Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái Tuyết Sương, thu phục dân tâm

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

Trong kinh thành.!

Trương Duệ đã mày mò tìm kiếm thế lực của Trương Huyền, khi bọn hắn muốn bắt lấy, thì bị thế lực của Trương Huyền đánh trả lại.

Phân thân của Trương Huyền cũng ra quyết định đánh úp lấy, sau đó rút lui, làm cho 2000 quân lính của Trương Duệ bị tổn thất.

"Khốn kiếp, bọn này là ai, tại sao chúng mới nổi thôi mà mạnh tới vậy, mau tìm cách giết hết bọn chúng, giám chống đối triều đình, ai mà ngăn cản sẽ giết không tha."

Trương Duệ ra lệnh, hắn đang bao vây kinh thành lại, để cho thế lực của Trương Huyền không thể thoát được.

Người dân lúc này cũng phận nộ, nhưng rồi bị giết hết làm gương, làm cho bọn hắn không dám lên tiếng.

"Hu hu, cha ơi mẹ ơi, tỉnh lại đi, cha mẹ sao lại. Bỏ con đi, hu hu, ngươi là tên ác độc, tại sao lại giết cha mẹ ta, ngươi là người xấu."

Một cô bé gái khóc giữa đường cha mẹ của cô nàng đã chết, cô nàng chỉ biết khóc chỉ vào tên lính giết chết cha mẹ nàng mắng.

"Hừ, cha mẹ ngươi không nghe quân lệnh triều đình, còn muốn chống đối, một cô gái nhỏ bé như ngươi biết gì chứ, nếu ngươi đã như vậy ta cũng sẽ chém chết ngươi.

Hắn vừa nói xong cầm đao lên chém tới cô bé, mà những người bên ngoài chỉ biết giận dữ, bọn hắn cũng bất lực, bọn hắn không biết tại sao quân lính lại làm như vậy, bọn hắn phản kháng cũng không được.

Mà cây đao muốn chém tới cô bé, cô bé lấy hai tay che người nhắm mắt lại, cây đao một ngày gần, như là chém tới cô bé.

Thì lúc này một cô nàng đeo mặt nạ bay tới đạp tên lính một cái.

"Thật là bọn khốn, con nít các ngươi còn không tha."

Cô gái tức giận nói lên, mà tên lính vừa mới bị đạp một cái lúc này mang theo bị thương nơi bụng hắn kêu gọi người.

"Ngươi là tên phản loạn lúc bây giờ đúng không, ngươi chết chắc rồi, thái tử có lệnh nếu ai mà chống cự đều phải giết."

Sau đó hắn bắn pháo lên, một tổ hợp đội đi tới, mặc bộ quân phục quân nhân, bọn hắn nhìn về phía cô gái đầy sát khí.

"Cô ta giám chống đối việc thái tử đưa cho nhiệm vụ, nếu ai chống lại điều phải giết, mau giết cô ta."

"Nghe rõ."

Sau đó một đám người cầm đao tới cô gái chém tới.

"Hừ, triều đình bây giờ lại nát tới thế sao, ta đây không sợ các ngươi."

Cô gái nói xong bay tới chém một người, sau đó người khác lại muốn chém vào lưng cô gái.

Nhưng bị nàng đón đỡ, sau đó nàng lấy thanh kiếm chém vào yết hầu tên đó.

Một tên đã nhảy tới từ phía sau, bị nàng dùng kiếm đỡ phía sau, quay người lại nàng đã vào bụng hắn, sau đó chém một nhát, tên đó chết bất kỳ tử.

Chưa kịp đợi cô gái định hình, thì một người khác đã tới chém trúng sau lưng nàng, một tên ở bên trái chém tới vai nàng.

Sau đó một tên đạp lên người nàng, cô gái hốc máu bắn ngược, nàng như bị rắc rao bao vây, cô nàng tuyệt vọng, không biết phải làm thế nào.

Thì đâu ra nhiều người tới, thì ra là đám người của Trương Huyền, có phân thân của Trương Huyền, A Cúc thì che lấy miệng bằng vãi mỏng.

Nàng ra lệnh cho người Trương Huyền đánh tới, phân thân của Trương Huyền cũng tham gia.

A Cúc bị người đằng sau đánh lén, cô gái kêu lên "cô nương coi chừng."

Nhưng A Cúc đã mỉn cười sau đó dùng quạt cầm trên tay đỡ phía sau, sau đó xòe cách quạt ra chém tới yết hầu, máu văng tung tóe.

Những đột nhiên nó lại có vòng bảo hộ nào đó, làm cho A Cúc không dính một giọt máu.

Sau đó người A Cúc đã chiến thắng, nàng quát lấy thân mình sau đó mỉn cười.

Lúc này cô nàng kia cung đi tới, "Tuyết sương xin cảm ơn cứu mạng của cô nương, xin hỏi quý dang của người."

A Cúc nghe cô gái Tuyết Sương kia nói liền đáp lại nàng "ta tên A Cúc, là một người của một vị đại nhân, trong kinh thành này rất loạn, cô nương không nên ở lâu."

Tuyết Sương nghe A Cúc nói, liền chấp tay nói "A Cúc cô nương yên tâm, ta tới để giúp mọi người, bây giờ trong triều định lại có tên thái tử làm loạn như vậy, ta muốn ra phần sức giúp người dân nơi đây."

"Hoàng thượng dạo này ham mê nữ sắc, không còn quản triều chính, làm cho dân lầm than không ngớt, thật sự làm nhiều người phẫn nộ. "

A Cúc nghe Tuyết Sương nghiến răng nói ra lời như vậy, làm cho nàng chỉ cười nhẹ, sau đó quay người lại nhìn Tuyết Sương.

"Triều đình giờ rất loạn, nhưng có người sẽ cho nó thái bình dân chúng ấm no, tới lúc đó mọi người chỉ cần ủng hộ là được."

"Vâng, A Cúc cô nương, ta sẽ ủng hộ thế lực của người, không biết thế lực của A Cúc cô nương ta có thể gia nhập."

Tuyết Sương nhìn A Cúc chấp tay hỏi.?

"Nếu như Tuyết Sương cô nương đã muốn giúp, thì chào mừng ngài gia nhập, lật đỗ hoàng triều, ta cũng không giấu gì, hoàng tử Trương Huyền ngài ấy là chủ nhân của ta."

"Ngài ấy rất tốt bụng, sẽ cho mọi người an bình, sau đó mọi người sẽ tốt hơn trước, sinh hoạt ấm no."

"Là thật sao, hoàng tử Trương Huyền ta chưa nghe qua, nếu như A Cúc cô nương ấy nói thế, với lại người A Cúc cô nương giúp đỡ chúng ta, thì nên tin thôi.

"Đúng đấy ta cũng tin, ta muốn gia nhập, ta cũng muốn, lật đỗ thái tử, cho hoàng tử Trương Huyền lên ngôi."

Mọi người hô to, sau đó A Cúc kêu người dân im lặng, đừng đồn ra ngoài, sau đó Tuyết Sương cũng gia nhập.

"Thái tử làm việc vô nhân đạo, mau đi xuống."

Trương Duệ càng bị người chỉ trích nhiều hơn, hắn không quan tâm "một đám dân đen kiến cỏ quan tâm làm gì, những tên thế lực mà ta cho các ngươi điều tra ra sao rồi."

"Thuộc hạ vẫn chưa biết, chỉ biết đám dân đen đó tung hô chúng lật đỗ ngài đó thái tử."

"Hừ, vô dụng đám quân lính như các người lại ăn hại như vậy, làm cho bọn dân đen lên tiếng như vậy, nếu ai mà dám nói nữa, thì giết hết bọn dân đen đó đi."

Những tên đó bị đá cho văng xa, sau đó không oán, tuân lệnh, nhưng mắt bọn chúng câm hận.

Nhưng không dám trái lệnh, sau đó trận chiến quy mô càng lớn hơn, người dân cũng có người chết, cũng có người đứng lên giết, thác loạn chiến trường mù mịt.

Người của Trương Huyền A Cúc chỉ đạo, sau đó đánh tan nát người thái tử, sau đó kêu bọn hắn đầu hàng.

1 tháng sau, thái tử bị bắt, kinh thành phía trong hoàng thượng Trương Nghị đập bàn, "thật là khốn nạn mà, mau dùng mọi cách chuộc về thái tử, còn bọn dân đen nữa, bọn chúng dám chống lại triều đình tạo phản, giết hết bọn chúng."

"Vâng.!

Hoàng thượng Trương Nghị sau đó bãi triều, hoàng hậu muốn diệu kiến hắn, Trương Nghị bất ngờ, hắn chưa bao giờ thấy hoàng hậu nàng ta lại chủ động tới tìm hắn.

"Truyền cho hoàng hậu tới gặp trẫm, Trương Nghị nói với thái giám.

"Vâng, thưa bệ hạ."

Sau đó tên thái giám cười, bước ra ngoài kêu hoàng hậu.

Sau đó thái giám cùng hoàng hậu nhìn nhau mỉn cười "tốt lắm, ngươi làm tốt công việc của mình, canh không cho ai vào, nghe rõ chưa."

"Yên tâm hoàng hậu, ngài cứ vào, chủ nhân sẽ sớm gặp người ở chỗ hoàng thượng."

"Vậy thì tốt qua, ta muốn cho anh ấy xem ta sẽ cho lão già đó chết, tên lão già hoàng thượng đó ta đã không ưa rồi."

Lúc này Trương Huyền từ đằng sau ôm lấy eo nàng, "phụ hoàng ta có lỗi với nàng quá nhỉ, yên tâm ta sẽ cho em sung sướng khi ta lên ngôi."

"Chán ghét, nhưng mà em thích lắm, nhớ thương yêu em nhiều nha chồng yêu."

Hoàng hậu quay người ôm cổ si mê cùng Trương Huyền hôn, sau đó nàng bước vào, Trương Huyền cho thái giám bước ra ngoài giữ cửa.

Thật ra thái giám của Trương Nghị đã chết rồi, giờ phân thân của Trương Huyền vào thay thế, Trương Linh Linh thì thu mua nhân tâm cùng với A Cúc.

Một trong một ngoài, sớm muộn gì hắn sẽ đạt được vương quốc này.

Ha ha ha, ha ha ha ha, Trương Huyền cười lên nhìn về phía giang sơn.

Bạn đang đọc Thông Huyền Châu sáng tác bởi phongquan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongquan
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.