Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật ngại quá! Ta không có gì ngoài tiền!

Tiểu thuyết gốc · 1381 chữ

Trên gian lầu cao, Lỗ lão nâng người lướt nhẹ nhàng đáp xuống đài hội trường, khí tức Nguyên Anh sơ kỳ toả ra, làm không gian quanh lão trở nên nhốn nháo, từng dải ánh sáng màu đỏ như cá bơi trong chậu, lượn lờ xuyên suốt.

Cả hội trường im hơi lặng tiếng, đám đông xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp, đa phần là hâm mộ, kính sợ.

Nam tử hồng bào sắc mặt thâm trầm.

Lý Vệ vẫn ung dung như người đi xem kịch, từ đầu tới cuối chẳng mảy may dao động gì, một phần ở đây chẳng ai có cảnh giới cao hơn hắn, tính ra hắn mới là thợ săn núp sau lớp da cừu.

Tiểu Hắc thờ ơ ngồi chễm chệ trên vai Lý Vệ, chốc chốc trong tròng mắt có một sợi hắc quang loé lên rồi biến mất, sự thay đổi cực kỳ bé, chẳng ai biết được.

Lúc này, Lỗ lão trên đài hội trường tằng hắng giọng nói, âm thanh không lớn nhưng ai cũng có thể nghe được rõ ràng:

"Theo quy tắc của Phường, người nào mua trước thì nô lệ sẽ thuộc về người đó! Sự việc vừa rồi có một số hiểu lầm nho nhỏ! Để mang tính công bằng, nô lệ trên đây sẽ thuộc về người nào trả mức giá cao nhất!"

Lời vừa dứt, đám đông hội trường ồ lên tán thành.

Nam tử hồng bào tay phe phẩy cây quạt sơn thủy, nhểnh miệng nói bóng gió:

"Đúng là nên làm như vậy từ ban đầu! Để những côn trùng nhỏ bé lại tưởng mình là phượng hoàng! Đến khi chết cũng do chết vì trèo cao nha!"

Tuy chỉ nhầm vào Lý Vệ, nhưng ngụ ý lại động chạm hầu như tất cả tán tu đang có mặt ở đó, khiến không khí trở nên nặng nề, nét mặt ai cũng rất khó coi.

Nếu không câu nệ thân phận, thiếu điều lúc này đã cùng xông lên xé nát miệng của tên nam tử hồng bào láo lếu.

Cảm nhận được ác cảm từ những kẻ đó, nam tử hồng bào cười lạnh khinh thường, đồng thời hời hợt nói:

"2000 linh thạch hạ phẩm!"

Lỗ lão mí mắt rung rung, cười nhẹ nói:

"2000 linh thạch hạ phẩm! Có đạo hữu nào trả giá cao hơn không?"

Đám người trong hội trường tối sầm mặt, mức giá khởi điểm 800 bọn hắn còn không có, chứ đừng nói là mức giá trên, đây không phải là lấy tiền đè người sao.

Lý Vệ ho hụ hụ vài tiếng, giơ 1 ngón tay lên nói:

"Thật ngại quá! Ta không có gì ngoài tiền! Một trung phẩm linh thạch!

Lúc này, cả hội trường bị đả kích, không ai nói ai đều há hốc mồm giật mình, đây gọi là gì chứ, bại gia chi tử cũng không dám khoa trương vậy.

Nam tử hồng bào chau mày, lửa giận nghi ngút bốc lên đỉnh đầu, nội tâm như con mãnh thú khát máu, nghiến răng nghĩ thầm:

"Tài vật ngươi càng nhiều thì càng tốt! Đợi ngươi chết, của cải chung quy đều đổ về túi ta!"

Có điều, mặt mũi hắn cũng muốn có, ai bảo hắn là Phạm Kinh, là đại thiếu gia nhà họ Phạm, gia gia hắn còn là quan bát phẩm trấn giữ Tây Vực.

Nếu để mất mặt mũi, về sau danh tiếng hắn sẽ không còn bá đạo nữa, đó là sự sỉ nhục lớn.

Phạm Kinh hừ lạnh, miễn cưỡng hô:

"2 trung phẩm linh thạch!"

Lỗ lão xuýt xoa kiềm nén sung sướng trong lòng, trai cò tranh đấu, người được lợi ai khác ngoài lão.

Phải biết, mức giá ban đầu chỉ 800 linh thạch hạ phẩm đã là rất cao rồi.

Giờ thì sao, từ vài trăm lên tới hàng chục vạn, cứ 1 viên trung phẩm quy đổi thành 1 vạn viên hạ phẩm, không kích thích làm sao được.

Ngoài dự liệu hơn, Lý Vệ thần sắc vẫn rất thoải mái, bộ dạng như ta đây còn rất nhiều, cái kia có tính là gì, các ngươi ếch ngồi đáy giếng thôi.

Để khẳng định hơn điều trên, hắn tiếp tục giơ lên 1 ngón tay, hào nhoáng nói ra:

"1 Cực Phẩm linh thạch!"

Đám người trong hội trường xém chút rớt cả tròng mắt xuống đất, nhao nhao cuồng nhiệt, đây cũng là quá điên rồ.

Một vài người không nhịn được nói:

"Ta không nghe nhầm chứ? 1 viên Cực Phẩm!"

"Ngươi không nghe nhầm đâu! Đúng là 1 viên Cực Phẩm!"

"Ta nghe nói chỉ có những nhân vật lớn trong gia tộc hạng 3 trở lên mới sở hữu! Người trước mắt này có thân phận không nhỏ đâu!"

"Đâu chỉ như vậy! Hoàng thân quốc thích cũng có sở hữu! Không chừng hắn có quan hệ trong hoàng tộc!"

...

Phạm Kinh cặp mắt như cú vọ lườm lườm Lý Vệ, 1 Cực Phẩm linh thạch cũng bằng cả năm chu cấp mà hắn nhận được, vì một nô lệ bỏ ra cái giá đó quả thật không đáng.

Điều đáng hận là viên Cực Phẩm linh thạch này sớm muộn cũng là của hắn, vậy mà lại đem ra sử dụng không thương tiếc, há chẳng phải hắn đang tổn thất một số lớn hay sao.

Mặc dù, người nắm giữ Cực Phẩm linh thạch, bối cảnh đằng sau chắc chắn không nhỏ, nhưng tên Mộc Nam này chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, diệt sát gọn gàng sạch sẽ, ai biết mà truy cứu.

Chút mất mặt hiện tại có đáng gì, đợi ra bên ngoài sẽ phanh thay tên này ra làm trăm ngàn mảnh, để trút hết cái nhục nhã bây giờ.

Nghĩ vậy, Phạm Kinh hừ một tiếng, nhẫn nhịn xoay người rời đi.

Về phần Lỗ lão, cũng khó tránh khỏi lòng xuất hiện tà tâm, ban đầu là bảo vật dò xét, giờ lại là Cực Phẩm linh thạch, điều ngông hơn là lấy ra chỉ để mua một nô lệ.

Từ lúc nào Cực Phẩm lại không đang giá như vậy, chẳng phải nói rõ rằng hắn đang có rất nhiều Cực Phẩm linh thạch và pháp bảo quý giá khác.

Những điều đó lão chỉ nghĩ thầm trong đầu, rất nhanh liền cẩn mẩn che dấu đi.

Lão nở nụ cười nồng nhiệt, nói:

"Chúc mừng đạo hữu đã mua được nô lệ này! Giờ đạo hữu hãy thanh toán trực tiếp, sau đó có thể dẫn nô lệ rời đi!"

Lý Vệ mò tay vào trong ngực áo, lấy ra một viên đá xanh lớn bằng nắm tay, óng ánh tràn đầy linh lực, mang tới kính cẩn đưa, rồi nói:

"Cảm ơn tiền bối đã chủ trì! Nếu không thật khó cho vãn bối rồi!"

Nhận lấy linh thạch cất vào trong túi, Lỗ lão cười cười xua tay:

"Làm theo quy tắc cả thôi! À! Có một việc, không biết có phiền tiểu hữu!"

"Tiền bối cứ nói!"

"Tiểu hữu có thể cho ta xem qua pháp bảo dò xét một lát được không?"

Lý Vệ cười thầm trong bụng:

"Con mẹ nó! Đúng là lão hồ ly! Chẳng phải đang thèm thuồng nhỏ nhãi sao! Để xem lão tử chơi chết ngươi ra sao!"

Lý Vệ làm điệu bộ giật mình, mắt co lại nhỏ giọng đáp:

"Đúng là không qua mắt được tiền bối! Chỉ là bảo vật của gia tộc, thứ lỗi cho vãn bối không thể mang ra được! Mong tiền bối giữ kín chuyện này giúp! Ơn này về sau nhất định sẽ hậu tạ!"

Lỗ lão trong lòng hưng phấn, trước đó đã đoán ra pháp bảo này, quả nhiên là có, bằng pháp bảo dò xét đỉnh cấp mang theo bên người, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.

Lão giơ tay về phía trước, hiền hoà nói:

"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Tiểu hữu đừng lo lắng! Nhưng ra khỏi nơi này tiểu hữu phải cẩn thận! Phạm Kinh kia không dễ bỏ qua như vậy!"

"Cảm ơn tiền bối quan tâm! Vãn bối nhất định cẩn thận!"

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.