cũng không thể tắm hai lần trên một dòng sông được , dẫu gì vẫn còn tiên nữ Thanh Tâm ở nhà .

Nghĩ vậy Dương bèn phủi sạch cái cảm xúc rung động mà khi nãy quay trở lại .

Bên đầu kia , Ngọc Diệp cũng bất ngờ không kém , không ngờ là hắn ta , là người thầm thích mình mấy năm đi học .Ấn tượng của Ngọc Diệp về Dương có vẻ không được tốt . Trong mắt nàng , trên cương vị lớp trưởng, Dương là người mặc dù học xuất sắc nhưng hề có chút nhiệt tình đóng góp , lúc nào cũng chỉ dừng ở mức làm tròn nghĩa vụ , đối với ai cũng không vui vẻ lúc nào cũng cứng ngắc . Nàng còn cảm nhận được Dương thầm thích nàng , vậy mà học cùng chục năm mà không một lần dám thổ lộ , hèn nhát . Những người con trai khác , chỉ gặp nàng vài lần là đã gửi được vài cân thư tình rồi . Không hiểu sao 6 năm nay chàng ta lại mất tích , rồi bây giờ lại gặp lại trong tình huống này . Khoan đã , nàng cảm giác được ánh mắt hắn nhìn nàng đã khác , không còn giống lúc trước , giống như hắn...... Không còn thích nàng . Nghĩ đến đây , không hiểu sao Ngọc Diệp lại cảm thấy có chút mất mát.

Đúng lúc này , Phạm Hải mở miệng giới thiệu cắt đứt mạch suy nghĩ của mọi người .

- Anh Hoàng , đây là tiểu tử Trần Bá Dương , đứa nhỏ mà hồi bé tôi hay bế nó đi làm ăn đó . Còn đây là ngài Hoàng Nam Tiến chủ tịch tập đoàn FPL .

Lão Hoàng chủ tịch nghe không khỏi tò mò :

- Hóa ra là thiếu gia của nhà họ Trần và Phạm , một khoảng thời gian dài đã không thấy cháu .

Dương cũng khách khí mà đáp lễ :

- Cháu mấy năm nay là ra nước ngoài học tập , nay thấy thời cơ chín muồi nên quay về lập nghiệp ạ .

Chủ tịch Hoàng nghe vậy gật gù khen .

- Không hổ con trai của Bá Đạo , chí hướng vô cùng tốt . À đúng rồi , đây là con gái ta Hoàng Ngọc Diệp . Chắc cũng chạc tuổi cháu , hai đứa làm quen , nhưng năm tiếp theo là phải nhờ đến thế hệ mấy đứa rồi .

Đã phủi sạch cái cảm xúc kia , với lại tính cách Dương bây giờ đã khác , nên hắn không hề câu nệ mà đưa tay ra :

- Xin chào Hoàng tiểu thư , rất vui được làm quen.

Ngọc Diệp có chút khó tiếp nhận , trước đây dù ít nói chuyện nhưng chưa bao giờ nàng thấy Dương xưng hô xa lạ như vậy cảm thấy có chút khó chịu . Nhưng vốn được mệnh danh là lãnh mĩ nhân , Ngọc Diệp ngay lập tức định thần lại và đưa tay ra bắt tay .

- Chào anh , rất mong được hợp tác .

..

Buổi họp kết thúc mĩ mãn , hợp đồng cũng đã được kí kết .

- Lão đệ à , vào phòng ta làm chén chè .

Dương và Phạm Hải được lão chủ tịch mời vào phòng để nói chuyện .

- Lão đệ à , chuyến công tác này của cậu thành công chứ .

Phạm Hải giống như rất quen thuộc căn phòng này vậy , không hề lạ lẫm mà ngồi xuống :

- Cũng được khoảng 90% cuối năm là công cuộc mở rộng doanh nghiệp tại nước ngoài có thể tiến hành được rồi .

Chủ tịch Hoàng gật gù khiến cái mặt béo của lão lắc lư :

- Khá lắm , đi theo lão Đạo lâu như vậy xem ra không uổng phí . Đúng rồi , nhắc đến lão Đạo , ta nghe nói hình như gia đình lão Đạo bắt đầu quay lại tiếp quản tập đoàn rồi đúng không . Chắc là liên quan đến cậu nhà đây đúng chứ .

Bá Dương ngồi bên cạnh khẽ đáp

- Cũng không hẳn là liên quan đến cháu , chỉ là lão ba cháu cảm thấy nhàn rồi quá muốn quay lại thương trường xông pha một phen ấy mà .

Lão Hoàng lắc đầu cười :

- Cháu không cần giấu ta , nhưng lão cáo già trên thương trường này ấy mà , chẳng có quyết định nào của họ lại mang tính hời hợt như vậy cả ,làm gì đều có mục đích rõ ràng cả , ta đoán không sai thì đây là lão muốn làm bước đệm để cháu nối tiếp sự nghiệp rồi.

Dương nghe vậy không khỏi thán phục , chỉ một chút chi tiết thôi mà chủ tịch Hoàng có thể nhìn ra mục đích rồi , không hồ là những lão quái vật thương trường . Chỉ tiếc sai một điểm , người nối tiếp sự nghiệp không phải là mình .

Dừng lại làm ngụm nước chè cho mượt họng , lão Hoàng tiếp tục nói :

- Hải đệ à , ta thấy nhóc Dương này cũng được đấy chứ , phong thái đĩnh đạc không kiêu ngạo , được đấy vừa hay con gái ta cũng tầm tuổi , chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ đến một hợp tác vĩnh viễn .

4 người ngồi đây ,ai không là người thông minh . Tất cả đều đoán ra được ý nghĩa thật sự . Ngọc Diệp ở bên lập tức đỏ mặt , việc lãnh mĩ nhân đỏ mặt là vô cùng hiếm thấy .

Nếu là trước đây ,với bối cảnh nhà họ Hoàng này với dung mạo của Ngọc Diệp đây thì chẳng cần lão Hoàng đề nghị , Phạm Hải có khi là người đầu tiên thúc đẩy . Nhưng bây giờ đã khác , ở nhà vẫn có đứa cháu dâu xinh đẹp mà hắn cũng vô cùng thuận mắt . Đến đây hắn đành khóe léo từ chối , dù gì cũng không thể thằng thừng nói là có cháu dâu rồi được , như vậy sẽ khiến hai bên khó xử , với lại còn chưa kết hôn nên chưa gì là chắc chắn được :

- Người trẻ ấy à , vẫn là để chúng nó tự do tự tại đi , như vậy mới có tâm chí lập nghiệp được . Có lẽ nó đang học tập con đường một mình thoải mái này của cậu nó . hahha . Thôi vậy , đành tạm biệt anh Hoàng ở đây vậy , dù gì cũng phải nên về thăm lão nhân gia ở nhà , lão ca không biết là vừa xuống sân bay ta đã đến đây ngay đó .

Người ta đã muốn về nên Hoàng Nam Tiến cũng không giữ lại nữa :

- Được rồi , không làm khó cậu nữa , tiện cho ta hỏi thăm sức khỏe ngài chủ tịch .

Nhìn thấy Bá Dương với Phạm Triều hoàn toàn biến mất sau cánh cửa . Lão Hoàng xuýt xoa

- Quái lạ , với tính cách lão Hải này sao có thể từ chối được nhỉ , hắn thương cháu hơn bản thân , lấy tên cháu để đặt tên tập đoàn là hiểu , theo lý hắn phải ủng hộ mạnh mẽ chứ nhỉ . Gia cảnh ta hắn còn không rõ sao.

Lẩm bẩm xong lão quay ra nhìn con gái mình chăm chú :

- Cũng không đúng , con gái ta dù nhìn thế nào cũng tuyệt sắc , chưa thấy ai xinh hơn nó , rốt cuộc là tại sao .

Ngọc Diệp ở bên sau khi cha mình lẩm bẩm tức đỏ cổ .

- Cha , cha muốn bán con gái người sao . Con không thèm nói chuyện với cha nữa . Con sẽ mách ông nội .

Nghe thấy Ngọc Diệp nhắc đến hai từ ông nội , thân hình mập mạp của lão hoàng không khỏi rùng mình một cái , thân hình rét run :

- Con gái con gái , là ta sai ta sai , cha thấy cậu Dương đó ưu tú nên muốn giới thiệu một hai . Con đã không muốn rồi , không bao giờ cha nhắc lại nữa , được chưa nào .

Bạn đang đọc Thống trị sáng tác bởi Ngữ-văn12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngữ-văn12
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.