Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi

Tiểu thuyết gốc · 1455 chữ

Buổi phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, mọi người đều cần vài ngày hồi phục.

Nhưng hôm nay, cả nhóm phải nhịn đói vì đồ tiếp tế không còn nữa. Tần Vũ vẫn còn một thanh sô cô la trong cặp chưa ăn, hắn có dự định chia cho chú X, anh Hill cùng Lâm Thi Thi. Còn những người còn lại hắn không thân cho nên không có ý định chia. Thế nhưng Lâm Thi Thi nói đã có sẵn bánh bích quy rồi, cho nên hắn cũng không chia cho cô nữa mà chỉ chia cho anh Hill và chú X mà thôi. Hai người đều nói cảm ơn và ăn 1/3 thanh sô cô la đó. Tần Vũ cũng không ngại ngần mà ăn nốt chỗ sô cô la còn lại. Mặc dù không giúp hắn no bụng nhưng nó giúp hắn có năng lượng.

Đảo Vương bị thương khá nặng, cần hồi phục trong 3 ngày. Những người khác cần hồi phục từ 5-6 ngày. Tức là trong thời gian hồi phục đó, cần có người đi ra ngoài lấy đồ tiếp tế. Chỉ 2 người là chú cường tráng, Khương Dận và chú X thì quá nguy hiểm. Kể cả khi có hai người trong đó rất mạnh. Không có cách nào khác, Tần Vũ cùng Lâm Thi Thi cũng cùng đi.

Hắn dắt con dao ở thắt lưng, lúc nào cần thiết có thể ngay lập tức rút ra. Đồng hồ của Đảo Vương cũng được đưa cho chú X cầm. Có lẽ đây cũng là lúc radar của hắn phát huy tác dụng. Kể từ giờ, cho đến khi mọi người hồi phục hoàn toàn, cũng tức là cho đến ngày cuối cùng, đội hình này sẽ giữ vững để đi tìm kiếm đồ ăn.

Chú X đi trước dẫn đường. Radar của hắn là màn hình trong suốt của hệ thống, bật đến mấy cũng không bị người khác nhìn thấy. Hắn liên tục nhìn vào radar, ngay cả Lâm Thi Thi nắm tay hắn lúc nào hắn cũng không biết.

Có một nhóm mười người đang đi về hướng của nhóm, cách tầm 300 mét, cho nên không thể nghe thấy tiếng cây sột soạt. Tần Vũ bẻ lái đi hướng khác khiến cho mọi người trong nhóm sửng sốt. Khương Dận hỏi: "Em đi đâu đấy? Thức ăn ở phía này mà?"

Tần Vũ cũng chẳng biết giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói bản thân có radar...? Nhưng kẻ địch đang tiến tới càng lúc càng gần rồi. Tần Vũ rối rắm một lát, sau đó cắm đầu chạy, khiến cho cả nhóm cũng phải chạy theo. Chạy được một đoạn, nấp vào rừng, chú X dường như cũng nhận ra từ lâu, chú nhìn hắn nghiền ngẫm, sau đó không nói gì mà quan sát sự việc ở bên ngoài. 10 người nhanh chóng đi tới chỗ đồ tiếp tế, sau đó cũng không làm động tác gì thừa, rất nhanh muốn lấy đồ tiếp tế để đi. Thế nhưng nhóm Tần Vũ đang nấp mà 10 người họ lại không biết gì. Chú cường tráng cùng chú X gật đầu, Tần Vũ nhìn hai người họ cũng hiểu được họ muốn gì.

Đương nhiên là phục kích, nói đơn giản hơn chính là cướp!

Chú X cầm súng nã chết một người đang cầm hộp, khiến cho 9 người còn lại không khỏi sửng sốt. Một người nhìn như là người dẫn đầu hét lên: "Có mai phục!"

Họ muốn xác định hướng súng bắn, nhưng lúc đó quá bất ngờ, không phản ứng kịp nên không xác định được. Cho nên nhanh chóng có người thứ hai bị súng bắt chết. Lúc này thì họ đã có thể xác định được hướng súng, nhưng đột nhiên người bên cánh trái bị bắt bởi một vật thể không xác định còn người đi cuối bị giết bởi một nhát dao chí mạng.

Ngay lập tức bọn họ chỉ còn sáu người.

Dây thần kinh căng thẳng, họ nhìn ngó xung quanh, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cây cối. Tần Vũ bước ra khỏi chỗ nấp, súng rất nhanh nã đạn vào người hắn. Nhưng vì hắn sử dụng tàn ảnh, cho nên họ không bắn trúng được, chỉ bắn trúng tàn ảnh hắn tạo ra.

Nhân lúc họ đang chú ý tới hắn, chú cường tráng đột kích giết chết hai người đứng phía sau. Ngay lúc đạn bắn về phía chú ấy, đạn được chặn lại trên không trung, sau đó rơi xuống đất. Tần Vũ cũng nhân cơ hội áp sát giết chết một người.

Ba người còn lại cũng nhận ra họ không có khả năng thắng, thậm chí không có khả năng chạy trốn, cho nên sử dụng dị năng muốn bắt Tần Vũ. Nhưng cầu lửa, dao gió cùng cây đều không thể chạm tới hắn, bởi vì tất cả đều được dị năng của Lâm Thi Thi chặn lại. Tần Vũ cũng sử dụng vụn băng mình tạo ra để tránh khỏi đạn lạc không bắn vào mình rồi nhanh chóng rút lui vào trong rừng. Ba người họ nhìn nhau, sau đó cùng nhau rút lui. Thế nhưng lại gặp một người chặn đầu, chú cường tráng cũng áp sát chặn hai người ở phía sau.

Người đứng đầu nhìn đứa đằng trước có vẻ yếu nên nhanh chóng dùng dị năng, khiến cho Khương Dận phải chật vật tránh né. Ở trước mặt là vực sâu vạn trượng, hố đen không nhìn thấy đáy. Cho nên Khương Dận hết đường lui. Hai người đằng sau cũng đang đánh chú cường tráng. Dị năng của họ khiến chú nhất thời không giết được họ. Khương Dận một mình đối đầu với người mạnh nhất, chú X tốc độ chậm nên nên chưa chạy tới. Chỉ còn Tần Vũ cùng Lâm Thi Thi đang suy kiệt vì sử dụng dị năng.

Hắn chạy tới muốn giúp đỡ, nhưng Khương Dận khi thấy hắn không hề tiến lên ứng chiến mà tránh sang một bên, sau đó đẩy hắn tới trước dị năng của tên cầm đầu.

Tần Vũ chật vật, trong một giây hắn phải đưa ra lựa chọn, nhưng chính hắn cũng không chọn được. Theo bản năng, hắn lùi một bước, sau đó ngã xuống vực thẳm đó.

Tại sao? Khương Dận, tại sao anh lại làm như vậy? Hắn đăm đăm nhìn lên trên, hắn tự cảm thấy bản thân đối xử với mọi người rất tốt!

Vì hắn mạnh hơn anh ta, vì hắn đứng trên anh ta? Vì anh ta cảm thấy nhục nhã vì thua một đứa nhỏ tuổi hơn? Trước nay hắn không để anh ta vào mắt. Căn bản vì anh ta cũng không ưa hắn, trong Sàn Đấu Ngầm lúc nào cũng dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Chú X bảo không tin người khác, nhưng rõ ràng đây là hoạt động đoàn đội, phải nghĩ cho chính bản thân và cả đoàn đội. Không nghĩ tới anh ta thật sự lấy hắn làm bia đỡ đạn cho anh ta!

Đôi mắt của hắn đỏ ngầu. Khương Dận! Khương Dận! Tôi nhất định sẽ giết chết anh.

Một bóng đen nho nhỏ khác cũng ngay lập tức lao xuống vực thẳm. Chú Cường tráng thấy vậy cuống cả lên, nhanh chóng kết liễu hai người đang vây mình rồi giết chết tên cầm đầu. Trên người chú cường tráng có nhiều vết thương, nên chú định lao xuống cùng, nhưng chú X lúc này đã đuổi đến nơi giữ lại. Chú X nhìn chú cường tráng sau đó lắc đầu.

"Chúng sẽ không chết, yên tâm."

Nhìn vào đôi mắt kiên định cùng sự khẳng định chắc nịch của chú X, chú cường tráng cũng không đòi xuống nữa.

Chú X nhìn Khương Dận, nhíu mày. Người này khôn vặt, sau này sẽ không làm gì nên hồn. Rõ ràng trước mười lăm tuổi rất tốt, nhưng sau thời gian đó, sau khi bị Tần Vũ đánh bại thảm hại, cảm thấy nhục không chịu được, luôn ganh ghét với Tần Vũ. Có lẽ là bởi vì trước kia nó là người mạnh nhất, nhưng hiện tại bị một đứa nhỏ tuổi hơn đánh bại cho nên tâm lý liền bị phá vỡ. Chú X cũng không muốn tốn thời gian giải quyết tên này. Để Tần Vũ tự mình giải quyết vẫn tốt hơn.

Ba người họ lên đường đi về căn cứ. Đồ tiếp tế do X cùng chú cường tráng cầm hết. Còn Khương Dận trầm mặc đi phía sau.

Bạn đang đọc Thời Không Loạn Đấu sáng tác bởi mlhđ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlhđ
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.