Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời Rượu (2)

Tiểu thuyết gốc · 1065 chữ

Lão đạo thuận tay cất bình rượu đi, mắt nhìn về khoảng hư không nào đó, thần sắc thoáng chút nặng nề, có điều rất nhanh liền khôi phục.

Tay lão vuốt ve chòm râu trắng tinh, trầm giọng nói:

"Tiểu hữu nghĩ sao về việc tu hành!"

Trông điệu bộ của lão đạo này, làm Lý Vệ liên tưởng tới mấy nhân vật trong phim cổ trang lúc trước, cùng một dáng vẻ cao thâm mạt trắc.

Đại loại như đại lão sắp truyền bí tịch võ công, hay như một nho quan sắp truyền thụ lý tưởng...đúng một khuôn khổ như nhau.

Lý Vệ liếc mắt nhìn lão già phong phạm trước mặt, từ thần thái, khí chất, hành động, quả đúng một bản sao, hắn nghĩ bụng:

"Cái này...có phải sắp thăng thiên rồi không? Tìm người kế thừa y bát à?"

Thấy ánh mắt Lý Vệ nhìn lão kỳ quái, lão đạo tằng hắng giọng nhắc lại:

"Tiểu hữu...! Ngươi nghĩ sao về việc tu hành!"

Lý Vệ có chút mừng thầm, dõng dạc nói:

"Tu hành tất nhiên vì thiên hạ chúng sinh! Mang theo lý tưởng hành hiệp trượng nghĩa! Đi khắp thế gian, nơi đâu có ác đồ, ta sẽ thay trời hành đạo! Dù có chết cũng không hối tiếc!"

Lão đạo cười ồ lên:

"Ha! Ha! Tiểu hữu thật thú vị! Có điều lão già này muốn hỏi tu hành vốn cầu điều gì?"

Cảm thấy bị lạc đề, Lý Vệ ho vài tiếng đáp:

"Chẳng phải là cầu trường sinh sao!"

"Nhưng nếu giới diện này không thể trường sinh!"

"Vậy ta sẽ đi tới giới diện khác!"

"Nhưng nếu không có cách đi?"

Đối thoại tới đây, Lý Vệ dừng lại trầm ngâm:

"Nếu thật không có cách đi phải làm thế nào? Cùng lắm thì hết thọ nguyên rồi chết! Vòng tuần hoàn sinh tử vốn định như vậy! Việc tu hành là đi nghịch lại quy tắc! Nếu quy tắc không cho phép nghịch chuyển, thì phải chấp nhận không đúng sao?"

Câu hỏi của lão đạo thật kỳ lạ, hắn không có cách trả lời thấu đáo, bởi lẽ hắn cũng chưa hiểu mấy về Sơn Hải Giới, cũng chưa hiểu tường tận về con đường tu hành, trả lời bằng niềm tin sao.

Khi hỏi câu hỏi này, thực ra lão đạo vẫn chưa cần hắn trả lời...

Qua thêm vài khắc thời gian nói chuyện phiếm, lão đạo phủi vạt tay áo đứng dậy từ biệt:

"Cũng phải đi rồi! Một ngày không xa chúng ta sẽ gặp lại!"

Lão đạo tiến tới vài bước rồi biến mất vô ảnh vô tung, trước khi rời đi còn để lại một câu nói vọng:

"À! Chim của tiểu hữu rất bất phàm! Ta chưa từng thấy bao giờ! Hoá ra Sơn Hải Giới vẫn còn nhiều thứ ta vẫn chưa biết đến vậy!"

Nghe vậy, Lý Vệ rùng mình nổi da gà, tay che chắn hạ bộ, miệng thì thầm:

"Mẹ nó! Không phải lão già này có thú vui kỳ quái đó chứ!"

Như bỗng nhớ tới một chuyện, hắn chau mày làu bàu:

"Truyền thừa hay pháp bảo đâu? Nói chuyện cả nửa ngày xong cứ vậy mà đi sao...! Hừ hừ!"

Ở một nơi nào đó trên Loạn Ma Hải, lão đạo mặc thanh y treo mình trên không trung, thần sắc lạnh lẽo nhìn về phía bóng người gầy gò, da mặt co quắp tái trắng như thi hài, giọng nói không chút tình cảm:

"Người này đạo hữu không thể đụng tới! Nếu còn dây dưa, thì đừng trách lão già này không niệm tình cũ!"

Bóng người như thi hài thì thào:

"Tiền bối cần chi như vậy! Tên này rất quan trọng với ta! Ta mắc kẹt ở cảnh giới trảm đạo hơn 10 vạn năm rồi! Thọ nguyên cũng không còn bao lâu nữa! Hắn chính là cơ hội duy nhất để ta đột phá!"

Lão đạo thanh y hừ lạnh:

"Đó là chuyện của đạo hữu! Người này rất quan trọng! Nếu đạo hữu cứ cố chấp thì có thể thử!"

Nói rồi, lão đạo thanh y xoay lưng liền biến mất dạng.

Bóng người như thi hài thở ra từng luồng khí lạnh lẽo, mắt đăm đăm nhìn về phương hướng Lý Vệ, môi khẽ nhếch lên lộ cả răng nhọn hoắc, lòi cả lợi tím tái, trông không khác gì những con zombi.

Một vài tức hơi thở, trước mặt bóng người như thi hài xuất hiện một mặt nước dao động, bên trong lờ mờ thấy được một nữ tử váy đỏ gợi cảm, mỹ mạo tuyệt luân, tóc đen nhánh cài hoa trâm dài sau đầu, đôi mắt ướt át tràn đầy mị lực.

Nữ tử cúi người kính lễ, mấp máy đôi môi đỏ ngọt nói:

"Lão tổ có việc gì cần phân phó?"

...

Trong một phủ trạch lớn nào đó, bên trong nội viện, trên chiếc giường màu trắng trạm trổ tinh xảo, một nữ tử với cơ thể đầy đặn hoàn hảo, đang nằm tựa đầu lên đùi nam tử tóc xoã dài rất phong tình, cả hai đều không một mảnh xiêm y trên người.

Bàn tay nam tử mơn trớn trên đôi bồng đào cao vút, chốc chốc nghe thấy từng tiếng rên rỉ gợi tình của nữ tử.

Bất quá, tất cả cảnh sắc xuân tình đó, hoàn toàn được che đậy bởi tấm rèm nhung.

Dù vậy, bóng mờ ẩn ẩn hiển lộ qua, vẫn khiến người nhìn nóng đỏ mặt.

Bên ngoài, lão già vận y phục đen trùm kín đầu, trông không rõ nhân dạng, thân ảnh mờ ảo như u linh, giọng khàn khàn the thé như âm thanh từ địa ngục:

"Thiếu chủ! Sự việc là như vậy!"

Bên trong rèm, một giọng nói của nam tử, âm thanh nhẹ nhàng pha lẫn sự băng hàn, phát ra:

"Khí vận chi tử biết ma công...! Quả là một con chuột thế mạng tốt! Trước cứ để nó phát triển! Lúc này chưa thu hoạch vội!"

"Vâng! Thiếu chủ!!

Nói xong, lão già như u linh cúi người kính lễ rời đi.

Không gian bỗng chốc im lặng trở lại, chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển mê muội...

"Ư...ư...ưm! Công tử! Xin người nhẹ...lại một chút!"

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.