Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mị Hồ (3)

Tiểu thuyết gốc · 1070 chữ

Lúc này, giọng nói trơn tru của nam nhân mập mạp trên đài hội trường vang vọng:

"Đây là Yêu Hồ vô cùng hiếm gặp! Cơ duyên trùng hợp nên bản Phường mới bắt được! Như các đạo hữu thấy! Mỹ nữ yêu hồ này từ nhan sắc tới vóc dáng đều không chê vào đâu được! Có thể xem là hàng thượng phẩm từ trước tới nay của Yêu Nô Phuờng! Cách sử dụng thì chắc không cần tại hạ vẽ thêm lá cho cây nữa! Giá bán là 800 linh thạch hạ phẩm!"

Lời vừa nói xong, cả hội trường đều xì xào bàn tán xôi nổi, đa phần đều nuốt nước bọt tiếc nuối, mỹ nhân có thì tốt nhưng tiền lại không có, chỉ biết lắc đầu xem chuyện vui.

Lý Vệ cười lạnh, đồng thời giơ bàn tay lên cao, ý chỉ người này ta mua.

Đám người trong hội trường đồng loạt hướng mắt nhìn về Lý Vệ hâm mộ, miệng tấm tắc đủ lời đủ vẻ:

"Trông cách ăn mặc chắc là vị thiếu gia lắm tiền rồi!"

"Hừ! Còn phải hỏi! Thấy người ta mua mà mặt không biến sắc sao!"

"Còn chưa biết được đâu! Nhiều tên mắc bệnh sỉ thì sao!"

"Vậy ngươi mắc bệnh sỉ giống hắn thử ta xem!"

"Đạo hữu này thật sướng! Đêm nay sao tránh khỏi việc thức cả đêm!"

"Đó là tất nhiên! Nếu là ta thì cả tháng sẽ không bước xuống giường!"

...

Ngay khi Lý Vệ giơ tay lên, mỹ hồ trong lồng bạc khẽ ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt thâm trầm tựa hồ suy tư.

Nam nhân mập mạp trên đài hội trường nở nụ cười thương mại, miệng hô lớn:

"Chúc mừng vị đạo hữu này! Nô lệ chính thức thuộc về...!"

Lời nói chưa hết, bỗng một âm thanh hời hợt chen vào:

"1000 linh thạch!"

Hội trường phút chốc im bặt.

Bóng người nam tử mặc hồng bào sang trọng từ trong đám đông tiến tới, xung quanh vị nam tử vây quanh 6 tên tùy tùng mặc y phục nửa trắng nửa đen.

Vị nam tử hồng bào tay lăm lăm cây quạt sơn thuỷ để trước người, nhoẻn miệng cười hoà đồng, có điều, nét mặt kệch cỡm đã bán đứng hắn, càng rõ ràng hơn bản chất mục nát của một thiếu gia vô dụng dựa hơi gia tộc.

Đám đông lại tiếp tục bàn tán xôn xao:

"Đây chẳng phải là đại thiếu gia của Phạm gia sao! Nghe nói vị này có tư chất tu hành rất cao, chưa đến 30 mà đã tu vi Trúc cơ Hậu kỳ!"

"Chẳng trách được gia tộc sủng ái như vậy!"

"Ta cũng nghe nói thế! Tương lai thật rộng mở! Chẳng bù như ta....! Haiz!"

"Vậy chẳng phải nô lệ kia chắc chắn nằm trong lòng bàn tay rồi sao! Nghĩ cũng đúng! Ai dám đắc tội với Phạm gia chứ! Nghe đâu Phạm gia có người làm quan trong triều!"

"Sao ta không có bối cảnh như vậy chứ! Người với người đúng là tức chết!"

...

Nam nhân mập mạp đứng trên đài thần sắc biểu lộ khó xử, vị Phạm thiếu kia thật không nên đắc tội, khó tránh về sau gặp nhiều rắc rối.

Nhưng vị đạo hữu này lại là người mua trước, từ chối không bán thì thanh danh Phường về sau sẽ bị giảm sút nhiều.

Đúng lúc này, vị Phạm thiếu nhểnh miệng cười đắc ý, nhìn Lý Vệ bằng nửa con mắt nói:

"Nô lệ trên kia ta đã muốn! Ngươi tốt nhất nên rút lui thì hơn! Ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt!"

Nói rồi, nam tử hồng bào phẩy tay về phía thuộc hạ ra lệnh:

"Đưa cho hắn 50 linh thạch hạ phẩm!"

Lý Vệ một bên vẫn luôn im lặng quan sát, bụng nghĩ thầm:

"Gặp phải tên phản diện không não rồi! Ngươi đi trang bức sao không xem ngày chứ! Gặp lão tử xem như vận khí ngươi cứt chó!"

Nghĩ vậy, Lý Vệ mở miệng định nói gì đó, có điều, Tiểu Hắc bên cạnh đã câng mỏ lên đầy khí thế:

"Tổ tông nhà tên đầu cứt kia! Ngươi ăn cứt hay sao mà miệng mồm thối hoắc vậy hả! Nhìn mặt cũng sáng sủa mà lại ăn cứt! Lại đây tiểu gia rặn cho một ít mà dùng! Khỏi cảm ơn!"

Đám người trong hội trường nghe những lời thô bỉ của Tiểu Hắc, ai cũng bật lên cười khùng khục, ngay cả nữ tử trong lồng cũng nén không được mà cười nhẹ.

Nhưng rất nhanh thì im lặng như tờ.

Bởi lẽ, nam nử hồng bào lúc này thần sắc đã đỏ chín gân máu, lòng bàn tay siết chặt cây quạt đến biến dạng.

Chỉ là hắn vẫn không động thủ, cư nhiên rất nhanh ổn định lại trạng thái, nuốt cục tức vào bụng, miệng cười cười nói ra:

"Miệng lưỡi đủ hung ác! Dù sao cũng là con súc sinh mà thôi! Bổn thiếu không so đo!"

Hai cánh Tiểu Hắc lúc này co lại chống bên hông, điệu bộ như người, ưỡn ngực nói:

"Ngươi nói ai là súc sinh?"

"Tất nhiên là ngươi!"

"Ngươi?"

"Phải!"

Tiểu Hắc gật gù ra vẻ đồng tình:

"Đúng vậy nha! Súc sinh là ngươi rồi!"

Một màn tiếu sự làm cả đám người trong hội trường thêm một lần nữa cười nghiêng ngả.

Lý Vệ to mắt nhìn Tiểu Hắc, lòng không khỏi bội phục:

"Mẹ nó! Con tặc chim này càng lúc càng lợi hại nha! Lão tử làm vai phụ cho nó thì đúng hơn!"

Bị một con chim chơi chữ, nam tử hồng bào tức giận sôi máu, răng lợi nghiến trèo trẹo, không kiềm được, hắn hất tay về phía thuộc hạ lớn giọng ra lệnh:

"Bắt nó lại cho ta! Bổn thiếu phải nhổ sạch lông nó đem đi nướng!"

Đám tùy tùng nhận lệnh, cùng lúc xông lên bao vây Lý Vệ và Tiểu Hắc vào trong.

Nam tử hồng bào phe phẩy cây quạt trước ngực, lời nói mỉa mai:

"Có trách chỉ trách con súc sinh của ngươi không biết giữ mồm giữ miệng! Để ngươi xuống hoàng tuyền cùng nó cho có đôi có bạn!"

Nói rồi, hắn lệnh thuộc hạ động thủ.

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.