Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà có chuyện

Tiểu thuyết gốc · 1205 chữ

Truyện kể về cô nương tên Nhất Dạ sống ở thôn An Bình. Cô ở nhà họ Trần từ nhỏ và theo tiểu thư Hồng Anh để chăm sóc.

"Nhất Dạ à! em có nghe chuyện gần đây mọi người đang bàn tán không? Ta thật sự rất lo..."

Cô im lặng, gương mặt không lộ ra một chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng đáp:

"Em không biết rõ thưa Tiểu Thư".

Tiểu thư Hồng Anh lại càng lo lắng hơn, trong lòng cô thật sực rất bồn chồn không biết phải làm gì sắp tới. 

"Em mau mau giúp ta tra rõ một chút xem. Rốt cuộc thiếu gia họ Lương ấy ra sao không? Ta sợ nếu mình tự thân hỏi sẽ làm phụ thân phụ mẫu lo lắng. Em đi tiện nhất, ta cũng tin em nhất!"

Nhất Dạ nhìn tiểu thư của mình, ánh mắt cô vẫn bình tĩnh như vậy. Từ trước đến nay, bao chuyện lớn nhỏ liên quan đến tiểu thư cô đều rõ chỉ là không nói.

"Dạ Tiểu thư"

Khắp thôn xóm An Bình cứ ra ra vào vào những lời nói kì lạ mấy hôm nay. Chẳng biết ai đồn ai đoán, tích tắt những đứa nhỏ cứ nghêu ngao câu hát lạ " Lương gia hoa đỏ đi trước, rước dâu về áo trắng theo sau. Tí ta tí tách tí ta tí tách...".


Trời tháng tư khí tiết oi ả, mong một cơn mưa cũng là điều hi hữu vì đến tháng sáu mới vào mùa hạ. Ấy vậy đột nhiên sao hôm nay trời lại chuyển đen, mọi người trên đường đều tất bật dọn dẹp khuân gánh về. Giữa dòng người đông đúc hối hả, chỉ có cô chậm rãi bước từng bước dọc theo con đường thôn An Bình.

Đôi chân cô dừng lại ở trước cửa phủ họ Lương. Cô đưa đôi mắt lên nhìn bầu trời đen kịt đang kéo đến. Miệng cô hé đếm lấy vài số như đang chờ đợi điều gì đó.

"Tám... chín... mười"

Mưa rơi như trút nước, chẳng ai kịp nghĩ trời lại mưa lúc này. Tiếng xe ngựa hí vang dừng ngay giữa đường. Tên gia nô ghì chặt dây cương, mặt xanh mét vội quay vào trong bẩm báo:

"Thiếu gia! có cô nương ngất ở giữa đường"

Bên trong thân ảnh của một vị công tử trẻ tuổi vận cổ phục đơn giản màu xám, nhưng lại toát lên khí thế bức người. Cậu đưa đôi mắt phượng xuống qua rồi lại nhìn trời. Mưa này không chỉ một vài giờ sẽ hết, cô ta còn nằm đây ắt sẽ có chuyện. "Phiền phức thật!"

Cậu nghĩ trong đầu rồi hít lấy một hơi bảo với gia nô của mình.

"Đưa vào phủ rồi cho người chăm sóc cô nương ấy".

Cô được người ta diều vào trong, phủ họ Lương nói lớn cũng không lớn nói nhỏ lại không phải nhỏ.

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn là vách tường lớn bao quanh. Bên trong người đầy tớ, gia nô ra ra vào vào tất bật. Nhà họ Trần cũng có vị thế nhưng so với nhà họ Lương chắc chỉ như một biệt phủ của họ.

"Cô nương, cô nương! cô tỉnh rồi à? Uống chén canh gừng cho ấm người nào!"

Cô nghe giọng của một người phụ nữ nhiều tuổi lên tiếng mừng rỡ đi lại. Trên tay còn cầm theo bát canh nóng đặt lên bàn.

"Cô nương tên gì, người ở đâu? Sao lại nằm ở giữa đường thế kia? May mà có thiếu gia nhà chúng tôi đi ngang, gọi người đỡ cô vào. Không lại gặp chuyện gì không hay bên ngoài thì khổ."

Cô mặt mài trắng bệch, nhấc người khỏi giường đi đến chỗ bàn ngồi. Tay ôm lấy chén canh để nhận hơi ấm cho cơ thể rồi đáp:

"Dạ, cháu là Nhất Dạ. Người ở thôn An Bình này. Nay trên đường về không hiểu sao lại ngất đi, lại không biết trời đã đỗ mưa từ lúc nào."

Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát căn phòng một lượt. Trong này có một mùi hương rất thơm. Bà lên tiếng như sực nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng nói:

"À, Nhất Dạ cô nương. Cô xem, trời vẫn còn mưa rất lớn nếu không khoẻ cô có thể nghỉ ngơi thêm một chút. Phủ chúng tôi tuy đông người nhưng việc cũng nhiều, mấy hôm nay lại càng bận. Tôi chỉ có thể mang chút đồ cho cô rồi phải quay về làm việc tiếp. Khi nào cô muốn rời đi cứ ra ngoài hỏi gặp Thím Ngân, họ sẽ chỉ cô đi gặp tôi".

"Dạ, cám ơn thím!"

Cô cuối nhẹ đầu gật rồi nhìn bà rời đi. "Mấy nay lại bận bịu như vậy sao?" Để ý mới nhớ lúc họ đưa cô vào, bọn người hầu cứ đi tới đi lui, trên tay cầm hết cái này đến cái kia. Nhưng cô không rõ là chuyện gì.

Lúc nãy cô đã quan sát căn phòng. Đây có thể là phòng nghỉ của các nô tì nghỉ trong phủ, cô thấy có rất nhiều tấm phản được xếp ngay ngắn gối và chăn, thím Ngân đó chắc để tiện chăm sóc đã đưa cô về đây. Vậy ở đây chắc phải có y phục của họ.

Nhất Dạ chỉnh lại trang phục rồi cuối đầu di chuyển ra ngoài. Phía trước mặt là khuôn viên rộng lớn mưa dầy trắng xoá nhưng cô vẫn có thể thấy được phủ họ Lương trồng hoa nhiều đến mức nào. Vì dọc hai bên đều là màu sắc rực rỡ của loài hoa cúc. Cô nhìn sang trái có lối đi riêng nối với các nhà trong phủ. Con đường này chắc dẫn đến chính viện. Vừa xoay người cô bị một bàn tay vịn lại.

"Nô tỳ này, còn đứng đây sao? mau đi theo ta Phu nhân Quế Trân đang cần thêm hoa."

"Dạ!"

Gương mặt nhỏ vẫn cuối xuống, chân Nhất Dạ nhanh chóng di chuyển theo bóng hình người phụ nữ bận bộ y phục màu tím.

Người phụ nữ đó đưa cô đến một nơi tên là Trà Các. Ở đây có rất nhiều gia nô đang bưng những chiếc giỏ chứa đầy hoa đi ra. Cô cẩn thận đi theo bọn họ, tay cũng mang theo một giỏ. "Trà Các?"

Suốt đường đi, cô không hề lên tiếng. Thật ra bọn nô tỳ ở đây ai cũng kín miệng, nếu giờ mình nói gì không đúng lại vẽ thêm việc vào người. Cứ im lặng đi theo xem rốt cuộc, phu nhân Quế Trân ấy và nhà họ Lương đang có chuyện gì.

Từ Trà Các sang chỗ phu nhân Quế Trân phải đi ngang một cái hồ, mà nơi đây lại không có mai che, người đi tới đưa người đi về chiếc ô tạo thành một đường dài ngay ngắn đều tấp. Tới lượt cô cũng cầm lấy một chiếc ô từ tay một nô tỳ đi hướng ngược lại. Cô chỉ thấy

Bạn đang đọc Thôn An Bình có nàng Nhất Dạ sáng tác bởi thanhly050494

Truyện Thôn An Bình có nàng Nhất Dạ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhly050494
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.