Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lối Đi

Tiểu thuyết gốc · 2411 chữ

Trời bắt đầu sẩm tối , xa xa bên dãy núi phía tây . Mặt trời rực đỏ uể oải lui xuống . Dần dần nhường chỗ cho bóng đêm . từng cơn gió mát lạnh mang theo hơi ẩm nhẹ nhàng thổi vào trong sơn côc .Tô Lâm tỉnh dậy hắn vặn người vài cái, Cái lưng mệt mỏi của hắn phát ra vài tiếng kêu rắc . rắc . Sảng khoái ! sau một giấc ngủ đủ cơ thể hắn tràn đầy nhựa sống bừng bừng sinh cơ . Hắn vươn vai tham lam hít thở bầu không khí thoáng đãng trong lành . Không khí thời này thật là thích thích . không có những tiếng còi xe vội vã , không có khói bụi ồn ào cũng chẳng có tiếng giao hàng mời chào tấp lập . yên ắng làm tâm hồn người ta cũng tĩnh lặng hơn . Không khí trên núi mát mẻ thoáng đãng , nay nắng lớn mùi đất hòa quện với mùi cỏ được gió mang đi lan toả khắp núi rừng .Thắp sáng nên một mảng sinh cơ .

-Huynh dậy rồi à !

Lê Anh đang ngồi bên bếp , lửa cháy bập bùng . Ánh lửa ấm áp sáng rực , phía trong từng tiếng củi nhỏ cháy nổ lách tách . Động tác tay cầm đũa của hắn rất thuần thục , đang quấy đều lên một nồi cháo lớn . cháo gạo phát ra mùi thơm ngát .

Ánh lửa bập bềnh chiếu sáng lên khuân mặt anh tuấn .

Tô lâm nhìn hắn mỉm cười :

-Em vợ . Cậu đến đây đợi anh từ chiều hay sao?

Lê Anh mỉm cười , lắc đầu chán nản . hắn đã quen dần với việc Tô Lâm nói đủ thứ linh tinh kêu to gọi nhỏ . Tay hắn vẫn quấy đều dừng như trong thế giới này chỉ có hắn và nồi cháo , từng hạt gạo trắng được quấy nát ,nở bung ra . kích thích vị giác cùng khứu giác cả Tô Lâm nên kịch điểm , bụng Tô Lâm bất giác kêu rột rột . khiến hắn ngại ngùng bỏ tay xuống xoa bụng . Lê anh múc một bát cháo lớn đưa về phía Tô Lâm :

-Huynh mới ngủ dậy chắc đã đói. ăn tạm bát cháo đi .

-Đa tạ !

Tô Lâm không khách khí đưa tay ra đón lấy , cháo được nấu rất kỹ , hạt gạo trong, đều như ngọc thạch . vị gạo mới thanh thanh ngọt dịu , không cần cho thêm gì cũng cảm nhận được mùi vị , gạo mới dai dai thi thoảng vài hạt nổ lép bép trong khoang miêng ăn vô cùng sướng . rất vừa ý . mới ngủ dậy lại nhịn đói nâu ăn cháo là hợp nhất . tên này cũng biết ý tứ đấy . Tô lâm thầm nghĩ .

-Tú Ca đi đâu rồi ?

Lê Anh nhìn ngó xung quanh không thấy tú , liền quay ra hỏi .

Tay Tâm Lâm vẫn ngoáy cháo , xúc đều từng thìa vào miệng . hắn vừa ăn vừa nói không hề có nửa điểm phong phạm cao nhân nào . Cứ như cao nhân chế muối vừa xuất hiện không hề liên quan đến hắn .

-À ! Tú ấy hả ? Từ nhỏ hắn đã học võ công lại là người thật thà thích giao du quen với núi rừng . Chắc hẳn giờ này hắn đã vào sâu trong rừng săn bắn , tập luyện .

Hắn ngập ngừng xúc thêm một thìa cháo lớn rồi lại nói tiếp :

- Cậu tìm chúng tôi có việc gì ko ?

Lê Anh thậm thụt , Ngồi xích lại về phía Tô Lâm . Hắn nhỏ giọng nói :

-Đệ thấy trưởng thôn kể rằng hai huynh đi ra từ núi Tảng Viên . lúc mới xuất hiện ăn mặc lại vô cùng kỳ quái . Làm được những điều phi thường người khác không thể nghĩ ra . Cái miệng thì xấu tính chỉ có thể ăn thức ăn ngon .Trên người lại toàn dùng đồ phú quý .

Lê Anh ngập ngừng những cũng mạnh mẽ nói ra câu muốn hỏi

-Liệu thật sự có vùng đất thần tiên sao ?

Hai ánh mắt hắn sáng rực không biết có phải do ánh lửa hay do sự tò mò muốn khám phá , tìm hiểu thế giới .

Tô Lâm không ăn nữa . Hắn dừng tay lại . chống cằm suy nghĩ .Suy cho cùng cũng phải có một thân phận hợp lý . Con người không thể tự dưng sinh ra từ kẽ đá . Không thể không có nguồn gốc , nếu như vậy là đi ngược lại số đông . thời đại phong kiến này nguồn gốc là vô cùng quan trọng , trả phải người ta hay lo sợ . gió xuân đến đông sơn tái khởi , một mình một ngựa dựng lại cơ đồ đó sao ? cách trừ hậu họa tốt nhất chính là tru di cửu tộc . điều ấy nói lên thân phận là vô cùng quan trọng . không nhẽ lại nói rằng ta đến từ tương lai , tất cả những người sống ở đây trong thời đại này đều là tổ tiên của ta ? tin được sao ? mấy ai tin . Ta luôn mong mỏi muốn về nhà , nhưng lại không nhận ra đây cũng chính là nhà . Tú nói đúng còn sống là còn tồn tại , chỉ cần cố găng sống ở đâu cũng là sống . không lên để cuộc sống trở thành vô nghĩa chúng ta sống sao không ân hận khi sinh ra . hắn thầm nghĩ rồi lắc đầu chán nản . nhiều khi mình tự nhận mình thông minh ,nhưng lại không nhận ra triết lý sống đơn giản như vậy . không quay được về nữa thì có sao hòa nhập với thế giới này với thời đại này làm một cuộc sống mới chưa chắc đã là điều xấu . Nghĩ thông rồi thấy toàn thân nhẹ nhõm như vừa đến nơi ngũ cốc tuần hoàn ( chú trích cho cách bạn nào không hiểu , nơi ngũ cốc tuần hoàn chính là đi đại tiện ) .

Lấy tinh thần phấn trấn , hắn quay sang thấy Lê Anh đang dí sát mặt vào mặt hắn . Ây dà con mẹ nó ghê chết được , một bếp lửa bập bùng . Một bầu trời đêm huyền bí , bên cạnh lại là một nồi cháo trắng , con mẹ nó lãng mạng nhưng không hợp . ta đây nam tử hán chưa thành thân không hề một chút nào muốn thành thụ . hắn bất giác co chân đá Lê Anh bay ra xa .

-Ta không biết có thần tiên thật sự hay không ? Từ nhỏ ta với hắn đã lớn lên cùng nhau . Sống cùng một nơi , học cùng một chỗ .Ta chuyên tìm hiểu mọi thứ xung quanh tìm tòi học hỏi . Ta không hề hứng thú với võ công . Hắn trái ngược lại hoàn toàn với ta hắn si mê với võ một cách điên cuồng tính cách hòa đồng lại thích kết giao . Nói cho đệ biêt vũ khí lợi hại nhất của hắn không phải con dao kia đâu mà chính là chân tay đấy . Ta nghe nói khi một cao thủ luyện đến đỉnh cao chỉ một cú đá cũng có lực phát ra hơn một nghìn cân những người bình thường như ta chịu phải chắc chắn chết .Năm ngoái sư phụ chúng ta qua đời huynh đệ dựa vào nhau sống trên núi. Vừa thủ hộ cho sư phụ vừa rèn luyện học tập thêm .ai ngờ năm nay bão sớm mưa lớn , cành cây to lớn gẫy đổ chúng ta không có chỗ ở hai huynh đệ đưa nhau xuống núi .

Hắn vừa nói vừa nhìn tới dãy núi xa xa lấy vạt áo chấm chấm nước mắt . cha mẹ à mọi người ở nhà có nhớ ta không , ta nhớ các người lắm .

Lê Anh hít một ụm khí to mồm há hốc . Đầu óc hắn trả để tâm đến Tô Lâm xuất phát từ đâu , tất cả tinh lực đều bị câu nói một nghìn cân hấp dẫn . Hắn xuất thân trong quân đội thủa nhỏ , theo cha trinh chiến hắn hiểu được ý nghĩa của lực đá một nghìn cân biểu tượng cho cái gì nếu chiu phải một cú đá như vậy cho dù có trang bị đầy đủ áo giáp thì cũng không thể nào chịu nổi . hắn nghĩ lại rồi mồ hôi túa ra , lần đầu gặp Tú chắc hẳn con ngựa của gã đã phải chịu một cú đá không dưới bốn trăm cân . thật may mắn đó không phải là mình .

-Sư Huynh , Sư phụ huynh là ai ? có còn nhận đệ tử nữa không ?

Con chị nó tên này vô sỉ không kém ta bao nhiêu ,lại nguy hiểm như tên Tú nói lẫy giờ nhưng hỏi không đúng trọng tâm . ta đây nghĩ ra câu chuyện hay vậy hắn không để một câu chữ nào lọt tai. tý chị nó . không những thế tự nhận mình là sư đệ . những kẻ mặt dày đúng là vô địch .

-Em vợ . Sư phụ ta khuất núi rồi , cả đời sự phụ lang thang phiêu bạt khắp nơi . Đến cuối cùng nhận hai anh em chúng ta , khi mất rồi người cũng vẫn không muốn dừng lại . người muốn hòa mình đất nước , chúng ta theo di nguyện đốt xác người dải tro cốt vào dòng sông Đà . để ngươi dong chơi không khỏi u buồn .

Tô Lâm lấy bầu rượu từ trong ngực ra . hắn mở nút uống ực ực . Ta kính cha mẹ , kính bạn bè , kính người thân , kính lão thiên . từ giờ ta ở đây , quá khứ ta vứt lại . hắn đã chấp nhận mình chấp nhận thế giới này , hắn ngửa cổ lên uống một cách thống khoái một cơn gió thổi ập đến như vui mừng , như chúc mừng làm Tô Lâm ngơ ngác nằm vật xuống đan hay tay vào nhau bỏ ra phía sau đầu làm gối .

Lê Anh tiếc hận đấm hai tay vào nhau , cả hai không ai nói gì thêm cùng nhìn vào bầu trời đêm tĩnh mịnh .

-Đệ mười tám tuổi .

Lê Anh bắt đầu kể chuyện hắn muốn , phá vỡ sự im lặng đáng sợ này .

-Cha đệ là đại tướng quân Lê sát , trước cùng Lê Thái Tổ . trinh chiến khắp nơi giành từng tấc đất cho đất nước . Lê Thái Tổ mất rồi , Cha đệ nên làm Đại Tư Đồ . Cha luôn muốn đệ làm trong cấm quân trong kinh .Nhưng đệ lại thích đi xa lịch lãm , trong kinh không ai không sợ cha cả , vậy còn rèn luyện gì chứ ? Vùng biên cương Đại Đà này Ba Vì quanh năm chiến loạn. Quân đội ở đây rắn rỏi lạ thường họ quen với rừng núi sức khoẻ vô xong . Ngay những lão binh già ở nơi đây cũng từng là những quân nhân giỏi nhất . Cha bảo ta bước ra từ chiến trường còn sống mới là giỏi.

-Cha đệ nói phải đấy .

Vừa nói tô lâm vừa uống một ụm rượu , rượu thời này độ cồn rất thấp cao nhất cũng chỉ hai mươi độ , vị lại ngọt ngọt uống làm nước giải khát rất tiện. Đại Tư Đồ Lê Sát có cái nhìn người quả là không sai , những người trải qua chiến trường , toàn là những người sống từ máu bước ra . đều một thân bản lĩnh , lão đồng ý cho Lê Anh tới đây một bên vừa muốn thu phục lòng dân vừa muốn rèn luyện . quả là sâu , sâu không nhìn thấu .

-Huynh có định vào chiều làm quan không ?

Lê Anh ngập ngừng lại hỏi

Tô Lâm không uống nữa hắn nhìn vào bầu trời đen kịt ấy , nhũng ngôi sao nhỏ bé đang leo lét chiếu sáng bầu trời ở một phương nào đó .

-Chắc là có !

Hắn mạnh mẽ trả lời .

Đệ có thấy những người dân kia không, những người đó là những người thật thà nhất , cần cù nhất mà ta từng biết . Ta sinh ra chưa bao giờ chịu khổ hai mươi hai năm ta sống trên đời chưa bao giờ biết cảm giác đói bụng là gì . chắc hẳn đệ cũng vậy ?

Vậy mà khi ta vừa mới đến đây , bụng đói chân mỏi . những người này ta chưa quen bao giờ sẵn sàng cho ta vào nhà chia sẻ cho ta những miếng cơm trắng , lần đầu tiên ta biết bụng đói , cũng là lần đầu ta cảm thấy cơm bình thường lại ngon đến vậy . Đệ biết không những người tốt như vậy lại sống dưới mức nghèo khổ , quanh năm chỉ có một bộ quần áo . cơm nước cũng có bữa đói bữa lo mùa màng mất đành phải vào rừng ăn rau dại . chính tận mắt ta nhìn thấy những lão nông thật thà ấy ban đêm trời tối hẳn mới dám ra ngoài ruộng lao động . tại sao à . bởi vì những lão nông ấy chỉ có một bộ quần áo , ban ngày ăn mặc sạch sẽ để mọi người khỏi cười chê , đến đêm xuống mặc nguyên cái khố ra ngoài đồng cuốc đất . cả nhà chỉ có một bộ quần áo, rách một miếng như chính là cắt vào thịt họ vậy . Ta tự hỏi tri huyện đã làm gì ?

Tại sao dân chúng mãi khổ thế ?

Lê anh im lặng , không phải riêng Đại Đà mà hầu như các huyện trong nước đều như vậy . chính hắn cũng không biết cách nào để cải cách kinh tế đi nên , mấy năm trước quanh năm chiến hỏa hàng nghìn nghề thủ công đã biến mất . quân đội cũng chỉ biết đi đánh chiếm để lấy tài phú chứ không biết cách dậy dân chúng thoát nghèo . người đọc sách biết chữ ngày càng ít , đa số không ai muốn vào chiều làm quan . hoàng thượng lại quá nhỏ không đủ tín nhiệm .

Lê anh thở dài nhìn vào bầu trời đêm xa săm , bầu trời đêm tối cũng như cuộc sống những người dân này vậy .

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.