Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em Nói Bậy!

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Vì có người đã bao hết, bọn họ cũng ngại giải tán khách hàng, cuối cùng cũng chỉ có thể nói với bên ngoài là điều hòa bị hư.

Sau đó miễn thanh toán mới lừa được tất cả khách hàng rời đi.

Phùng Hiểu Lam nóng đến mức tâm trạng bực bội, nhưng cũng chỉ có thể giậm chân, nhà hàng này cô ta thường xuyên đến nên cũng ngại nói thêm gì.

Nhưng khi nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy dài màu đen thẳng tắp ngồi trên chiếc ghế đáng lẽ phải thuộc về mình, cô hoàn toàn choáng váng.

Tình huống gì vậy????

Phùng Hiểu Lam vô cùng tức giận đứng trước mặt An Văn Hoa chất vấn.

“An Văn Hoa đây là chuyện gì, con điếm này là ai?”

Cô ta nhìn vào Hạ Tiểu Bạch, cô ta cũng bị vẻ đẹp thuần khiết của đối phương làm cho choáng váng.

Vẻ đẹp của đối phương khiến cô ta cảm thấy rất áp lực.

Nhưng cô ta nhìn thấy trong mắt cô gái đó có một tia quen thuộc đến lo lắng, sao lại giống anh ấy đến thế! Nhưng sau đó cô ta lắc đầu, làm sao có thể được.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện lên một tia khác lạ, đây không phải lúc để tức giận.

Phùng Hiểu Lam đưa cánh tay nhỏ bé lay lay vai của An Văn Hoa nũng nĩu nói.

“Học trưởng An, tối qua anh mới tỏ tình với em sao bây giờ lại đi trêu nữ sinh khác rồi?”

An Văn Hoa nhìn Phùng Hiểu Lam vô cùng xinh đẹp ở trước mặt này có chút đau đầu, sao lại có thể quên vụ này.

Anh ta còn chưa mở miệng.

Thì Hạ Tiểu Bạch đã chủ động xuất kích rồi, cô cắn môi đỏ mọng đứng dậy, đôi mắt màu hổ phách có chút buồn bã.

“Thì ra học trưởng An đã có bạn gái xinh đẹp, là em nhạy cảm quá rồi.”

“Tôi chỉ là đau chân nên mới muốn ngồi một chút, nếu bạn gái của học trưởng An đã đến rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Vừa nói cô vừa đứng dậy, nhưng có chút khó khăn giữ chân phải, suýt chút nữa ngã xuống đất, chỉ có thể cắn môi dùng tay chống lên cái bàn.

An Văn Hoa sợ đến mức muốn đứng lên đỡ, nhưng lại bị Phùng Hiểu Lam ở bên cạnh ngăn lại.

Cô lạnh lùng cười nhìn Hạ Tiểu Bạch nói.

“Giả vờ cũng khá giống đấy, những nữ sinh giả vờ thơ ngây như cô tôi thấy nhiều rồi.”

“Không phải là thấy An Văn Hoa là phú nhị đại nên đến quyến rũ hay sao, tôi nói cho cô biết, con điếm, An Văn Hoa đã là bạn trai của tôi rồi.”

“Mau chóng cút đi.”

Hạ Tiểu Bạch có chút uất ức nhìn Phùng Hiểu Lam, trong mắt ngấn nước tủi thân.

“Học tỷ, tôi không phải loại con gái ở trong miệng của cô, tôi đối với học trưởng An cũng chỉ là có một chút ngưỡng mộ, anh ấy đẹp trai, lại có tiền, lẽ nào tôi ngưỡng mộ là sai hay sao, con trai ưu tú ai mà không thích chứ.”

An Văn Hoa cảm thấy trong lòng mềm nhũn, vốn dĩ anh ta vẫn đang đứng ở giữa lựa chọn Phùng Hiểu Lam và cô.

Không ngờ học muội Bạch Hạc vẫn luôn ngưỡng mộ mình, nhìn dáng vẻ đáng thương không dám phản kháng của cô, liền có thể thấy được sự yếu đuối trong nội tâm của cô.

Thử hỏi một nữ sinh xinh đẹp yếu đuối như vậy ai mà không thích chứ.

Phùng Hiểu Lam tức không chịu nổi, lúc này cô ta nhìn thấy đối phương đang nhìn cô một cách khiêu khích.

Đôi mắt to màu hổ phách của Hạ Tiểu Bạch tràn đầy vẻ thích thú.

Vốn dĩ Phùng Hiểu Lam có chút nghi ngờ dáng vẻ của cô thiếu nữ ngây thơ yếu đuối này.

Nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt khiêu khích trần trụi của cô suýt chút nữa thì hộc máu.

Đối phương quả nhiên là một tách trà, hơn nữa còn là trà xanh cực phẩm.

Dáng vẻ đáng thương kia của cô, ngay cả mình cũng suýt nữa bị lừa.

Hạ Tiểu Bạch tiếp tục u sầu nói, “Bây giờ học trưởng An đã có bạn gái xinh đẹp như học tỷ rồi, sau này tôi cũng sẽ không làm phiền đến hai người nữa.”

“Nhưng mà tôi hy vọng học tỷ nói chuyện đừng có hung dữ như vậy, học trưởng An sẽ không thích.”

Nói xong, Hạ Tiểu Bạch lén lút trêu chọc Phong Tiểu Lam.

Phùng Hiểu Lam giơ tay che lấy ngực tức đến muốn nổ tung của mình: “Con điếm trà xanh chết tiệt, cô còn giả vờ? Tôi thấy cô là muốn khoe khoang cướp bạn trai của bà đây.”

Cô ta giơ tay muốn giật mái tóc dài của Hạ Tiểu Bạch, “Con điếm thối tha.”

An Văn Hoa nhìn thấy Phùng Hiểu Lam còn muốn ra tay đánh người, sao anh ta có thể để cho Phùng Hiểu Lam làm như vậy được.

Mái tóc đen dài ngang lưng của học muội Bạch Hạc thật là đẹp.

Anh ta sẽ rất đau lòng nếu như nó bị phá hủy.

An Văn Hoa giơ tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Phong Tiểu Lam, dùng sức giữ chặt.

“Phùng Hiểu Lam em muốn làm gì, học muội Bạch Hạc sinh ra đã yếu ớt bệnh tật, lại không chịu được kích thích lớn, em còn muốn ra tay đánh người sao?"

Cánh tay của Phùng Hiểu Lam bị An Văn Hoa nắm chặt có chút đau, cô ta tủi thân nói “Anh nắm đau em.”

“Con điếm này chính là trà xanh, cô ta tới đây là có mục đích phá hỏng mối quan hệ của chúng ta, cô ta chỉ thích tiền của anh thôi.”

“Nếu như cưới cô ta chính là dẫn sói vào nhà, tâm cơ của cô ta e rằng chính là trộm hết tài sản của nhà anh.”

An Văn Hoa gần như không nhịn được mà hét lớn, “Em nói bậy!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ! (Dich) của Tiệm Tiệm Địch Hóa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.